Adol, Dogi, và Cesilica đi qua đường mòn trên núi, chậm một ngày so với lịnh trình dự kiến.
“Xin lỗi vì thay đổi kế hoạch, Dogi,” Adol xin lỗi.
Dogi cười. “Đừng lo quá về chuyện ấy. Tớ chỉ lo lắng nếu cậu lại kéo chúng ta vào chuyện gì đó thôi. Sẽ không phải là nhà phiêu lưu nếu như mọi thứ đều tuân theo kế hoạch.”
Đó không phải là sự thật tuyệt đối.
“Bên cạnh đó, cô ấy là bạn của chúng ta mà. Khi mà bạn cần giúp, thì ta phải giúp gấp đôi,” anh cười thầm.
Họ định rời đi vào ngày hôm qua, nhưng Cesilica đã thuê một xưởng rèn và rèn lên vài loại trang bị và bây giờ chúng cần kiểm tra thực địa. Adol và Dogi theo Cesilica, người đang tiến thẳng trên con đường vào sâu trong núi.
“Nhanh lên nào, đồ chậm chạp!” cô ấy hét lên với hai người phía sau. Họ đang gặp khó khăn trong việc đuổi kịp Cesilica, cả hai đều bị kìm chân vì lượng lớn vũ khí cô làm hôm trước, chưa kể đống hành lí cô bắt họ xách hết lên núi. Adol đã đồng ý giúp thử vũ khí, nhưng đây không hẳn là điều mà cậu nghĩ đến ban đầu.
Cesilica mặc một bộ giáp nhẹ. Nó có một thiết kế sang trọng phù hợp để mặc hằng ngày. Cô ấy khẳng định rằng nó bền hơn kim loại và nhẹ như da, giúp nó trở thành một trong những bộ giáp yêu thích của cô.
Cùng Cesilica mệt mỏi bước đi, mong muốn sản phẩm của cô được thử, Dogi và Adol vất vả đi theo cô.
Một thợ săn họ gặp hôm trước nói cho họ vài điểm mà thú dữ trong vùng hay đến. Khi đến vị trí chỉ định, Dogi và Cesilica trốn trong một bụi cây gần một khoảng trống trong rừng. Kế hoạch là để quan sát trận chiến của Adol từ xa, và nếu Adol gặp rắc rối, họ có thể ra khỏi chỗ trống và hỗ trợ cậu. Đương nhiên, Dogi biết thừa là chuyện đó sẽ không xảy ra.
Adol đặt một nắm thảo dược đặc biệt đang cháy ở giữa khoảng đất trống. Mùi kết hợp từ những thảo dược này đang cháy được biết đến là có thể thu hút quái vật xung quanh.
Sau một thời gian ngắn chờ đợi, Cesilica thì thầm, “Có cái gì đó ở đây!”
Còn cái bóng to phóng qua những cái cây. Cành cây rung rinh mỗi khi nó đi qua. Nó lại gần từ khu rừng, to quá người Adol.
Nó là một con gấu, cao ít nhất 3 melye. Nó có một hoa văn đặc biệt trên lông mà Adol có nhận ra, Nó là một con gấu elgari bản địa ở trung tâm Eresia. Chúng là loài ăn tạp và không tấn công con người, nghĩa là nó bị chọc giận bởi mùi hương của thảo dược. Và nhẹ nhàng mà nói thì nó không vui vẻ gì về mùi hương đó.
Nó gào lên một tiếng hung dữ trước khi đốn đổ một cái cây bằng một nhát đánh với bộ móng vuốt khổng lồ để phô trương sức mạnh của mình.
Adol đã từng được chứng kiến sức mạnh của một con gấu elgari trước đây và biết chúng có đủ khả năng nghiền nát một cục đá khổng lồ thành vụn. Nhưng dù có sức mạnh không tưởng, nó lại không nhanh nhẹn lắm. Nếu mọi chuyện xấu đi, họ có thể chạy đi khá dễ dàng. Đây là đối tượng hoàn hảo để kiểm tra độ bền của vũ khí và giáp.
