_______________________________________________________________________________________________________

Vào thời cổ đại, thế giới về đêm không phải là nơi thuộc về loài người.

Kể cả thỉnh thoảng sau khi con người đã tạo dựng được một nền văn minh, những món đồ như dầu và nến được dùng cho việc thắp sáng về đêm có giá vô cùng đắt đỏ, và chúng không phải những thứ mà người thường có thể sử dụng một cách tùy tiện được.

Vậy nhưng tại thế giới khác ở nơi có tên Nhật Bản này, thậm chí một đứa trẻ cũng có thể triệu hồi một nguồn sáng rực rỡ như ban trưa về đêm chỉ bằng một lần nhấn công tắc.

Chiến binh Magitech, Diana, chưa bao giờ hết kinh ngạc trước sự thuận tiện của những『Ánh đèn về đêm』đó, và cô ấy nhẹ nhàng thì thầm,

“Cuối cùng thì… đã đến giờ…”

Đã là một giờ sáng, lúc mà đa phần mọi người đã chìm vào giấc ngủ sâu. Nhịp tim của Diana thôi thúc hơn và chiếc cổ mảnh khảnh của cô ấy chuyển động theo khi cô ấy nuốt nước bọt.

Cô ấy đang sợ hãi.

Mặc dù bản thân nghĩ rằng đó là một hành động ngớ ngẩn đối với một người đã từng mạo hiểm mạng sống của chính mình và chinh qua nhiều trận chiến, nhưng đây đơn giản chỉ là điều tự nhiên khi con người cảm thấy lo lắng lúc đối mặt với thứ『Kì lạ』.

Với những ngón tay run rẩy, Diana nhặt thứ『Kì lạ』đó lên.

Khi cô ấy lắc lên, Diana có thể nghe được tiếng của một vật gì đó nhè nhẹ chuyển động bên trong.

Cô ấy ngượng nghịu gỡ bỏ phần giấy gói trong suốt từ thứ『Kì lạ』đó và thu hết toàn bộ quyết tâm mình lại trước khi gỡ bỏ phần nắp đậy.

“……H-Hử?”

Vậy nhưng, ngay vừa lúc cô ấy gỡ phần nắp đậy ra, nó lăn tròn vào lòng bàn tay cô ấy. Nếu thế này, sẽ không thể nào để tiếp tục làm theo những bước kế tiếp theo chỉ dẫn mà cô ấy nghe được lúc trước.

“B-Bình tĩnh nào… Sao mà mình được phép bỏ cuộc khi đối diện với một tình huống bất ngờ ở mức độ này thôi chứ…”

Chiếc nắp không thể tái sử dụng được nữa. Khi mà Diana đang ngó nghiêng xung quanh để tìm xem liệu có thứ gì dùng được để thế vào đó,

“Là cậu sao, Diana? Cậu đang làm gì vậy?”

“Hiyaaaaaa!”

Các bóng đèn trong phòng khách đều đã được bật lên, và ánh đèn đó rọi sáng cả vào trong gian bếp.

Diana thốt lên một tiếng nhẹ và nhảy dựng lên bởi cô ấy không nghĩ rằng sẽ đột nhiên có ai đó gọi tên mình như vậy.

“Y-Y-Yasuo! Cậu còn thức sao?”

“Tớ học cho đến tận vừa giờ thôi. Có chuyện gì à? Sao trông cậu bất ngờ vậy?”

“K-Không, không có gì đâu! Tớ không có làm gì sai cả mà!”

Cô ấy đã không nghĩ đến khả năng này.

Vì toàn ngôi nhà đều tĩnh lặng, cô ấy đã tin rằng mọi người đều ngủ hết, nhưng người con trai lớn trong gia đình của Anh hùng Hideo, Yasuo, đang trong giai đoạn chuẩn bị cho bài kiểm tra, nên cậu ấy đêm nào cũng thức muộn để học.

“Ý cậu là sao chứ, ‘sai?’ Tớ chỉ nghĩ mình đi tìm thứ gì đó để uống trước khi đi ngủ thôi. Tớ cần phải mở cửa tủ lạnh, cậu có thể đứng né sang bên một chút không?”

“Ể… À… Ưm… Đợi đã!”

“……Diana?”

Đối lập với nụ cười của Yauso, Diana đang run rẩy như một chú cừu non yếu ớt bị dồn đến chân tường bởi một con thú ăn thịt.

Yasuo thắc mắc tại sao Diana lại sợ hãi đến vậy.

Và rồi, ba phút sau.

“Ngon quá!”

Diana đang mỉm cười đầy hạnh phúc khi cô ấy ăn mì gói.

Có vẻ như, cô ấy hứng thú với phương pháp chuẩn bị đồ ăn mà『sẵn sàng chỉ với ba phút sau khi thêm nước nóng』. Cô ấy đã đi hỏi cách làm cơ bản nhất, và rồi hạ quyết tâm thử thách bản thân ngay giữa buổi đêm để chuẩn bị một cốc mì gói lần đầu tiên trong đời mình, trong khi chờ đợi thành quả nhận được.

“Cậu nên bóc phần nắp đó một nửa thôi và rồi đổ nước nóng vào trong, sau đó thì đặt một đôi đũa hoặc một thứ gì đó khác lên trên để đậy kín nó lại.”

“Tớ hiểu rồi! Vậy là chúng ta đáng ra không nên bóc hết toàn bộ!”

“Đúng vậy. Hoặc cậu có thể đơn giản chỉ cần che phần nắp hở đó bằng một chiếc đĩa phẳng lên trên như bọn mình vừa làm. Tiện đây thì, sao vừa rồi cậu lại sợ hãi vậy?”

“Tớ chẳng có sợ hãi hay gì cả.”

Kể cả vậy, Diana vẫn đưa mắt nhìn xuống trong khi lộ chút xấu hổ ra ngoài.

“Tự dưng lại thức dậy giữa đêm hôm khuya khoắt chẳng vì lí do gì đã là một vấn đề rồi, và trên hết, tớ đã không biết xấu hổ mà lăng xăng trong bếp để chuẩn bị đồ ăn vặt, điều mà mình từng được dạy rằng là một hành vi không nên làm, nên tớ có cảm giác như mình đang làm một chuyện gì đó xấu… Nhưng vì tớ chẳng thể tìm được cơ hội nào để có thể thưởng thức được thứ này vào khoảng thời gian nào khác……”

Mặc dù vẫn đang hướng mắt nhìn xuống, Diana mang một biểu cảm hạnh phúc trên khuôn mặt khi cô ấy thưởng thức hết cốc mì gói chỉ trong nháy mắt.

“…… Đúng là tuyệt diệu mà.”

Diana nói vậy biểu lộ rõ sự hài lòng, và,

“Vậy là tốt rồi.”

Quan sát nét mặt của cô ấy, Yasuo chẳng còn lựa chọn nào hơn ngoài mỉm cười.

– Kết thúc –