__________________________________________________________________________________________________________
“A!”
“Hửm?”
Họ đã gần đến Trường sơ trung Kitahara, ngôi trường trung học mà Nodoka đang theo học, khi mà Diana thốt lên một tiếng và dừng bước.
“Nodoka! Đằng kia kìa! Nhìn đi!”
Diana hào hứng tháo chiếc kính mắt của cô ấy ra và chỉ đến một thứ ở đằng xa.
Thay vì nhìn thứ mà Diana đang chỉ đến, Nodoka nhìn sang chỗ xung quanh đôi mắt của Diana và thấy chúng có hơi ửng đỏ. Vậy nhưng, nếu giờ cô ấy mà nhắc đến chuyện này, con bé có cảm giác rằng toàn bộ khuôn mặt của Diana sẽ đỏ phừng lên mất, nên Nodoka quyết định không nhắc đến chi tiết đó.
Con bé miễn cưỡng quay sang để nhìn xem Diana đang chỉ đến thứ gì, nhưng…
“…Hửm? Cái gì ạ?”
Những ngôi nhà, những con phố, một khoảng đất canh tác trè, và các tòa nhà.
“Chị đang chỉ vào cái gì vậy?”
Nodoka thực sự không thể nói được xem Diana đang chỉ đến cái gì và chăm chú tìm kiếm những thứ mà ứng với sở thích của Diana, nhưng con bé vẫn không thể tìm được.
“Đằng kia kìa! Đó là Núi Phú Sĩ, đúng không!?”
“Ể!? Núi Phú Sĩ sao!? Ở đâu!?”
Hai người bọn họ đang đứng giữa lòng thành phố, và khu này cũng chẳng phải là vùng đặc biệt cao thoáng gì cả.
Nodoka biết rằng nếu như họ một ngày tiết trời quang đãng vào mùa đông, Núi Phú Sĩ có thể được nhìn thấy từ những tầng cao tại trường của con bé. Vậy nhưng, có thật tồn tại một chỗ trên con đường đến trường, mà thêm nữa, ngay giữa một nơi bị bao bọc bởi những tòa nhà này, có thể nhìn được thấy Núi Phú Sĩ?
“Đằng đó kìa, không phải đó là Núi Phú Sĩ sao!?”
“Ư… Ehhhhhh!?”
Nodoka kề sát mặt mình bên khuôn mặt của Diana, chăm chú nhìn theo để xem cô ấy đang chỉ đến đâu, và hoàn toàn để lộ vẻ bất ngờ.
Nó lọt thỏm ở giữa hai tòa nhà thấp.
Khe hở nằm giữa hai tòa nhà đóng vai trò như một lỗ nhòm, và từ chính xác vị trí này, con bé quả thực có thể thoáng thấy được đỉnh núi phủ tuyết của Núi Phú Sĩ.
“C-Chị tuyệt thật đấy khi tìm ra được góc này.”
“Chị thực sự muốn được thấy nó ít nhất một lần sau khi đến Nhật Bản! Chị được nghe rằng đó là một ngọn núi thực sự tuyệt đẹp!”
Diana tiếp tục hào hứng nói về ngọn núi như một khách du lịch thường thấy đến từ nước ngoài, dẫu kèm thêm với tiếng Nhật trôi chảy. Cô ấy thậm chí còn có vẻ như đã quên rằng mắt mình bị cháy xém do tia năng lượng.
Nodoka có chút an tâm sau khi chứng kiến khuôn mặt tươi vui và lắng nghe chất giọng vui vẻ của cô ấy.
Trong cuộc chiến xảy ra vào ngày hôm nọ, Diana đã phải nhận một vết thương lòng khá lớn. Vậy nhưng, chẳng còn chút bóng dáng gì của trận chiến đó hay là rắc rối với những con quái vật từ thế giới khác còn sót trên nét mặt hạnh phúc của cô ấy ngay lúc này.
Làm cách nào cô ấy có thể luôn giữ suy nghĩ tích cực như vậy?
Nhìn vào nét mặt của cô gái ấy, Nodoka thật sự cảm thấy rằng anh trai của con bé chẳng cần thiết chút nào. Vậy nhưng, nếu giờ mà nói thế thì nghe chẳng có gì nhất quán cả, nên con bé kìm lại.
“Chị biết về Núi Phú Sĩ trước cả khi đến đây sao?”
Từ những gì mà Diana cho thấy, có vẻ như rằng cô ấy đã biết về Núi Phú Sĩ từ lâu về trước thay vì nghe và biết đến sau khi tới Nhật Bản.
