Ba người họ ngồi quanh đám lửa buổi tối và xem xét lại kết quả buổi thí nghiệm ngày hôm nay. Nồi nước đặt trên ngọn lửa, sôi sùng sục yên bình hầm bữa ăn của họ. Mùi hương của thịt gấu, rau củ dại, gia vị, và nấm bay nhẹ nhàng bên trong.
Họ nhớ lại Adol xử lí ba con gấu nhanh thế nào sau khi rút kiếm ra.
Hai con gấu đầu tiên mỗi con cần một cú đâm vào chỗ hiểm. Con gấu thứ ba, con to nhất, từ chối gục sau vài đòn nhưng nhanh chóng chịu không nổi khi Adol làm một cú dứt khoát vào cổ.
Trận chiến thực sự bắt đầu khi họ cố lột lớp lông dày khỏi cả ba con gấu elgari. Mỗi bộ phận sẽ có lợi theo cách của nó .Thịt, tuy có vị đậm, hoàn toàn ăn được nếu được chế biến đúng cách. Móng vuốt và răng có thể dùng làm phụ kiện, nhưng lớp da siêu bóng bảy và cực kì giá trị làm cho buổi thám hiểm này thực sự đáng.
Sau khi chồng chất lại chiến lợi phẩm của cuộc săn, họ lại đối mặt một câu đố nan giải khác: họ sẽ quay về thế nào với thịt từ ba con gấu cùng với trang bị mà họ đã thử?
Giải pháp của họ rất đơn giản nhưng vô cùng sáng tạo: bọn họ sẽ làm một bữa hoành tráng tôi hôm đó, và cả ba sẽ ăn no bụng thịt gấu elgari hết mức có thể.
Cesilica khom người trước ngọn lửa, thèm thuồng nhìn chằm chằm cái nồi đun.
“Nó đã được chưa?” cô chảy nước rãi hỏi.
Adol khuấy nồi hầm bằng một cái thìa gỗ cậu vừa mua. Cậu múc lên một thìa đầy, làm lộ ra những khối thịt mềm và rau củ lấp lánh. Rải lên đó thảo mộc và gia vị để kìm bớt vị đậm của nước dùng.
“Yeah,” Adol nói, “được rồi đấy.”
“Đến giờ ăn rồi!” Dogi vui mừng, bát và thìa đã sẵn trên tay.
Adol múc cho Dogi và Cesilica mỗi người một phần trước khi múc cho chính cậu, và ba người họ nhanh chóng bắt đầu ăn.
Cesilica thưởng thức bữa ăn trong niềm vui thuần khiết.
“Tôi nên tả thế nào nhỉ…?” cô nói, ngắt giữa bởi việc nhai, “Tôi biết rồi! Nó là một vụ nổ!”
“Một vụ nổ?” Dogi lơ đãng hỏi, quá tập trung vào việc đưa món hầm vào mồm.
“Yup, một vụ nổ siêu lớn! Như núi lửa phun trào vậy!” Adol không đủ khả năng phân tích phép ẩn dụ của Cesilica. Cậu cười theo và cho thêm vài miếng thịt gấu sống vào nồi hầm.
“Nó đấm vào mặt anh bằng vị thịt đậm đà! Các món gia vị và thịt như hai chiến binh đang chiến đấu thúc đẩy nhau trở nên mạnh hơn! Và còn chưa kể đến vẻ ngoài của miếng thịt. Tất cả đều tuyệt vời! Anh biết chuyện này, phải không Adol?”
“Sau khi làm món này không biết bao nhiêu lần, tôi muốn nói là tôi biết,” Adol bật cười.
Sau khi hoàn thành bài thuyết trình của mình, Cesilica ăn hết phần còn lại trong bát mà không nói thêm một lời nào. Và thêm bát nữa. Rồi lại bát nữa. Dogi và Cesilica ăn đến từng giọt cuối cùng nhanh hơn tốc độ cho thêm nguyên liệu của Adol.
“Chậm lại nào, hai người. Ta thừa thịt để ăn cả tuần đấy,” Adol trấn an.
Sau khi chén xong món hầm, quay trở lại với công việc.
“Chiếc khiên thể hiện chất lượng đủ đạt yêu cầu, nhưng bộ giáp thì hơi kém,” Cesilica chiêm nghiệm, “Anh nghĩ sao, Adol?”
“Well, thực ra tôi thấy nó linh hoạt hơn đa số giáp tôi đã mặc đấy, nhưng các khớp vẫn hơi cứng.”
“Tôi tạo ra nó dựa trên những gì tôi quan sát được khi xem lính luyện tập,” Cesilica nói, “nên việc một kiếm sĩ lão luyện như anh thấy giới hạn cũng hợp lí thôi. Anh chuyển động có hơi nhanh hơn so với một kiếm sĩ thông thường.”
“Thanh kiếm thì lại có vấn đề ngược lại. Nó sắc, nhẹ, cân bằng và dễ sử dụng. Có lẽ là quá dễ. Nếu trọng tâm của thanh kiếm gần mũi hơn một chút thì người dùng có thể dồn nhiều trọng lượng hơn vào mỗi cú đánh.”
“Nặng hơn thì khó dùng hơn…tôi chưa từng nghĩ theo hướng đó,” Cesilica suy ngẫm kĩ.
Hai người tiếp tục thảo luận tới khi mặt trời lặn. Trong lúc đó, Dogi ngủ gần đó, ngáy to. Là người trung thành với nắm đấm không, anh không có thiên hướng về vũ khí hay giáp như Adol, và anh cũng có đủ thịt gấu để ngủ đông cả tháng.
