_________________________________________________________________________________________________________

Từng có thời khi mà mẹ cô bé đã thử bắn tia năng lượng ra từ mắt mình.

Mặc dù Nodoka chẳng hề mong muốn biết về cái quá khứ đấy chút nào, giờ cô bé phải ứng xử với mẹ mình ra sao khi giờ đây con bé đã biết về chuyện đó ?

Nodoka cảm thấy như đang nhìn nhận mẹ mình dưới một cái nhìn hoàn toàn khác.

Nói đến việc nhìn nhận mọi người theo một góc nhìn khác, không thể nào còn chuyện có thể đơn giản phủ nhận và coi như một câu chuyện đùa sau khi chứng kiến cả một chuỗi sự kiện gây ra do hành động của Diana, nhưng, giờ hãy đặt vấn đề đó sang một bên,

“Ngoài ra, rốt cuộc điều gì lại khiến chị muốn thử một chuyện như vậy chứ?”

“À, ừm… xin lỗi, chị sẽ rất cảm kích nếu như em không đẩy vấn đề này đi xa hơn thêm nữa…”

Kế bên Nodoka, Diana đang đeo cặp kính râm và cúi gục đầu xuống vì xấu hổ.

Mặc dù Diana rõ ràng không muốn thu hút sự chú ý của những người khác trên phố, cô ấy vẫn đang đồng hành cùng đến trường với Nodoka với vai trò một người hộ tống.

Liệu cô ấy còn có thể chiến đấu được nếu những sinh vật từ thế giới khác tên Shii xuất hiện? Thêm nữa, liệu cô ấy thực sự định sẽ chiến đấu với lũ Shii, những sinh vật trông như thể những cái bóng, trong khi đeo kính râm?

Khi Nodoka nhìn sang Diana người có phần nhỉnh hơn về chiều cao so với con bé, Nodoka để ý đến mái tóc vàng của Diana lấp lánh trước ánh ban mai.

“…Mu.”

“Ưm… Nodoka?”

“Thật không công bằng.”

“Hử?”

“Cặp kính râm đó là cái mà bố em dùng khi lái xe, đúng không?”

“Ừm, chị được nghe là vậy.”

“Những người xinh đẹp may mắn thật đấy… mặc dù cặp kính đó rõ ràng là chẳng hợp với chị chút nào, cuối cùng thì trông chị vẫn có chút nào đó ngầu ngầu.”

“Đừng có trêu chọc chị mà!”

“Không, em thực sự đang khá là nghiêm túc đấy, chị biết không? Chị trông như thể một diễn viên đang tới Hawaii trong một kì nghỉ mát.”

“Nói đến Hawaii, ý em là nơi tại Tottori sao…?”

“Sao chị chỉ biết về mấy cái thứ kì lạ đấy chứ hả, Diana-san?”

Có một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng tên là “Hawaii” tại Tỉnh Tottori trở nên nổi tiếng trong mấy năm gần đây, và có khá nhiều nhận xét trên mạng tốt về nơi đấy.

Vậy nhưng, tại sao một người đến từ Ante Lande này lại biết về nơi đó, khi mà cô ấy đáng ra chỉ biết đến những thông tin về Nhật Bản từ ba mươi năm về trước?

“À, thực ra thì chỗ đó được chiếu trên TV hôm qua…”

“Diana-san, chị quả thực khá là thích thú với việc xem TV, nhỉ?”

“Ừ, đúng vậy. Sau cùng thì đó cũng là một thứ không tồn tại ở thế giới của bọn chị, và thật dễ dàng để có thể học hỏi được nhiều thứ khi mà nó hiển thị chữ và phát âm thanh cùng một lúc.”

“À, ý chị là nó giống như khi chị có thể hiểu được những gì họ đang nói bằng Tiếng anh nếu như đoạn phim đó có thêm phụ đề sao?”

Từ những gì mà Nodoka thấy được tới lúc này, con bé biết rằng Diana có sở thích khá đa dạng khi nói đến các chương trình truyền hình.

Con bé có thể hiểu được tại sao Diana sẽ hứng thú với bản tin và phim tài liệu, nhưng cô ấy cũng thường ngó qua và thấy Diana theo dõi nhiều chương trình hài hước, các phim tài liệu về du lịch, và các chương trình mua sắm trên TV khi mang một biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt.