“Dĩ nhiên rồi! Với người dân tại Ante Lande, Núi Phú Sĩ là một ngọn núi thiêng!”
“Ồ, em hiểu rồi… Hửm?”
Nodoka định chỉ nhẹ nhàng đáp lại cho qua, nhưng sau khi nghĩ đến điều gì đó, con bé cảm giác như một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình.
“Khoan đã, đừng có bảo là…”
“Đúng vậy! Nó được coi là núi thiêng bởi vì nó tồn tại nơi quê nhà của Hideo và Madoka!”
“……”
Núi Phú Sĩ là một ngọn núi lửa đang hoạt động nằm giữa hai tỉnh Shizuoka và Yamanashi. Chẳng phải cha hay mẹ cô bé, hay bất cứ họ hàng nào của họ đến từ Shizuoka và Yamanashi, nên có hơi kì lạ khi có ai đó nói rằng ngọn núi “nằm ở nơi Hideo và Madoka sinh ra”.
“Có rất nhiều những ngọn núi tại Ante Lande được đặt tên ‘Phú Sĩ’ hay ‘Fujisan’.”
“…Thật sao?”
“Còn nhớ bức vẽ mà chị bảo em trước đó, bức có tên ‘Người Anh hùng, Hideo, hướng mắt theo ánh bình minh trên đỉnh núi thiêng’ được sáng tác trong chuyến du hành của Hideo và Madoka không? Ngọn núi bên trong bức họa đó giờ thỉnh thoảng còn được gọi là Núi Phú Sĩ Hideo!”
“…Và đó là những gì mà chị ấy đã nói.”
“Không thể nào…”
“Thật đấy sao?”
Tối đó, Nodoka bình thản thuật lại những lời gây sốc của Diana đến cha mẹ mình trong bữa tối, khiến cho cả ông bố lẫn bà mẹ ôm đầu mình và gục xuống bàn ăn.
“Phú Sĩ Hideo là tên kiểu gì vậy chứ…”
“Đừng có hỏi em. Nghe như thể tên đấu của một đô vật sumo ấy.”
Cô con gái đang học sơ trung đánh một ánh nhìn hoài nghi đến cha mẹ mình những người đang cố trốn thoát khỏi thực tại.
“Là bức vẽ đó, phải không? Cái mà được vẽ trên đỉnh vách phía Bắc Gazadi…”
“Có lẽ em nói đúng đấy… Còn nhớ cái người mà chúng ta gặp khi mà trên đường xuống núi không? Cô ấy tự giới thiệu mình là một họa sĩ và là một người sống sót đến từ Torjesso.”
“Chết tiệt thật, ai ngờ cô ta lại làm một điều thừa thãi như vậy.”
“Hiện tại thì, có vẻ như bức vẽ ấy được công nhận như một báu vật quốc gia của Resteria.”
“Bố chẳng quan tâm họ nghĩ gì về cái bức tranh đấy cả, nhưng làm sao mà nó có thể khiến cho vách Gazadi đổi tên gọi thành ‘Phú Sĩ Hideo’ được? Chỗ đó là cả một rặng núi, phải không?”
“Thực ra thì, anh có nói cho bất cứ ai bên đó về Núi Phú Sĩ không vậy?”
“Anh còn chẳng nhớ mình có làm gì như vậy. Em có chắc mình không phải là người nói ra không?”
Nodoka chỉ có thể mỉm cười một cách cay đắng trong khi quan sát người Anh hùng và đại pháp sư tranh luận một cách kịch liệt và đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
“Anh chắc hẳn đã nhìn đến một ngọn núi nào đó trong chuyến du hành và nói rằng nó trông giống Núi Phú Sĩ, đúng chứ? Tới ai đó như là cha hoặc mẹ của Diana-san chẳng hạn.”
Nếu nhìn nhận chuyện đó như một chủ đề trong một cuộc trò chuyện thông thường, thì cũng không phải là bất khả thi.
Nodoka chưa từng ra nước ngoài bao giờ, nhưng nếu như con bé đi du học tại một đất nước khác một ngày nào đó và trông thấy một khung cảnh gợi nhớ đến Nhật Bản, con bé chắc chắn sẽ nhắc đến nơi ấy tới những người xung quanh.
Trong trường hợp của cha mẹ Nodoka, do những người bạn đồng hành của họ đều là lãnh đạo của các quốc gia, bất cứ điều gì mà họ buột ra khỏi miệng đều sẽ ngay lập tức lan truyền được rộng rãi với người thường.
“Chuyện đó có thực quan trọng đến vậy không ạ? Đó đều là những chuyện tại Ante Lande thôi, phải không? Cứ để họ làm những gì họ muốn là được.”