Những vì sao tỏa sáng trên trời, cùng âm thanh thì thầm của những loài côn trùng trong rừng ngoài chỗ đất trống và ngọn lửa trại cháy tí tách.
Cesilica nằm trên thảm ngủ, bồn chồn trằn trọc. Cô quay lưng về phía ngọn lửa. Và Adol để ý đến chuyện đó lúc đang canh gác.
Cô nhớ lại trận chiến ngày hôm nay, vẫn còn bối rối tại sao một người vô tư – không ảnh hưởng bởi lòng tham hay tham vọng – lại có thể chiến đấu hăng như vậy.
Anh ta cũng khá ngầu đấy chứ…Cesilica nghĩ trước khi hận ra. “Không, con ngốc này! Mày đang nghĩ gì vậy!?”
Cô tập trung và dòng suy nghĩ của mình. Chìa khóa là cách mà Adol chiến đấu – là chìa khóa để kéo cô ra khỏi vũng lầy. Nó ở ngay đó, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn nắm được. Cô chỉ biết là nó gần lắm rồi thôi.
Chỉ còn một điều để làm.
Tìm thấy quyết tâm mới, cô nhắm mắt đi ngủ.
Ngày qua ngày nhanh chóng trôi đi. Sau khi họ đến thị trấn thị trấn tiếp theo, Cesilica thuê một xưởng rèn để tạo ra trang bị mới và gia cố những thứ sẵn có. Họ muốn rời khỏi thị trấn để thử trang bị, và đi đến thị trấn tiếp theo. Đây đã là thói quen của họ trong vài tuần vừa qua.
Hôm nay, như mọi ngày, cả ba chuẩn bị để lên đường đến thị trấn mới. Khi họ rời đi, Cesilica ra một tuyên bố bất ngờ.
“Cảm ơn, hai người. Đây là lúc ta chia tay.”
Điều này làm cả Adol và Dogi bất ngờ.
“Chuyện gì xảy ra hả?” Dogi hỏi.
“Các anh đã giúp tôi thực hiện mọi bài kiểm tra mà tôi cần,” cô nói. “Thế thôi.”
“Sao cô không nói sớm hơn?” Adol hỏi.
Biểu cảm của Cesilica tối sầm lại. “Vì nó quá khó để nói.” Cô bày tỏ, giọng run run. “Tôi có quá nhiều niềm vui khi phiêu lưu cùng hai người.”
Adol và Dogi nhanh chóng quay về phía nhau cười.
Dogi vỗ lưng Cesilica. “Nhóc cũng tình cảm nhể.”
“Bọn tôi sẽ nhớ cô đấy, Cesilica,” Adol thêm vào.
“Ai cũng buồn nếu mất đi trợ lí của mình thôi. Không cần phải phản ứng thái quá vì nó đâu.”
Người duy nhất phản ứng thái quá ở đâu là cô đấy….Adol nghĩ.
Ba người chờ ai đó mở lời tạm biệt trước. Nối tiếp đó là một sự im lặng khó xử.
Cesilica là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. “Thì, uh, cảm ơn. Với tư cách là một thợ rèn, các anh đã giúp tôi một việc lớn. Tôi đoán là tôi nên rèn cho các anh một cái gì đó, nhưng tôi không nghĩ tôi đủ sức làm được một cái gì đó xứng đáng với những gì tôi nợ các anh.”
“Aw. Chúng ta là bạn đồng hành mà. Nó là chuyện thường thôi. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau. Phải không, Adol?” Dogi cười, không quên vỗ lưng Adol.
“Đúng đấy. Cô chả nợ bọn tôi gì cả.” Adol trấn an. “Cô đã trao lại đủ cho bọn tôi rồi.”
Thực vậy, Cesilica đã bảo trì và hoàn thiện trang bị của họ, khiến chúng tốt hơn trước khi cô đến, và cung cấp cho họ phụ kiện và những thứ khác mà cô tạo ra. Dù thế, cô vẫn quyết cho rằng thế là vẫn chưa đủ để đền bù.
“Tôi sẽ trả nợ này một ngày nào đó,” cô tuyên bố. “Tôi đã hứa là sẽ làm.”
Cô chống tay trái lên hông, tự hào chỉ tay lên ngực.
“Các anh nên nhớ đến cái tên Cesilica Kentia,” cô tuyên bố, “Tôi sẽ rèn lên huyền thoại một ngày nào đó.”
“Tôi nghĩ là bọn tôi có cố cũng chả quên nổi đâu,” Dogi bật cười.
Adol gật đầu đồng ý. “Bọn tôi sẽ luôn nhớ đến cô.”
Và với cuộc chia tay cảm động này, người thợ rèn gan dạ chia tay những người bạn đồng hành của cô.
Cô cố tình chọn con đường ngược lại với Adol và Dogi.
Cô miễn cưỡng tách khỏi họ, và đã nói dối về chuyện mình không còn gì để thử. Thực ra mà nói, cô luôn nghĩ ra thêm thứ mới để thử, và những cuộc thử nghiệm của cô sẽ không bao giờ kết thúc nếu cô cứ đi với bọn họ. Kết hợp với thông tin hình ảnh mà cô quan sát được từ các cuộc chiến của Adol, cô có thể tìm ra phát kiến mới này đến phát kiến mới khác. Và tren tất cả, cô vẫn chưa tìm thấy chìa khóa, cái điểm mấu chốt mà cô đang tìm, bất kể nó là gì.
Lần tiếp theo gặp họ, mình sẽ trở thành thợ rèn giỏi nhất thế giới!
Cùng với quyết tâm mới tìm ra, Cesilia cất bước hướng đến con đường nhỏ dưới núi.