“Bắt đầu nào,” Cesilica thì tầm với chính mình, nắm chặt tay hóng chờ. Vào đúng lúc đó, cô phát hiện ra con gấu thứ hai đang tiếng lại gần trong im lặng từ đằng sau Adol.
“Adol! Có thêm-“ Cô cố cảnh báo Adol, nhưng Dogi che miệng cô lại. Anh biết là nếu con gấu mà phát hiện ra Cesilica, Adol sẽ gặp nhiều khó khăn hơn rất nhiều trong việc đối phó với chúng. Con gấu thứ hai có làm mọi thứ hơi phức tạp hơn. Họ không thể chạy thoát dê dàng như kế hoạch, làm cho việc học đang làm mạo hiểm gấp đôi.
Cesilica đẩy tay Dogi đi và nhanh chóng tuyệt vọng thầm thì, “Anh nghĩ ta nên làm gì? Ta phải cứu anh ta, đúng chứ?”
Dogi, mặt khác, lại thư giãn như chả có gì đặc biệt xảy ra cả. “Không sao đâu” anh trấn an cô.
Adol nhận ra con gấu thứ hai và đưa cậu vào vị trí chiến đấu phù hợp để quan sát cả hai. Đây không phải là tình huống lí tưởng, nhưng cậu sẽ ứng biến….đó là cậu nghĩ thế.
Từ phía khu rừng là một loạt tiếng động đất như sét đánh, mỗi cú lại to hơn lần trước.
Rồi đến sự im lặng.
Rồi đột nhiên, một tiếng va chạm chói tai vang vọng qua toàn bộ khu rừng, cây cối bị đánh dạt sang một bên như que củi trong cơn bão tố. Sau toàn bộ sự hủy diệt đó chỉ là đơn độc một con gấu elgari, cao gần năm melye. Đây chắc chắn là con đầu đàn của hai con vừa rồi.
Cesilica nuốt sự thất vọng của mình. Họ không thể tiếp tục nhiệm vụ trong tình huống này được.
Cô thở sâu, ra hiệu cho Adol rút lui, nhưng trước khi cô kịp làm vậy, Adol giơ tay lên không khí, ra hiệu cho hai người đang trốn trong bụi rậm không hành động.
“Tôi lo được! Tôi sẽ đấu với bọn chúng!” Giọng Adol vang vọng trong không khí giữa tiếng gầm gừ của ba con gấu xung quanh cậu.
Anh ta là một tên ngốc, Cesilica thầm nghĩ, Đây không phải là một bài kiểm tra, đây là tự sát.
Như đọc được suy nghĩ của cô, Adol liếc nhìn lại, tự tin nhếch mép cười.
Hay anh ta có cơ hội thật…..
Ba con gấu lại gần Adol, một tình huống không khác tình huống mới hôm trước lắm, chỉ là Cesilica ở vị trí của Adol hiện tại. Chúng bao vây con mồi với một nhịp điệu chắc chắn, đồng nhất, không để con mồi có cơ hội trốn thoát.
Bất chấp cảnh ngộ ngặt nghèo này, Adol vẫn giữ thanh kiếm trong bao. Cậu giơ chiếc khiên được gắn ở cổ tay phải. Và nhớ kế hoạch: ưu tiên hàng đầu là kiểm tra độ bền của tấm khiên trước khi dùng đến vũ khí.
Cesilica kinh ngạc trước sự tận tụy của Adol bất chấp hoàn cảnh.
Adol cầm khiên lao đến một con gấu. Theo phản xạ, nó đập thẳng xuống Adol. Cậu giơ khiên lên quá đầu, đỡ lực của đòn đánh. Nặng như là một quả núi đè xuống người cậu vậy. Cậu chuyển chân sang một bên trước khi chuyển hướng đòn đánh xuống đất.
Cứ như là đoán được chuyển động vừa rồi, con gấu thứ hai tiến đến, nhằm khiến Adol mất cân bằng. Adol lấy chân trái làm điểm tựa xoay để tránh đòn đánh trước khi bật nhảy về phía sau. Khi con gấu thứ ba vung tay vào vị trí mới của cậu từ bên phải, cậu làm chệch hướng nó bằng khiến, nhảy vọt về phía sau bằng một cú nhào lộn tận dụng quán tính của đòn tấn công.