“Nodoka, con cứ thử nghĩ xem. Con sẽ cảm thấy thế nào nếu như bản thân trở nên nổi tiếng nhờ một thành tựu lớn lao nào đó, và rồi họ đổi tên của cả khu này thành ‘Thành phố Tokorozawa, Quận Nodoka’?”
“Uuu… Điều đó…”
“Con sẽ không hề thấy thích thú nếu như họ muốn đổi tên ga Tokorozawa thành ga Nodoka để vinh danh những công lao của con, đúng chứ?”
“Con chắc chắn sẽ không mong muốn điều đó.”
“Nếu Yasuo thực sự có thể trở thành anh hùng tại Ante Lande, thì có thể con cũng sẽ phải đối mặt với điều tương tự. Trong những việc để ca tụng những chiến công của Yasuo, họ có thể sẽ dùng tên con để đặt cho một dòng sông hay tòa nhà nào đó, chuyện này hoàn toàn là có thể xảy ra đấy.”
“…Con không nghĩ rằng Onii-chan sẽ thật sự trở thành một vị anh hùng, nhưng đây là lần đầu tiên, mà con thật sự muốn anh ấy đừng cố gắng nữa.”
Bên trong căn phòng được thắp sáng dưới ánh đèn vàng nhẹ phát ra từ một bóng đèn huỳnh quang cũ kĩ, cựu Anh hùng, đại pháp sư, và con gái của họ cùng thở dài ngao ngán trong khi nghĩ đến cậu trai nói rằng muốn trở thành anh hùng, và hiện đang dốc sức luyện tập ngay lúc này.
“Và rồi, sau khi tớ đưa Nodoka đến trường con bé, mình có đi bộ một chút để tìm một nơi mà từ đó có thể nhìn thấy được Núi Phú Sĩ.”
“Tớ… hiểu rồi…”
Tối hôm đó, Diana rạng rỡ kể lại những gì đã xảy ra sáng nay tới Yasuo trên con đường chạy hằng ngày của hai người, nhưng Yasuo lại một lần nữa hụt hơi đến mức cậu còn chẳng thể đáp lại cho ra hồn. Lần này tương tự như với sự việc xảy ra ngày hôm nọ với chiếc đồng hồ đeo tay, Diana nói rất nhiều kể cả khi cô ấy đang chạy.
Với Yasuo, trò chuyện trong khi tập luyện là điều chẳng dám nghĩ đến bởi vì nó sẽ làm gián đoạn nhịp thở của cậu.
Thế nhưng, nếu nghiêm túc mà suy nghĩ về chuyện này, con người sẽ phải di chuyển rất nhiều khi đang trong giữa một trận chiến. Nếu như bạn không thể giao tiếp được cho ra hồn trong giữa một trận chiến như vậy, mất mạng là một khả năng hoàn toàn hiện hữu.
Đây là điều mà cậu vốn đã được dạy, nhưng cậu ấy vẫn chẳng thể giao tiếp thích đáng được một lần, và thường thì cả quãng đường sẽ chỉ là việc cậu chạy trong im lặng. Tất nhiên, mới chỉ có được một tuần kể từ lúc cậu bắt đầu tập luyện, nhưng nếu cứ theo tốc độ này, chẳng rõ xem liệu cậu thậm chí có thể trở thành một chiến binh chính quy được hay không, chứ đừng nói gì đến một Anh hùng.
Nhân đây, hai mắt của Diana có vẻ như đã được hoàn toàn chữa lành bởi một ma thuật nào đó, và cô ấy không còn cần phải đeo kính mát nữa sau khi Yasuo quay trở về nhà từ trường học.
“Cậu muốn… thấy núi Phú Sĩ… đến vậy sao…?”
“Dĩ nhiên rồi!”
Diana siết chặt hai nắm đấm của mình mà không hề làm ngắt nhịp thở chút nào.
Sau khi được nghe kể rằng có rất nhiều các ngọn núi tại Ante Lande được đặt theo tên Phú Sĩ, Yasuo cảm thấy như rằng mình đã được nghe một chuyện gì đó như này trước đây và cậu tiếp tục suy nghĩ trong khi yên lặng chạy.
“À… Tớ nhớ rồi… Núi Phú Sĩ…”
“Ừm?”
Họ cuối cùng đã về đến nhà sau khi chạy xong, và Yasuo mệt oải đến mức cậu cảm giác như muốn nôn hết ra vậy.
“Có… một Núi Phú Sĩ… ở gần đây.”
“Ể!?”
Con mắt vốn to tròn sẵn của Diana thậm chí còn mở to hơn nữa sau khi nghe vậy.
