_____________________________________________________________________________________________
Khi Yasuo bước xuống cầu thang và tiến vào phòng khách, cậu nhìn thấy Diana với khuôn mặt tái xanh và đang chống tay gục người xuống sàn nhà.
“C-Có chuyện gì sao?”
“Y-Yasuo… Thật là… thật là tệ quá.”
“Hử?”
Yasuo hướng nhìn theo để xem Diana đang chỉ tay đến thứ gì, và cậu nhìn thấy chiếc điện thoại bàn với vỏ nhựa, đã ố vàng đi theo thời gian.
“C-Chiếc điện thoại vừa mới reo lên …”
“Điện thoại?”
“Ừ. Madoka dặn tớ rằng tớ không cần phải trả lời điện thoại, nhưng lúc đó tớ đứng ngay bên cạnh khi nó reo lên, nên mình đã nhấc máy trả lời mà không kịp suy nghĩ.”
“Thật sao? Cuộc gọi đó thông báo điều gì tệ lắm à?”
“Ừ… Ưm, tớ phải làm gì giờ…”
“Ể? Này, Diana! Có chuyện gì mới được chứ!?”
Diana tự dưng bật khóc, và Yasuo thì bắt đầu hoảng loạn.
“H-Hideo…”
“Bố sao? Có chuyện gì xảy ra với ông ấy à!?”
“H-Hideo… đã gây tai nạn giao thông…!”
“Một tai nạn giao thông!?”
Đây quả thực là chuyện hệ trọng.
Đó là một cụm từ mà bạn thường hay nghe thấy, nhưng nếu đó lại là chuyện xảy ra với chính mình, đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng đủ để đảo lộn cuộc sống của bạn.
“V-Và bác ấy hình như đã đâm phải một bà lão…”
“Hửm?”
“Hiện tại thì có vẻ như hai người họ đều đang ở trong viện với thương tích nghiêm trọng, nên cả hai đều không thể nói chuyện qua điện thoại được. Nhưng viên cảnh sát có nói rằng nếu chúng ta nhanh chóng hành động, chúng ta có thể giải quyết vấn đề này mà không cần phải đưa ra tòa, nên bọn mình phải mau chuẩn bị tiền thôi.”
“Đợi đã nào. Có nhiều điểm đáng ngờ trong đoạn này đấy. Ý tớ là, đây vẫn là một vấn đề đấy, nhưng lại theo một kiểu khác so với những gì mà cậu nghĩ.”
“Ể…?”
“Cậu nghĩ thử xem. Chúng ta đâu có xe hơi. Nó đã bị phá hủy trong trận chiến với con Shii vài ngày trước.”
“Ư-Ừ.”
“Còn nữa này, bố tớ là Anh hùng, đúng không? Sẽ thật kì nếu như ông ấy bị thương tích tệ đến mức phải nhập viện và không thể nói chuyện được trên điện thoại.”
“Ư-Ừ, cậu nói đúng.”
“Thêm vào đó, cảnh sát thì sẽ không yêu cầu cậu phải chuẩn bị tiền. Đây rõ ràng là một chiêu trò giả danh lừa đảo.”
“G-Giả danh… Ể? Lừa đảo sao?”
“Và cuối cùng, còn một chi tiết nữa.”
“Ư-Ừm…”
“Bố đang ở trong phòng của ông ấy, xem bóng chày trên TV.”
“……Ể?”
Diana ngước lên nhìn phía tầng trên nơi Yasuo đang chỉ đến với một biểu cảm ngớ ngẩn trên khuôn mặt.
“A… Đúng rồi nhỉ, hôm nay là ngày trong tuần mà mọi người không đi làm.”
“Đúng đấy.”
“Mà, họ còn nói gì nữa như là sẽ gọi lại sau.”
“Thật sao!? Bố! Mẹ! Chúng ta có chút rắc rối rồi đây!”
Rốt cuộc Diana đã nghiêm túc lắng nghe cuộc gọi của tên lừa đảo đó đến mức nào vậy?
Dù sao thì, nếu như tên lừa đảo đó thực sự sẽ gọi lại, vậy thì là một công dân họ phải có bổn phận báo cáo lại chuyện này cho cảnh sát.
Yasuo, học sinh cao trung, không do dự dù chỉ một khắc trước khi cậu nhờ cậy đến cha mẹ mình.
“Cảm ơn mọi người vì sự giúp đỡ. Đã có vài người bị rơi vào cái bẫy này, nhưng bởi vì đó chỉ là một tổ chức nhỏ và chúng chỉ yêu cầu một số tiền ít, chúng tôi đã có thể giải quyết được vấn đề này trước khi nó trở nên nghiêm trọng.”
“Không, thật sự không có là gì đâu. Một cô nhóc bên người quen của tôi vô tình nhấc máy và bắt được cuộc gọi đó, tất cả chỉ có vậy.”
Ba ngày đã trôi qua kể từ lúc đó.
Một viên cảnh sát từ một bốt cảnh sát gần đó mà họ đã quen gặp sau vụ việc cửa trước bị phá hủy đã đến tư gia nhà Kenzaki để thông báo với họ rằng phía bên cảnh sát đã bắt được lũ lừa đảo đó nhờ có sự hợp tác của họ.
Rất nhiều những cuộc gọi tương tự đã nối đến các hộ gia đình trong khu vực địa phương và đã có nhiều báo cáo được gửi về phía cảnh sát, nhưng bản ghi âm được thu lại bởi gia đình Kenzaki có chứa những bằng chứng quyết định cần thiết để tìm được nhóm tội phạm này, nên bên cảnh sát muốn gửi lời cảm ơn tới họ.
Madoka đang tiếp chuyện với viên cảnh sát, và còn về phần “cô nhóc bên người quen” trong câu hỏi,
“Thật nhục nhã… Mình thật đáng xấu hổ… Giá như mình đã bình tĩnh suy nghĩ về chuyện đó thì mình đã ngay lập tức nhận ra sự kì lạ, vậy mà…!”
Diana đang không ngừng tự trách bản thân vì đã không giữ được sự điềm tĩnh mặc dù bản thân là một Chiến binh, và cũng vì chuyện đó…
“Diana-san! Chị tuyệt thật đấy! Mặc dù chị đến từ một thế giới khác, nhưng chị vẫn hạ gục lũ người xấu! Tuyệt vời!”
Chứng kiến Diana đang chán nản như vậy, Nodoka cố gắng hết sức để có thể giúp cô ấy vui lên.
“Mà, tớ chỉ mừng rằng chuyện này đã được giải quyết mà không có thiệt hại nào.”
Thấy vậy, Yasuo thở phào nhẹ nhõm.
“Làm như thể bố sẽ đâm phải một ai đó và khiến họ phải nhập viện ấy… Thiệt tình, dám nói tệ hại đến vậy về ta.”
Và vì lí do nào đó, Hideo vẫn còn đang bực bội vì mánh khóe của tên lừa đảo.
– Kết thúc –