Rời khỏi rạp phim, chúng tôi nán chân lại tại một quán ăn nhanh nọ.

Chỉ gọi độc hai phần nước uống, cả hai ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn đôi.

Chẳng hiểu sao Kana cứ cao hứng mỉm cười tủm tỉm từ nãy đến giờ, thấy thế, tôi thử gợi chuyện về bộ phim hai đứa vừa xem.

“Phim hay quá nhỉ, mừng là cậu rủ tớ đi cùng.”

“Tớ cũng thế, được xem phim cùng Yuuji thích thật đấy. Cơ mà tại cậu nên nội dung phim tớ chẳng nhớ gì hết á.”

Trông nhỏ vui như trúng số.

Rồi nhỏ lấy chân mình quấn quanh chân tôi.

Tôi cố tình rút chân lại để lảng đi, nhưng nhỏ vẫn tiếp tục dấn tới, cố gắng chạm chân tôi cho bằng được.

Kana vẫn bạo như mọi khi, cơ mà... Dù gì thì chuyện thành ra thế này phần lớn cũng là lỗi do tôi, thế nên tôi cũng chẳng có quyền lên tiếng.

Tôi vừa nhâm nhi cà phê vừa gợi chuyện.

“Giờ vẫn còn sớm, cậu có muốn đi đâu không?”

“Ừm, tớ muốn đi xem thử mấy bộ đồ quần vợt, mình ghé qua cửa hàng thể thao chút được không?”

Nghe tôi hỏi, Kana đáp lại.

“Ờ, không vấn đề gì.”

“Vậy, hai đứa mình đi shopping đi!”

Nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt, Kana rạng rỡ nói.

Chỉ có chuyện đi mua sắm cùng nhau thôi mà, có cần phải hào hứng đến thế không, nhỏ làm tôi ngượng chết mất.

Tránh không để biểu cảm thực bị lộ ra ngoài, tôi cố gắng làm bộ mặt lạnh lùng giả trân, gật đầu “Ờ, ừ” một tiếng đáp lại.

Sau đó, hai đứa tôi dời bước đến một cửa hiệu bán đồ thể thao cách đấy không xa.

Trông như cửa hàng này chuyên bán phụ kiện quần vợt, vô số nhãn hàng các loại vợt và giầy tennis được trưng bày khắp nơi.

“Cậu nói muốn mua đồ quần vợt à?”

Tôi hỏi Kana đang tỏ ra háo hức.

Nhỏ gật đầu một cái thật mạnh đáp lại.

Rồi cả hai dừng chân tại một góc cửa hàng, nơi để lựa chọn các loại phục trang.

“Yuuji, cậu chọn cho tớ đi!”

Nhỏ hớn hở nói.

“Thay vì nhờ tớ, cậu nên tự mình lựa thì hơn.”

Nghe tôi nói thế, trong một thoáng Kana trông có hơi thất vọng, nhưng chẳng mấy chốc sau nhỏ lại đập hai tay vào nhau như mới nảy ra gì đó.

“Nếu đã vậy thì tớ sẽ lựa ra những bộ mà mình ưng ý, rồi cậu sẽ giúp tớ chọn mua bộ nào đẹp nhất trong số đó nhé! Làm thế thì hai đứa mình trông sẽ giống như đang hẹn hò hơn nhỉ!”

Nhỉ nhiếc cái quần què gì...? Sao tôi có thể tỉnh bơ mà đáp lại mấy câu như [Ừ, giống hẹn hò thật.] chứ?

“Vậy để tớ đi lựa ngay cho nóng!”

Hớn hở nói xong, Kana dạo quanh xem xét những bộ đồ tennis.

Vừa trông thấy thứ gì vừa mắt là nhỏ với tay chộp lấy ngay,

“Cậu thấy bộ này thế nào?”

Nhỏ ướm thử lên người rồi quay sang hỏi tôi.

Quả nhiên mấy bộ đồ sáng màu thế này nhìn hợp với Kana thật, đấy là những gì tôi nghĩ.

“Ờ, trông cũng được mà.”

“Thiệt hông? Vậy còn bộ này thì sao?”

Nói rồi, lần này nhỏ đưa tôi xem một bộ khác có màu nhạt hơn.

“Bộ này trông cũng hợp đấy.”

“Ehehe... Còn cái này?”

Lần này là một bộ đồ có tông màu tối.

Đây là bộ trông trưởng thành nhất từ nãy đến giờ.

“Bộ này nhìn cũng hợp nốt.”

“Thật không? Thích quá... Ủa mà, ơ này!”

Nói rồi Kana xếch mắt lên, gằng giọng hỏi tôi.

“Yuuji, nghe như cậu đang khen cho có lệ thôi ấy.”

Trông Kana phồng má hậm hực, tôi trả lời.

“Đâu, tớ chỉ nghĩ gì nói đó thôi. Kana vốn đã dễ thương sẵn rồi, về cơ bản thì cậu mặc gì mà chả hợp?”

Nghe câu trả lời của tôi, Kana khẽ hất mặt sang bên mà hỏi.

