Dù lễ Bonsai đã trôi qua, nhưng sức nóng của mùa hè thì vẫn còn đó.
Nằm trong phòng hưởng thụ làn hơi lạnh từ cái điều hòa, tôi vừa đọc một quyển truyện tranh về nhậu... Ý là về những chuyến đi lặn, vừa cười khúc khích một mình. Tức thì một tin nhắn được gửi đến chiếc điện thoại đang nằm trên tay.
Người gửi là Kana. Tôi nhanh chóng chạm vào màn hình hiển thị để đọc nội dung tin nhắn.
[Chiều mai cậu rảnh không? Mình cùng đi xem phim nào.]
Đúng là gần đây nhỏ có nói rằng muốn cùng tôi đi xem phim.
Hình như lần trước mình có bảo rằng sẽ rủ cả Ike và Touka cùng đi nữa...
Nghĩ đến đó, tôi nhìn lại ngày tháng hôm nay. Bất chợt những kỉ niệm trong quá khứ ùa về.
Nếu mình đoán không nhầm, ngày mai là...
Tôi gửi câu trả lời của mình cho Kana.
[Ừ, được thôi.]
Sau đó, Kana ngay lặp tức phản hồi lại.
[Hay quá! À, ngày mai đi hai mình thôi nhé, tuyệt đối không được rủ thêm Touka và Haruma đó. Trước mắt thì cứ nhớ trong đầu là đừng để ai biết cả!]
Đó là nội dung tin nhắn.
[Ừ, hiểu rồi.]
[Vậy thì tốt rồi...]
Sau lời nhắn đó, thời gian và địa điểm gặp nhau vào ngày mai cũng được gửi đến.
Xác nhận xong, tôi nhắn lại cho nhỏ một tin.
Để điện thoại ở chế độ nghỉ, bất giác tôi hồi tưởng lại những tháng ngày mùa hè thuở ấu thơ...
☆
Ngày hôm sau.
Hiện tôi đang có mặt trước cửa nhà ga gần rạp phim nhất.
Đấy cũng là nơi tôi có buổi hẹn hò đầu tiên với Touka.
Tôi đến sớm hơn thời gian đã hẹn một chút.
Trông như Kana vẫn chưa đến thì phải.
Móc điện thoại từ trong túi ra, tôi dùng nó để giết thời gian.
Đứng chờ Kana được tầm vài phút... Đột nhiên, tầm nhìn của tôi tối sầm lại.
“Đoán xem ai nào?”
Sau đó, một giọng nói rót nhẹ vào tai tôi.
Những người con gái dám làm thế này với tôi... Chỉ có mỗi Touka hoặc Kana mà thôi.
Mà hiện tại tôi đang đứng đợi Kana mà, vậy không có lí do gì để tôi có thể nghe nhầm giọng nói kia được.
“Kana.”
Trả lời ngay không nghĩ ngợi, tôi nắm lấy đôi bàn tay đang che mắt mình rồi quay đầu nhìn lại phía sau.
Người đang đứng ở đó, quả nhiên là Kana.
Nhỏ có đang ngạc nhiên vì mình đoán trúng không nhỉ?
Trông như bị bất ngờ, khuôn mặt của Kana đỏ bừng. Nhỏ nói:
“C-chính xác... Là tớ đây.”
“Sao tự dưng giật mình vậy? Không nghĩ là tớ đoán trúng à?”
“Không phải, ờ... Thì...”
Kana vừa bẽn lẽn vặn vẹo, vừa hướng ánh mắt đang nhìn tôi xuống đất.
Nhỏ đang ngượng à? Sao nhỏ lại ngượng?
Nghĩ thế trong đầu, tôi khom người xuống để chạm mắt với nhỏ.
Và rồi, tôi nhận ra ngay tại sao nhỏ thấy ngượng.
“T-tự nhiên được Yuuji nắm tay... Làm tớ... Hơi hồi hộp tí.”
Tôi đã lỡ nắm tay Kana trong vô thức.
Nhận thấy ánh mắt đang hướng lên nhìn tôi của nhỏ,
“Xin lỗi.”
Tôi nói, định rằng sẽ buông tay nhỏ ra. Thế nhưng lần này, đến lượt Kana nắm chặt tay tôi lại.
“Hôm nay mình đi hẹn hò mà. Cứ... Nắm tay nhau thế này đi.”
Nở một nụ cười ngượng ngùng trên môi, Kana nhẹ nhàng hỏi.
“...Nóng lắm, tớ hơi khó chịu.”
Trầm giọng hết mức có thể, tôi cố gắng để Kana không nhận ra sự bối rối của mình sau những gì nhỏ nói.
Sau đó, hơi có một chút thô bạo, tôi thoát khỏi đôi bàn tay đó của nhỏ.
“...! Trời ạ, Yuuji đúng là xấu tính mà!”
