Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.
Biên Tập Viên: Lam Sói.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi thức dậy dưới cái bóng tối sâu thẳm trong lòng đất. Khi bị rơi xuống miệng hố tôi đã nghĩ rằng mình sắp lên bàn thờ ăn nhang rồi, nhưng bất ngờ thay khi tôi nhúc nhích cơ thể mình, tôi không cảm thấy đau tí nào. Có vẻ như lí do tôi ngất đi là do tôi bị sốc tâm lí.
Tôi nhìn về phía cái lỗ mà tôi vừa rơi từ trên đó xuống. Hóa ra cái lỗ đó không thẳng đứng, mà nó xiên xiên. Ngoài ra nền đất chung quanh cái lỗ còn được mài giũa láng o nữa, cho nên nếu tôi muốn lên lại khả năng cao là tôi phải đi kiếm mấy cái giác hút, mà đào đâu ra bây giờ?
“... Tiêu rồi.”
Chỗ tôi đứng là một không gian rộng lớn trải dài tới một cái đường hầm tối om om. Tảo phát sáng mọc ở hai bên tường, có vẻ như chúng đang đóng vai trò như một nguồn sáng tự nhiên. Dựa vào những giọt nước rơi không ngừng từ trên trần hang xuống, tôi nghĩ đây là một đường đi để nước mưa chảy từ trên đó xuống dưới mạch nước ngầm.
Không có cách nào để thoát khỏi đây sao – tôi bước thêm một bước, vừa đi vừa nghĩ – rắc – mình đạp trúng cái gì rồi á?
Xương cốt.
“....Ứ!”
Khi thét lên một tiếng đần độn, tôi nhảy bật về phía sau và tông mạnh vào tường. Sau đó tôi thở mạnh và cố làm giảm nhịp tim đập đi. Tôi phát hiện ra rằng đống xương đó hóa ra chỉ là xương động vật. Chúng có hình dạng của những con vật bốn chân, có vẻ như đó là ngựa hoặc cừu.
“Bọn bay đi lạc rồi rơi xuống đây à? Tội nghiệp quá!”
Chắc là chuyện này vừa xảy ra cách đây không lâu vì lũ cướp đã lấy nơi này làm địa bàn. Chỉ khi nào mà chỗ này bị bỏ hoang thì mấy thảm kịch như vầy mới diễn ra.
“Được rồi... mọi thứ đều ổn. Nếu mình chờ thêm một ngày thì Reko sẽ quay lại đây và đi kiếm mình ngay. Sau đó mình chỉ việc lừa con bé, bảo rằng mình muốn ngủ ở cái nơi ấm cúng này thôi.”
Thảm hại thật, nhưng tôi đã từ bỏ ý định đi vào sâu hơn. Mũi tôi đã hoạt động hết công suất, nó cho rằng trước mặt không có con thú hay con quái vật nào cả. Vì thế, lọ mọ đi tiếp mà không có lấy một tấm bản đồ đúng là một điều điên rồ. Nhưng trên hết, tôi sợ.
Tuy thế, khi tôi ngồi yên được một lúc, tôi bắt gặp kề bên tôi là một quyển sách. Tôi tiến tới để nhìn cho rõ thì thấy nó không bị hư hại ở bất kì chỗ nào mặc dù đây là một cái hang ẩm ướt. Chắc là cuốn sách này được viết bằng một loại giấy đặc biệt. Bìa sách được viết bằng thứ ngôn ngữ cổ đại của con người. Vì tôi có thể nhìn trong bóng tối nên tôi có thể đọc được cái tựa đề của nó.
『Nhật Kí Thám Hiểm: Hang Động Tế Lễ cho Thần Săn Bắn』
Vì cuốn sách được viết để cho con người đọc cho nên tôi gặp khó khăn khi lật sang trang khác. Tuy thế, nội dung của nó đã đem lại cho tôi một nguồn hy vọng to lớn.
Sau rốt, cuốn sách này viết lại những ghi chú của các mạo hiểm giả để bọn họ trao đổi thông tin với nhau. Chắc đây là cái thời mà hội mạo hiểm giả chưa được thành lập.
『--- Hang động này được xây dựng bởi tộc thợ săn - những kẻ đã từng sống ở khu vực này - để trở thành một ngôi đền thờ phụng vị thần của chúng. Tục lệ của bọn chúng là bắt sống con mồi, trang trí cơ thể nó bằng châu báu và ném vào lòng đất để con mồi trở thành một lễ vật cho Thần Săn Bắn. Tuy thế, châu báu ở đây đã bị mất vào tay bọn trộm cướp, cho nên thứ duy nhất còn lại ở đây là xương động vật. Vì toàn bộ các khu vực di tích cổ đại đã bị phong tỏa, chưa có ai xác nhận rằng quái vật hay những sinh vật sống nguy hại khác có tồn tại ở đây không.』
Cuốn sách còn có một tấm bản đồ được vẽ chỉn chu, chỉ ra cái lối mà bọn trộm cướp đã đi vào và tôi biết đó cũng chính là lối ra. Khi nhìn vào trang cuối nơi liệt kê những điều cẩn cẩn trọng khi ở trong đây, tôi thấy cũng không có nhiều thứ mà tôi phải lo lắng.
『Nước có thể gây ngập hang nếu có mưa lớn.』
『Rêu cực kì trơn. Chú ý bước chân.』
『Một hầm ngục có độ khó thấp, do đó nó được sử dụng để làm sân chơi cho bọn mạo hiểm gia con nít. Chỉ cần lảng tránh khi gặp thứ gì đó chuyển động trong hang.』
Các biện pháp phòng ngừa có thể cho người ta biết điều kiện sống vào thời đó.
Sau khi tôi hoàn toàn dịu đi khỏi sự căng thẳng, tôi gật đầu thừa nhận.
“Vì đây là một hầm ngục yên bình nên mình có thể dễ dàng thoát ra, dù mình có yếu đến thế này. Đi vào đó để thử thách lòng gan dạ cũng không phải là một ý tồi, nhất là khi mình muốn tránh viện cớ khi nói chuyện với Reko càng nhiều càng tốt.”
Quyển sách này cùng đi tới một kết luận với khứu giác của tôi rằng quanh đây không có quái vật. Vì đây là một khu vực an toàn tới nỗi trẻ con có thể tới chơi, tôi có thể yên tâm tiến bước nếu bỏ đi mấy cái nguy hiểm trơn trượt hay vấp té. Hôm nay thời tiết cũng khá đẹp cho nên tôi cũng không cần phải lo cái chỗ này bị ngập.
Bởi thế tôi chỉ đọc lướt cái dòng cuối cùng mà không nghĩ ngợi nhiều, trái với bản tính cẩn thận mà tôi có.
『Mạo hiểm giả sử dụng thú vật để chiến đấu cần phải cẩn thận. Con người không gặp nguy hiểm khi ở đây, tuy nhiên nếu thú vật đi một mình trong mê cung chúng sẽ biến thành xương cốt khi trở ra. Không có ngoại lệ.』
Lúc đó vì tôi cảm thấy nhẹ nhõm nên đã hoàn toàn bỏ ngoài tai dòng cuối cùng đó. Thật sự mà nói thì xét theo tiêu chuẩn của con người, tôi được xếp vào lớp thú vật.