Như kế hoạch đã định từ trước. Sau khi mượn bóng xong, cả hai chúng tôi quay lại hội nhóm với bọn Ike. Đang chơi vui vẻ giữa chừng thì đột nhiên thằng Asakura với tâm trạng não nề và Kai với nụ cười chua chát trên mặt xuất hiện.
...Để tôi đoán.
Nhìn là biết nó mới vừa đi cưa gái thất bại.
Đến cạnh bên Asakura, tôi nhẹ nhàng vỗ vai nó.
“Khoan đã, anh Tomoki. Cái này là...”
“Xin nhóc đấy Kai! ...Đừng nói gì cả.”
Ngay lúc Kai đang định giải thích với tôi thay cho nó, đột nhiên Asakura sừng sồ lên.
Chắc nó đang đau lòng lắm. Tôi quyết định sẽ đối xử thật tử tế với nó trong một thời gian.
Nói đến Kai, cũng chẳng hiểu tại sao khuôn mặt nó có hơi phức tạp.
Có lẽ nó đang cảm thấy có lỗi vì bản thân mình quá nổi bật, vô tình ảnh hưởng đến Asakura.
Rõ ràng đấy không phải lỗi của nó, chẳng có lí do gì Kai phải cảm thấy nặng lòng cả. Thằng này tốt bụng quá...
Đang nghĩ như thế trong đầu thì...
“A, ảnh kìa!”
“Cảm ơn anh hồi nãy đã chơi cùng tụi em!”
“Em sẽ liên lạc với anh sau, lần tới mình cùng chơi tiếp nhé!”
Những giọng nói đó vọng đến tai tôi.
Asakura thì giật bắn mình.
Và rồi, nó khúm núm quay đầu nhìn lại.
Gì chứ? Không lẽ nó đi cưa gái thành công rồi sao?
Nếu là vậy, tại sao nó lại ủ rủ não nề như đang tuyệt vọng thế kia?
Nghĩ vậy, tôi cũng nhìn theo hướng ánh mắt của nó.
Ở đó là một nhóm bốn cô gái với thân hình mảnh mai đang vận đồ bơi...
Nhưng trông thế nào thì cả bốn cũng chỉ là những bé gái, chắc còn chưa được mười tuổi. [note31332]
“...Ơ, Asakura?” [note31333]
“Mấy đứa là ai? Anh không quen mấy đứa. Mấy đứa đi ra đi...”
Nghe tôi hỏi thế, Asakura chợt liếng thoắng một tràn, mắt không hề nhìn tôi lấy một cái.
“A hi hi, hẹn gặp lại anh, Yoshi-to!” [note31332]
Cái tên cúng cơm của Asakura đột nhiên được xướng lên.
“Ê, Yoshihito!”
“Đừng nói gì cả Tomoki...”
Với vẻ mặt đau khổ, Asakura cố gắng kìm nén tông giọng đang run của mình.
...Mày vừa làm gì thế, thằng này?
Tôi chất vấn nó trong đầu.
Nhưng đây là Asakura mà tôi biết, không lí nào nó lại đi cưa cẩm mấy bé gái được. Chắc chắn là có uẩn khúc gì đó.
Đinh ninh như thế, tôi lại vỗ nhẹ vai nó thêm lần nữa.
“Tụi này đang chơi bóng chuyền. Mày chỉ tụi này cách tung bóng đi Asakura.”
Nghe những lời đó từ tôi, Asakura ngẩng mặt lên.
Rồi nó thì thầm [Xin lỗi mày...], trên khóe mắt của Asakura bắt đàu xuất hiện những giọt nước.
Chẳng hề đáp lại, tôi định đưa nó về lại chỗ của bọn Ike thì...
“Ơ, anh Asakura... Anh đi cưa học sinh tiểu học à?”
“Cái đó... Có sao không nhỉ?”
“... Tôi nhìn lầm con người cậu rồi, Asakura.”
Nhóm nữ dành tặng cho Asakura những cái nhìn khinh bỉ.
Đặc biệt là Tatsumiya, ánh mắt của nhỏ sắt như dao cạo.
Quì hai chân xuống đất, Asakura thì thầm đầy đau khổ.
“Ai đó... Giết tôi đi.”
... Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cái câu đó sẽ thoát ra từ cửa miệng của Asakura.
Tự nhủ rằng vấn đề này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình, tôi nhẹ nhàng vỗ vai nó lần nữa...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Gọi là cú lừa cả đấy.