“Phim tài liệu du lịch và các chương trình mua sắm trên TV thật sự hấp dẫn đến vậy sao? Diana-san, chị vẫn chưa làm quen được với mặt địa lý của Nhật Bản, đúng chứ?”

“Dù cho chúng có hấp dẫn hay không… thì đó cũng không phải điều quan trọng.”

“Ể?”

“Theo dõi các chương trình mua sắm trên TV giúp chị hiểu được giá trị của tiền tệ tại đây khi nó cho chị biết được các giá trị tương đối của các món hàng khác nhau. Còn với các bộ phim tài liệu du lịch, chúng dạy cho chị về các phương thức di chuyển khác nhau có thể tại thế giới này. Chị mong mình một ngày có thể bước lên những phương tiện được gọi là tàu và xe buýt đó. Chúng đồng thời cũng giúp chị hiểu được mặt địa lý một cách dễ dàng khi trình chiếu một cách trực quan. Dĩ nhiên, chị đồng thời sẽ cần học một cách cẩn thận qua sách vở, nhưng với chị, điều quan trọng nhất lúc này là điều chỉnh bản thân mình theo cách nghĩ của người Nhật càng sớm càng tốt. Chị đơn giản chỉ nghĩ rằng phim tài liệu du lịch là phù hợp nhất cho mục đích đó.”

“Hửm? điều chỉnh bản thân?”

“Ừ. Còn nhớ khi mà chị hành xử thô lỗ tới một trong những người bạn của Yasuo không?”

“À, ý chị là lúc khi chị hăm dọa một trong những người bạn của Onii-chan từ trường luyện thi sao?”

Không lâu sau khi Diana đến Nhật Bản, đã xảy ra một vụ việc khi Diana nhầm rằng Tatewaki Shouko, một trong những người bạn cùng lớp của Yasuo hồi sơ trung, là một kẻ thù và đe dọa cô ấy.

“Những người xuất hiện trong các bộ phim tài liệu du lịch là những người mà em có nhắc đến trước đó, các diễn viên, đúng không? Vậy họ toàn là những người nổi tiếng cả.”

“Ừm, đúng vậy. Mặc dù cái đó còn phụ thuộc vào đó là loại phim tài liệu gì.”

Nghe vậy, Diana vỗ nhẹ vào chiếc túi bên trong chiếc áo khoác ngoài của cô ấy và mỉm cười.

“Chị cần phải quen được rằng kể cả với những người như vậy, và toàn thể dàn nhân sự quay quanh họ, không cần phải vũ trang quân khí gì tại đất nước mang tên Nhật Bản này. Duy trì trật tự xã hội và các hành động cần thiết để bảo vệ được sự yên bình có liên hệ trực tiếp đến vấn đề rằng liệu từ đầu đây có là một đất nước hòa bình hay không.”

“V-Vũ trang!?”

Diana đang khoác trên mình chiếc áo ngoài của Madoka, nhưng cô ấy có đem theo Pollux, một trong những vũ khí trong bộ song kiếm Techno của mình, giấu dưới lớp áo đó. Chiếc còn lại, Castor, đã bị hỏng trong trận chiến khi trước và bị bỏ lại bên trong căn phòng mà Diana đang dùng.

“Mặc dù thật xấu hổ khi thừa nhận chuyện này, có nhiều nơi cũng như các quận thuộc về Vương quốc Resteria mà nằm ngoài tầm với không chỉ các Chiến binh Magitech, mà đến cả các đơn vị chính quyền hiện thời. Những nơi đó hoặc là các ổ tội phạm, hoặc là bị thống trị bởi những loài thú hoang nguy hiểm… không có nơi nào như vậy tại Nhật Bản, phải không?”

“Em không nghĩ Nhật Bản lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những vấn đề như vậy.”

“Không, quả thực là chẳng có nơi nào như vậy tại Nhật Bản đâu.”

Diana nở một nụ cười hời hợt.

“Ý chị là, Nodoka này, em chưa bao giờ phải tự trang bị cho mình vũ khí để tự vệ, đúng không? Chẳng có lí do gì để mà phải mang theo vũ khí bên mình trong cuộc sống thường ngày, phải không?”