Dù cho bạn có nhìn nhận theo cách nào, nó chắc chắn chỉ là một ngọn đồi nhân tạo.
Yasuo khởi động chiếc máy tính để bàn tại nhà mà hiếm khi cậu sử dụng, và lướt trên mạng với mục tìm kiếm cho ‘Núi Phú Sĩ Tokorozawa”. Một trong những kết quả tìm kiếm là Fujizuka[note18771]
nằm gần ngọn đồi Sayama, “Arahata Fuj[note18772] i”.
“Tớ từng đến nơi đó một lần trong chuyến thăm quan của trường. Chỗ này được gọi là Fujizuka.”
“Fujizuka?”
“Ừ. Hồi xưa ấy, khá là khó để thậm chí được đặt chân đến chân Núi Phú Sĩ. Vậy nhưng, Núi Phú Sĩ có thể được nhìn thấy tại nhiều nơi trên Nhật Bản, và những bức vẽ khắc họa lại nơi danh lam thắng cảnh đó dễ dàng được nhiều nơi biết đến. Cậu nói rằng các ngọn núi có tuyết, những ngọn núi cao, và những ngọn núi với địa hình tương tự đều được gọi là Phú Sĩ tại Ante Lande bởi do những gì bố và mẹ mình đã nói, đúng không? Chuyện này cũng tương tự như vậy.”
Từ những miêu tả hiển thị trên trang web, có vẻ như rằng núi “Arahata Fuji” nằm gần thành phố Tokorozawa vốn là một Fujizuka nằm cùng với một ngôi đền được dựng lên vào khoảng đâu đó thời Meiji. Về sau nó đã được di chuyển sang vị trí ngày nay, và hiện tại nó to lớn hơn rất nhiều so với kích thước ban đầu.
“Mà, giờ nó cũng không còn là nơi được tạo ra để phục vụ cho mục đích ban đầu nữa, nhưng từ hồi xưa, mọi người luôn có cảm nhận rằng Núi Phú Sĩ là một nơi đặc biệt… Mà, đó là những gì mà giáo viên tại trường mình dạy.”
Yasuo đóng trình duyệt lại và tắt nguồn máy tính trong khi tiếp tục nói.
“Đây không hẳn là lí do, nhưng… tớ nên nói thế nào nhỉ? Tớ biết rằng mình hiện tại chưa thể sánh nổi với cậu, Diana, nhưng sau khi nghe được rằng những người bên đó đặt tên các ngọn núi theo tên Núi Phú Sĩ để vinh danh những chiến tích của Anh hùng, tớ đã có cảm giác rằng con người của thế giới đó và cả thế giới này đều có chung một cách suy nghĩ, nên điều đó đã tạo cho mình chút động lực.”
“Ngọn núi Arahata Fuji mà cậu vừa cho tớ xem ấy, liệu ở đó họ có cho leo lên không?”
“Không, tớ không nghĩ bọn mình được phép đâu. Vì sau cùng nó đáng ra là một nơi thờ phụng trong một ngôi đền mà, nên trèo lên trên đó có thể phải nhận lấy sự trừng phạt của các vị thần. Nơi đó có lẽ đã được dựng lên trong khi được trân trọng như một nơi thiêng liêng.”
Diana nở một nụ cười nhẹ nhàng sau khi nghe vậy.
“Có rất nhiều những thắng cảnh tuyệt đẹp tại Resteria mà tớ cũng muốn được cho cậu tận mắt thấy, Yasuo. Chúng là những danh lam thắng cảnh mà Hideo với Madoka chắc chắn đã từng ngắm nhìn khi xưa.”
“…Sau cùng thì đó là ý tưởng của mình mà, nên mình sẽ cố gắng hết sức.”
Nếu Yasuo có ngày sẽ đến Ante Lande, chắc chắn đó sẽ không phải là cho một chuyến đi ngắm cảnh đâu.
Đi tới vùng đất đó đồng nghĩa với việc tiếp nhận lấy vạt áo choàng của chức danh Anh hùng như một người đại diện thay cho cha mình, và bước vào một thế giới chiến tranh mà trước đây cậu chưa từng trải qua.
“Nói thế này nghe chắc quê lắm, nhưng thật lòng thì, đừng kì vọng quá nhiều vào tớ, nhé? Cả tớ cũng chẳng biết liệu rằng bản thân có trở nên mạnh mẽ đến vậy được không.”
“Tớ hiểu rồi. Kể cả nếu như cậu không trở thành một Anh hùng, Yasuo, tớ vẫn sẽ mong được đưa cậu đến thăm Ante Lande. Dĩ nhiên, mình sẽ đóng vai là người hướng dẫn nếu như ngày đó đến.”