Lên giọng chỉ trích tôi, Kana nói thế.
“Trước mắt ta tới rạp phim đã nhỉ?”
Ngó lơ những lời của Kana, tôi hỏi.
“...Đi thì đi!”
Dù trông chẳng mấy hài lòng, nhưng Kana vẫn gật đầu đồng ý với tôi. Rồi cả hai hướng đến rạp phim.
☆
Vài phút sau đó, chúng tôi đã có mặt trước cửa rạp phim.
Vì đang là kì nghỉ hè nên bên trong rất đông.
“Yuuji, ở đây đông người quá. Chẳng phải mình nên nắm tay nhau để khỏi đi lạc sao?”
Kana vẫn tìm mọi cách để dụ dỗ tôi.
“Không sao, tớ nhìn cậu kĩ lắm. Không đi lạc được đâu.”
Nghe tôi nói thế, nhỏ chỉ lẩm bẩm “Ơ...?” rồi đặt hai tay lên má với vẻ bẽn lẽn.
Đang tự hỏi trong đầu rằng nhỏ bị sao thế nhỉ, thì...
“Cậu nhìn tớ kĩ đến thế cơ á... Tự dưng sao hôm nay Yuuji bạo quá đi.”
Trông nhỏ đang rất vui.
Nhưng hình như nhỏ tự hiểu sai những gì tôi vừa mới nói rồi... Mà thôi, kệ đi.
Tôi có cảm giác nếu mình bắt bẻ ngược lại, dám nhỏ sẽ càng hiểu nhầm nhiều hơn thôi.
“...Thế nào, có bộ phim nào cậu muốn xem không?”
Tôi hỏi Kana trong khi nhỏ vẫn còn đang đứng bẽn lẽn bên kia.
Nghe giọng tôi khiến Kana như bừng tỉnh, nhỏ gật đầu “ừm” một cái, sau đó chỉ tay lên một tấm áp phích.
“Tớ muốn hai mình xem bộ này.”
Đó là bộ phim tình cảm dựa trên một tác phẩm văn học nổi tiếng.
Cả bản gốc lẫn bản truyện tranh tôi cũng đều đọc cả rồi, nói thật thì tôi cảm thấy rất thích.
“Tớ cũng thích bộ đấy, được thôi.”
Tôi trả lời xong, chẳng hiểu sao trông Kana lại có phần bất ngờ.
“...Tớ vừa nói cái gì lạ lắm à?”
“Ơ?.... À không, cứ nghĩ cậu sẽ không chịu cùng tớ xem những bộ như thế này, nên có hơi bất ngờ chút...”
Nghe nhỏ nói thế, tôi nhận ra đúng là bộ phim này không dành cho những cặp nam nữ còn chẳng phải người yêu, vậy nên nhỏ cảm thấy bất ngờ cũng là điều dễ hiểu.
“... Hôm nay ráng lấn lướt một tí, có khi lại thành công đấy.”
Kana liếng thoắng lẩm bẩm.
Dù rằng tôi vẫn có thể đề xuất cùng xem một bộ phim khác, nhưng như thế thì lại quá cảnh giác rồi.
Rốt cuộc, chúng tôi cùng nhau mua vé xem bộ phim tình cảm đó. Sau khi nhận nước ở quầy bán, cả hai cùng nhau vào phòng chiếu.
May mắn thay, xung quanh chẳng có bao nhiêu người.
Có thể là do đã hai tuần trôi qua kể từ khi bộ phim này được công chiếu.
“Thích thật đấy, được cùng Yuuji đi xem phim tình cảm thế này♡”
Nói rồi, Kana tựa đầu vào vai tôi.
Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng xuyên qua sống mũi...
... Lúc đang xem phim mà cứ thế này thì còn gì là tập trung nữa?
Nghĩ thế, tôi nhẹ nhàng hất nhỏ sang một bên rồi nói.
“Giữa lúc chiếu cấm tiệt mấy hành vi đấy nhá.”
“Biết rồi mà...”
Mỉm cười xuề xòa, Kana nói... Nhỏ có thật sự biết không thế? Nghi quá.
Đang tự hỏi như thế trong đầu, đột nhiên đèn trong phòng tắt ngúm, rồi những thước quảng cáo về những tác phẩm sắp được công chiếu hiện ra trên màn ảnh.
Mất một lúc sau, đoạn giới thiệu và cái tựa đề quen thuộc mà tôi đã từng thấy qua xuất hiện. Cuối cùng cũng đến phần chính.
Chủ đề chính của bộ phim tình cảm này là [Viễn tưởng x Thanh xuân x Lãng mạn]. Nói cho văn chương thì đây là một tác phẩm có thiên hướng cổ điển, còn nói kiểu suồng sã thì tác phẩm này chẳng có gì nổi bật vì cốt truyện dễ đoán.
Thế nhưng tôi lại không hề ghét kiểu phim tình cảm đơn thuần thế này.