Cesilica há mồm thán phục. Sự nhanh nhẹn của Adol giúp anh phòng thủ trước cả ba con gấu là vô cùng ấn tượng với cô.
Sau khi tránh những đòn đánh tới tấp một lúc, Adol rút lui về khoảng cách an toàn và kiểm tra tấm khiên. Rất ấn tượng. Không một vết xước, dù có lẽ một phần là nhờ viêc cậu dùng khiên chuyển hướng đòn đánh trước khi chiếc khiên kịp chịu toàn bộ lực của cú đánh. Thế là chưa đủ để kiểm tra toàn bộ khả năng của chiếc khiên.
Con gấu thứ hai tức giận lao đến. Adol trụ chân một cách vững vàng trên mặt đất ở phía sau lưng và giơ khiên lên để chịu đòn trực tiếp từ con gấu. Tạo ra một cú va chạm đủ mạnh để tạo sóng xung kích lên toàn bộ cây cối xung quanh, móng vuốt của con gấu và chiếc khiên tiếp xúc với nhau. Một đòn trực diện. Vụ va chạm mạnh làm chân Adol lún sâu xuống đất , nhưng bản thân cậu thì không lung lay.
Không cảnh báo trước, mắt cậu để ý thấy một tia sáng từ phía trên. Adol tránh theo bản năng, không kịp chuyển vị chí tấm khiên để đánh bật đòn từ trên đầu. Móng vuốt cắt qua không khí trước khi cắm chặt xuống đất, tạo ra những vết rạch mà đáng lẽ được khắc lên người Adol.
Cuộc săn chưa kết thúc.
Con gấu lớn quan sát khuynh hướng vận động của Adol theo từng bước tránh và đỡ đòn. Nó đoán nơi mà Adol sẽ hạ cánh xuống, giơ cả hai móng vuốt lên chờ. Đã quá muộn để tránh. Móng vuốt như thiên thạch hạ xuống người Adol. Cậu nhanh chóng giơ khiên lên như cách anh làm với con gấu đầu tiên.
Một cú BANG to như tiếng sấm vang lên, tạo ra xung lực đánh bật bụi lên đầy không khí.
Dogi và Cesilica chờ, nín thở chờ đám mây tan dần.
Và khi bụi đã tan, có một hỗ lõm ở nơi con gấu đánh xuống, nhưng không thấy Adol đâu. Và ở khóe mắt, họ thấy Adol đang ở một khoảng cách xa khỏi con gấu, phủ bụi khỏi vai.
Cậu lại tiếp tục kiểm tra tấm khiên. Lần này thì nó có vài chỗ nông, tương ứng với vết cào tạo ra bởi móng vuốt, nhưng cấu trúc tổng thả của chiếc khiến thì còn nguyên vẹn. Adol vẫy khiên trên không khí, ra hiệu cho Cesilica rằng giai đoạn đầu tiên của bài kiểm tra đã hoàn thành.
Để phản hồi, Cesilica lấy ra một chiếc gương bỏ túi cô mang theo trong túi nhỏ, và dùng nó để phản chiếu ánh sáng về phía cậu.
Giai đoạn thứ hai, may mắn thay, đã hoàn thành ngay trong giai đoạn đầu. Adol đã tập trung vào các chiến thuật tránh đòn để xem một người có thể di chuyển dễ dàng đến mức nào khi đeo chiếc khiên. Và với Cesilica mà nói, Adol đã thừa thành công trong việc thể hiện điều đó. Thiết kế của bộ giáp được chứng minh là hoàn hảo,
Adol giơ tay lên, tạo ra một hình tam giác với hai ngón cái và ngón trỏ.
Cesilica càu nhàu. Đây là dấu hiệu mang ý nghĩa chất lượng không-bằng-kì vọng.
“Vấn đề là gì nhỉ…?” Cesilica phán đoán.
Không, giờ không phải lúc để tư duy.