“A-À, chắc rồi…”
Sau khi nhìn thấy một nụ cười chân thành như vậy, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài cố gắng hết mình.
Yasuo bỗng cảm thấy ngượng mà cậu thoái chạy khỏi chỗ đó sau khi nói rằng cậu sẽ đi tắm.
“Núi Phú Sĩ…”
Diana một lần nữa lẩm bẩm cái tên của ngọn núi thiêng lớn nhất trên đất Nhật Bản tới bản thân.
“Chỗ đó có hơi xa quá để làm điểm luyện tập nhỉ.”
Nói vậy, cô ấy quay về phía cửa phòng khách nơi Yasuo vừa trốn qua, và nở một nụ cười tinh nghịch.
Sáng hôm sau, Yasuo tỉnh dậy cùng cảm giác khoan khoái hơn so với mọi buổi sáng thường nhật, có lẽ là do những gì đã xảy ra vào tối qua, hoặc là thành quả đến từ những bài luyện hằng ngày. Cậu ra khỏi phòng với tinh thần phấn khởi, nhưng,
“Onii-chan.”
Vì lí do nào đó, Nodoka đang đứng đợi cậu ngay trước cửa phòng, và,
“Onii-chan, rốt cuộc thì đúng là anh chẳng phù hợp với chuyện này chút nào. Trở thành một Anh Hùng chẳng hề giống với anh chút nào đâu.”
Con bé nói ra những điều như vậy ngay sau khi vừa mới mở lời, và,
“Yasuo, con không cảm thấy rằng mình đã đến giới hạn rồi sao? Nếu con mà muốn bỏ cuộc ấy, thì giờ chính là lúc.”
Mẹ cậu nói những điều đầy nhụt chí như vậy đến cậu khi cậu đi lướt qua bà ấy chỗ gần phòng tắm, và cuối cùng,
“Yasuo, con thực sự sẽ không hối hận quyết định trở thành Anh hùng sao?”
Đến cả cha cậu cũng hỏi cậu câu đó với nét nghiêm túc trên khuôn mặt khi họ đang cùng ngồi tại bàn ăn.
“C-Có chuyện gì với tất cả mọi người vậy? Nói mấy câu như thế ngay sau khi con vừa mới có động lực để cố gắng thêm nữa!”
Cậu biết rằng mọi người trong gia đình này chẳng ai có hứng khởi với việc cậu đã xung phong trở thành một Anh hùng.
Vậy nhưng đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến việc họ tha thiết cố gắng đến vậy để thay đổi ý định của cậu, và thêm vào đó, họ đang hành động như thể một nhóm, nên Yasuo cảm thấy khó hiểu hơn là tức giận.
“Con đã bảo với mọi người rằng con sẽ làm tất cả những gì có thể trong tầm với của mình, đúng chứ? Tự nhiên có gì xảy ra với mọi người vậy!?”
“Không đâu, anh thật sự nên bỏ cuộc đi.”
“Ý mẹ là, vì đó là con nên…”
“Mà, miễn rằng là con vẫn giữ vững quyết tâm đó…”
Trước những câu đáp lại nửa vời kia của ba người, Yasuo nói,
“Con đến trường đây! Bố à, nhớ luôn giữ điện thoại di động bên mình mọi lúc có thể, nhé!?”
Yasuo ra khỏi nhà sau khi gồng vai hứng chịu mọi lời lẽ đó.
“Chúc cậu một ngày tốt lành!”
Diana, người đang dọn dẹp khu vực gần chiếc cửa trước vẫn hỏng cất giọng nói đầy phấn khởi từ phía sau lưng Yasuo, và như được khích lệ nhờ giọng nói đó, Yasuo tiến lên và đối mặt với một ngày mới.
“A, không ổn rồi, anh ấy thực sự tràn đầy động lực luôn. Và Diana-san thì lại là kiểu người hay vô tình động viên anh ấy cố gắng hơn nữa.”
“Chuyện này làm em thấy hoài niệm. Em còn nhớ khi anh và Alex cũng thường hay bị lôi kéo bởi mặt ngốc nghếch của Erize nữa đấy.”
“S-Sao tự dưng lại chuyển hướng cuộc trò chuyện này sang phía anh vậy?”
Ứng viên cho vị trí Anh hùng đang chạy hướng tới một tương lai tươi sáng hơn, và dù kết quả có là tốt đẹp hay thậm tệ, cậu cũng chẳng nghe thấy một từ gì về chuyện mà các thành viên trong gia đình cậu đang bàn luận.
– Kết thúc –