Dù đã đọc nguyên tác lẫn bản truyện tranh. Nhưng từ khâu diễn xuất, hiệu ứng âm thanh, đến cách dàn dựng độc đáo đã khiến tôi dần đắm chìm vào bộ phim.
Bất ngờ, bàn tay của Kana đang ngồi bên cạnh chạm vào tay tôi.
Tay mình có đang làm phiền chỗ ngồi của nhỏ không nhỉ? Nghĩ thế nên tôi dời tay ra chỗ khác, ngay lặp tức tay Kana lại chạm tay tôi lần nữa.
...Nhỏ đang cố tình à?
Nhận ra điều đó, nhưng tôi lơ đi.
Dù có phản ứng và rút tay lại đi nữa, dám chắc Kana sẽ nghĩ ra trò khác cho xem.
Cứ đối qua đáp lại như thế, rồi nhỏ sẽ thừa cơ hội dựa vào người tôi giống như hồi nãy. Đến nước đó thì muốn tập trung xem phim cũng khó.
Rất may là tôi đã đoán đúng, Kana chẳng làm gì hơn là chạm vào tay tôi cả.
...Và rồi, diễn biến bộ phim đã đến phần cao trào.
Đến đoạn cặp đôi nhân vật chính cùng nhau trải lòng sau đó lựa chọn tương lai cho mình, tôi bất giác nắm chặt tay lại, mắt dán lên màn ảnh không buông.
“Ơ...?”
Bỗng dưng Kana đang ngồi cạnh tôi thốt lên một tiếng đầy bối rối.
Có lẽ nhỏ đang cảm thấy khó hiểu với lựa chọn của nữ chính chăng?
Kana đang có cảm tưởng như thế nào khi nhìn thấy cảnh phim này?
Chốc nữa tôi sẽ hỏi nhỏ sau. Dán mắt vào màn ảnh để không bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào, tôi cứ thế xem tiếp bộ phim.
☆
Đoạn quảng cáo cuối phim đang chạy trên màn ảnh.
Tuy lồng ngực có cảm giác khó chịu, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy thõa mãn đến độ không nói nên lời.
Đó là một câu chuyện cảm động.
Thật tốt vì mình đã xem bộ phim này.
Bộ phim kết thúc, cùng lúc đó ánh đèn trong rạp sáng lên, khán giả xung quanh bắt đầu rời khỏi hàng ghế.
Đa số nhìn nhau rồi bảo [Thật hay quá], bên cạnh đó cũng có những người vẫn còn ngồi tại chỗ khóc thút thít.
Họ khóc vì quá cảm động đây mà.
Tôi quay sang nhìn Kana đang ở bên cạnh.
Cả nhỏ cũng đỏ bừng mặt, hai bên khóe mắt xuất hiện những bọng nước.
“...Phim hay quá nhỉ?”
Nhìn Kana, tôi hỏi.
Bỗng dưng nhỏ cúi gằm mặt, rồi chẳng hiểu sao nhỏ cứ lắc đầu lia lịa.
“Ớ?... Cậu không thích à?”
Nhỏ cảm thấy không chấp nhận cho cái lựa chọn cuối cùng của nhan vật chính đến vậy sao?
Không cam tâm đến độ khóc luôn kìa.
Trong lúc tôi đang bối rối, Kana lại lắc đầu lần nữa.
Rồi nhỏ run giọng thì thào.
“...Tại Yuuji cả đấy, tại cậu mà tớ chẳng nhớ tí gì về nội dung phim cả.”
“Lỗi tớ à? Xin lỗi, nhưng tớ đã làm gì sai?”
Thắc mắc tại sao, tôi hỏi.
Với đôi mắt vẫn còn đọng nước ấy, Kana chỉ tay vào đâu đó rồi đáp lại lời tôi.
“...Yuuji, cái cảnh cao trào cuối phim cảm động đến nỗi cậu ghì chặt luôn tay tớ đúng không? Thế nên tớ hồi hộp quá... Hồi hộp đến nỗi đầu óc trắng xóa luôn ấy!”
...Tôi nhìn theo hướng tay Kana đang chỉ.
Ở đó là cảnh bàn tay của tôi đang nắm chặt tay nhỏ.
...À, ra là thế. Hiểu rồi, từ cái cảnh đó à?
Quá mải mê chú tâm vào bộ phim... Tôi đã lỡ làm cái hành vi lố bịch này.
“Này, Yuuji... Tớ lúc nào cũng toàn tâm ủng hộ cậu chia tay với Touka đấy.”
Siết chặt tay tôi hơn nữa, Kana nhìn xuống và thì thầm bằng một giọng nói pha chút u sầu.
Trông thấy Kana như thế, tôi vội vàng giải thích rằng thật sự mình không có ý đó.
Tiếc thay, Kana hoàn toàn chẳng tin những lời tôi nói.