Cô tiếp tục ra hiệu bằng gương. Tiến đến giai đoạn thứ ba.
Adol bỏ khiên sang một bên, cùng với những phần nặng trên bộ giáp mà cậu đang mặc. Giờ là lúc dùng thử vũ khí. Đương nhiên, vũ khí Cesilica đã rèn, không phải Caliocerion.
Cesilica cảm thấy việc cậu cầm một thanh kiếm không phải Caliocerion như một điều cấm kị, nhưng Adol là người yêu cầu thử luôn cả vũ khí. Bên cạnh đó, nó có thể nhắc nhở rằng không phải cứ tự nhiên là được cầm thanh Caliocerion.
Cậu rút kiếm khỏi bao.
Đây sẽ là lần đầu Cesilica chứng kiến Adol chiến đấu kể từ lúc cậu cứu cô khi mới gặp nhau. Từ đó, họ vẫn chưa gặp cái gì đáng để Adol rút kiếm ra, bên cạnh vài cuộc đi săn nhỏ mỗi ngày. Kể cả bây giờ, giữa hiểm họa thực sự, chính xác là tình huống Cesilica nghĩ là nguy hiểm, Adol chưa bao giờ chủ động tấn công.
Cuối cùng cô cũng được làm khán giả ghế hàng đầu. Thế đứng, sự điềm tĩnh của cậu.
Cảnh chiến đấu chỉ có thể được mô tả là tuyệt đẹp….đơn giản là tuyệt đẹp.
Nó không giống vẻ đẹp của những kiếm vũ cổ truyền, một vẻ đẹp duyên dáng tạo ra bởi sự kết hợp của kiếm và nhịp điệu trống. Không, vẻ đẹp ở đây là ở việc chuyển động nào cũng mang theo mình một ý định và mục đích cụ thể. Từ cách cậu chuyển trọng lượng từ chân sang chân theo mỗi bước đi, đến cách mắt cậu nhìn mọi phía xung quanh nhằm giảm tối thiểu điểm mù, mỗi hành động nhỏ hòa nhịp với nhau vì một mục tiêu duy nhất: chiến thắng.
Vậy ra đó là lí do tại sao anh ấy bỏ bớt giáp đi. Nó chỉ kìm hãm anh ấy lại thôi. Cesilica nhận ra.
Điều làm Cesilica ngạc nhiên nhất là cách mà cậu cầm thanh kiếm như một phần của cơ thể cậu vậy, cứ như cậu đã chiến đấu cả trăm trận đấu với chính thanh kiếm này trước đó. Cô chắc chắn rằng đây là lần đầu cậu chạm vào thanh kiếm, vậy mà, cậu thấu hiểu nó ngay lập tức. Khối lượng, hình dáng, độ sắc, trọng tâm,…có lẽ còn hơn cả người tạo ra nó. Cesilica luôn rèn kiếm để trở thành một phần của cơ thể người dùng, nhưng Adol là người đầu tiên hoàn toàn nắm được chuyện đó.
Vượt quá cả bản thân chất lượng của thanh kiếm, cậu ấy biết tạo khoảng cách với kẻ thù phù hợp vối độ dài thanh kiếm, mà biết lúc nào nên đánh, theo góc nào thì lưỡi kiếm tạo ra nhiều lực nhất. Đây là vẻ đẹp đích thực chỉ một thợ rèn có thể mới cảm kích.
Tuy vậy, điều mà Cesilica không hiểu được là kiếm pháp của Adol. Nó là một phong cách mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, một phong cách mà chỉ có thể mô tả là sự trộn lẫn của vô số các kiếm thuật trên toàn thế giới. Không một ai chỉ thuần thục một phong cách có thể hiểu chứ đừng nói là dạy lại nó. Chỉ có Adol Đỏ Rực, nhà du hành vòng quanh thế giới và sống sót qua vô số gian nan, mới sở hữu cho mình được phong cách như vậy.
Cesilica rùng mình khi tưởng tượng đến những khó khăn mà cậu đã phải trải qua. Cô không nói lên lời, mê hoặc bởi màn trình diễn trước mắt.