“Dạ, ừm. Thực ra đúng hơn thì, sở hữu vũ khí là hành vi phạm pháp…”

“Lũ trẻ sống sót lang thang trên đường phố vì đã mất đi cha mẹ sẽ phục kích những người đi đường và lấy cắp tiền của họ. Một nhóm những đạo tặc tấn công các thương nhân đang di chuyển trên đường dài và giết họ. Không có nơi nào tại Nhật Bản mà diễn ra những chuyện đáng sợ như vậy như một điều thường lệ, đúng chứ?”

“…Thì, em chắc rằng những chuyện như vậy không có xảy ra tại đây.”

Có rất nhiều những bản báo cáo về các sự vụ tàn độc đến mức chúng khiến cho bạn chẳng dám nhìn.

Vậy nhưng, mặc dù Nodoka không biết nhiều về thế giới, con bé có thể tự tin mà nói rằng chẳng có nơi nào lại có những chuyện như vậy xảy ra được coi là bình thường cả.

“Đó là vì sao, chị cần phải hiểu được rằng đất nước này là một nơi như vậy. Chị cần phải hiểu được rằng Yasuo… được sinh ra và nuôi dạy tại một đất nước tuyệt đến thế.”

“À, em hiểu rồi.”

Yasuo là một chàng trai có rất ít trải nghiệm khi nói đến dã tâm và sát ý. Vậy nhưng, con đường mà cậu đã chọn tiến bước theo là cứu lấy cái ‘thế giới khác' ra khỏi một cuộc khủng hoảng, nơi chiến đấu và đổ máu là chuyện thường lệ kể cả khi vào thời bình.

“Nói ra thế này có lẽ hơi xấu tính chút, nhưng tốt hơn là không nên mong đợi gì quá nhiều từ anh ấy đâu. Onii-chan chẳng có tí can đảm nào cả."

Diana chỉ đơn thuần cười và lắc đầu sau khi nghe thấy lời nhận xét chê bai của Nodoka về anh trai mình người mà con bé đã luôn quan sát suốt cuộc đời mình.

“Mặc dù được sinh ra trong một thế giới như vậy, chị được nuôi dạy trong sự nuông chiều của giới quý tộc, nên chị đã mất khá nhiều thời gian để có thể giúp bản thân quen được với thực tại đó và rèn luyện lòng nghĩa khí của mình như một người lính.”

“…Mà, nếu chị thấy ổn với chuyện này, Diana-san, vậy thì không sao cả.”

Nếu Yasuo vẫn nhất quyết bước theo con đường này và Diana cũng không thay đổi ý định của bản thân, vậy thì đó không phải là điều mà Nodoka có thể can thiệp hay thay đổi gì được.

Nodoka đã kịch liệt phản đối lại ý định việc để cho cha mình đi tới Ante Lande, nhưng con bé không đặc biệt cảm thấy bất cứ gì về việc luyện tập của Yasuo.

Nodoka vốn đã biết được lí do cho điều đó, nhưng sau khi một lần nữa nhớ lại, con bé đưa ra một câu hỏi để cố thay đổi chủ đề.

“Diana-san, chị rất thành thạo trong việc nói tiếng Nhật, nhưng đó không phải là ngôn ngữ được sử dụng tại Ante Lande hay Resteria, phải không?”

“Ừ, đúng vậy.”

Sau khi nghe vậy, Nodoka thở dài và nói,

“Onii-chan tệ trong khoản tiếng Anh lắm đấy, chị biết không.”

“…Chị biết mà. Nhưng quốc ngữ của Resteria không phải là tiếng Anh, và nhờ có sức ảnh hưởng của Hideo và Madoka, có đôi chút tiếng Nhật được sử dụng tại đó.”

“Một chút…?”

“Ừm, như là tên của các món ăn và nhiều nữa…”

“…”

Vậy là nó cũng giống với khi các từ như ‘sushi’ và ‘tempura’ trở thành những từ mượn trong tiếng Anh, và nó cũng không đến mức độ khi mà mọi người có thể nói hay hiểu được thứ ngôn ngữ đó.

“Nói thế này nghe có hơi ác ý chút, nhưng có lẽ tốt hơn là không nên mong đợi gì quá nhiều từ anh ấy cả.”

“…Tất cả sẽ đều phụ thuộc vào hành động của cậu ấy từ giờ trở đi.”

Đôi mắt của Diana ẩn giấu dưới cặp kính chống nắng kia, nhưng Nodoka có thể chắc được rằng đôi mắt cô ấy tràn đầy âu lo.

– Kết thúc –