“... Vậy trong số mấy bộ nãy giờ, bộ nào trông được nhất?”

“Theo tớ thì bộ đầu tiên là ổn nhất, tông màu tươi tắn nhìn ổn phết.”

Nghe tôi nói thế, Kana với tay lấy bộ đồ mà nhỏ vừa treo lại lên giá lúc nãy rồi đưa lên.

“Cái này á?”

“Chính nó.”

“... Tớ đi thử đồ tí, đi theo tớ chút được không?”

“Ờ, được thôi.”

Kana cứ thế hướng đến phòng thử đồ, còn tôi thì theo ngay sau lưng nhỏ.

Chẳng phải đợi lâu, Kana bước ra khỏi phòng ngay sau khi thay đồ xong.

“... Trông thế nào?”

Nhỏ hỏi tôi với điệu bộ bẽn lẽn.

Bộ đồ sáng màu ấy cứ như thể đang tô điểm thêm cho dáng vẻ lộng lẫy của Kana, trông chẳng chê vào đâu được.

“Nhìn được mà, hợp với cậu lắm.”

Nghe câu trả lời của tôi, Kana thoáng nở một nụ cười:

“Cảm ơn cậu... Quyết định rồi, tớ lấy luôn bộ này!”

“Ổn không, thử ngó qua vài bộ khác xem thì sao?”

Kana mỉm cười tinh quái ngay sau khi tôi hỏi thế:

“Nói thế tức là Yuuji muốn xem tớ mặc thử nhiều loại đồ tennis khác nhau chứ gì?”

“... Đâu ra cái kết luận đó thế?”

Nghe câu trả lời của tôi, nhỏ mỉm cười thật tươi như mãn nguyện,

“Tớ đi thay đồ đây!... Cậu có muốn xem trộm không?”

Nhỏ nói với tôi bằng điệu bộ giễu cợt.

Tôi thì ngó lơ, giả vờ như mình chẳng nghe thấy gì cả.

“Tớ dạo quanh cửa hàng một lát.”

Nói rồi tôi rời khỏi khu vực thử đồ, sải bước ngắm nghía xung quanh.

Hình như Kana có nói gì đó với tôi từ phía sau, nhưng tôi chẳng để tâm.

Tôi chăm chú ngó nghiêng xung quanh, nhưng thiệt cái là tôi không hề chơi tennis.

Chỉ đơn giản là cầm thử một chiếc vợt tennis lên rồi tự ngẫm rằng “Cái này nhẹ hơn mình tưởng...”, hay nâng thử chiếc giày dùng để chơi quần vợt lên rồi nhủ thầm “cái này cũng nhẹ không kém...”, cảm giác như tôi đang bỏ hết cả thanh xuân của mình ra chỉ để nhận xét trọng lượng của những món phụ kiện chơi tennis.

Sau đó, tôi dừng chân lại tại một kệ hàng trưng bày những phụ kiện cỡ nhỏ.

Trước mặt tôi là một chiếc băng đô đeo tay.

Bình thường mình hay chạy bộ, có thứ này chắc sẽ tiện lắm nhỉ... Đó là những gì tôi đang nghĩ trong đầu.

“Yuuji, cậu định mua băng đeo tay à?”

Kana hỏi tôi từ phía sau, trên tay nhỏ là một giỏ hàng có chứa bộ đồ tennis vừa lựa mua khi nãy.

“Muốn mua hay không thì không hẳn, tớ chỉ nghĩ là [có thứ này thì tiện lắm nhỉ] mà thôi. Kana có thường dùng những thứ thế này lúc chơi tennis không?”

“Ừm, tớ cũng thường hay đeo... A, cái này dễ thương cực!”

Nói rồi, Kana lấy chiếc băng đeo tay từ trên kệ.

“Nếu thấy thấy thì cậu cứ mua đi.”

“Hừm... Nhưng mà hôm nay tớ đến đây chỉ để mua quần áo thôi, thứ này chắc để lần tới rồi tính.”

Nhỏ cẩn thận đặt lại chiếc băng trên tay mình lên kệ.

“Còn muốn mua gì không?”

“Thôi, giờ mình đến quầy thanh toán đi.”

Nói rồi, nhỏ nhanh chóng bước đến quầy thanh toán ngay giữa cửa hàng.

Nán lại một lúc chờ nhỏ đi trước, đoạn tôi với tay lấy chiếc băng đô đeo tay mà Kana đã xem khi nãy...

“Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm, Yuuji! Đi chơi cùng cậu vui lắm đó!”

Sau khi rời khỏi chỗ cửa hàng bán đồ thể thao, cả hai chúng tôi đã cùng nhau đi ăn tối.

Đứng tại sân ga chờ đợi chuyến tàu về nhà, nhỏ quay sang nói với tôi.

“Ừ, hôm nay vui lắm.”

Nghe tôi đáp lại, Kana nở nụ cười tươi rói:

“Nghe cậu nói thế tớ vui lắm!... Bộ đồ hôm nay cậu lựa giúp tớ, lần tới khi cậu đến cổ vũ tớ sẽ mặc... Nhớ là phải nhìn cho kĩ đó nha.”

Nhỏ nói.

Khẽ gật đầu đáp lại, tôi mở lời bằng hai chữ “tiện đây”.

Thấy Kana nghiêng đầu thắc mắc, tôi tiếp lời.

.

.

.

“Hôm nay là sinh nhật cậu đúng không?”

.

.

.

“...Ể? Ơ, thì đúng là vậy... Cơ mà sao cậu biết!?”

Bị bất ngờ, nhỏ hỏi ngược lại tôi.

“Quả nhiên là vậy à... Tại tớ nhớ ngày xưa Natsuo có nhắc đến dịp.”

Đấy là vào những kì nghỉ hè hồi tiểu học, lúc cả hai còn chơi cùng nhau.

Do phải về nhà trước ngày sinh nhật, thế nên Natsuo luôn tỏ ý muốn tôi tặng quà trước hạn, chuyện xảy ra không phải lần một lần hai nên tôi mới nhớ như in kể từ đó.

“... Thế, thế sao? Có chuyện đó à... Ui cha, nhắc lại tự dưng thấy xấu hổ quá...”

Đỏ bừng mặt, Kana khẽ nhìn xuống.

“Cơ- cơ mà chuyện đó xảy ra nhiều năm về trước rồi mà nhỉ, thế mà cậu vẫn nhớ cơ à?”

Ngẩng đầu lên, nhỏ hỏi tôi với đôi mắt như đang lấp lánh.

... Bởi lẽ [Natsuo] là người bạn duy nhất tôi có trước khi Ike xuất hiện.

Thế nên tôi mới sực nhớ ra khi mà sinh nhật của nhỏ cận kề.

“Ai biết đâu, chắc trùng hợp thôi.”

Kana vẫn đang nhìn tôi chằm chằm với khuôn mặt đỏ bừng, bị nhìn thế này tự dưng ngượng quá, đó là những gì tôi nghĩ.

“Chuyện là thế đó, chúc mừng sinh nhật cậu.”

Tôi móc từ trong túi ra một cái túi nhỏ có chứa chiếc băng đô đeo tay mà Kana đã khen là dễ thương khi nãy, đoạn đưa cho nhỏ.

“Ơ?”

Với biểu cảm như hãy còn choáng váng, Kana nhận thứ đó từ tay tôi.

Đứng hình mất vài giây, như thể vẫn chưa định hình được những gì đang diễn ra, Kana khẽ lẩm bẩm.

“T- tớ mở ra xem được không?”

“Ờ, tớ nghĩ cậu sẽ thích.”

Thấy tôi tỏ vẻ đồng ý, Kana mở giấy gói ra xem.

Khi nhìn thấy chiếc băng đô bên trong, nhỏ tròn mắt ngạc nhiên.

“Cái này... Cậu mua từ lúc nào vậy?”

“Tớ đã bí mật mua ngay sau khi Kana thanh toán.”

Nghĩ rằng mua cùng lúc thì ngượng phết, thế nên tôi mới lén mua rồi lựa lúc này để đưa cho nhỏ.

“Cảm ơn cậu, Yuuji... Tớ vui lắm đó.”

Tuy chẳng phải là thứ gì đắt đỏ, nhưng thật mừng vì nhỏ thấy thích.

Đang nghĩ thế trong đầu thì đột nhiên, nhỏ cầm chiếc băng đô bằng cả hai tay, đặt lên môi rồi thủ thỉ.

“Cơ mà không ngờ Yuuji lại xấu tính thế đấy... Không đáp lại tình cảm của tớ đã đành, giờ còn lại cố tình khiến tớ thích cậu hơn thế này, rốt cuộc cậu muốn gì hả?”

Âm mưu dương mưu cái gì? Tặng quà sinh nhật cho bạn mình thì có gì sai à?

... Tuy nhiên, nếu quyết định này của tôi khiến nhỏ bị tổn thương, chung qui thì chẳng khác nào tôi đang tự suy diễn chỉ để thỏa mãn bản thân.

Nghĩ thế, định rằng sẽ mở lời đáp lại, song Kana lại dùng ngón tay của mình khóa môi tôi lại.

Tôi đưa cho nhỏ một ánh nhìn như thể đang hỏi nhỏ định làm gì thế.

Để rồi, với vẻ dịu dàng, Kana đáp lại tôi cùng với ánh mắt đắm đuối.

“Những lúc thế này, ngoại trừ câu [Là vì tớ thích cậu] ra, tớ không muốn nghe câu trả lời nào khác cả...”

Nghe lời thủ thỉ mang đậm vẻ trưởng thành ấy, lần nữa tim tôi lại lạc nhịp khi nhận ra nhỏ quyến rũ đến như thế nào.

Thế nhưng tôi lại không thể đáp lại đúng như những gì nhỏ kì vọng.

...Bởi đôi môi đang bị khóa, tôi không thể làm gì khác ngoài việc im lặng, để thời gian cứ thế trôi qua.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Dạo này Hako nhiều biến động quá nhỉ?