Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.
Biên Tập Viên: Lam Sói.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi chúng tôi cho những người bị bắt vài món đồ ăn từ nhà kho, những nụ cười yếu ớt lần lượt nở trên khuôn mặt bụi bặm của bọn họ. Chắc từ đó tới giờ họ không được ăn uống đàng hoàng.
“Vậy thì, ta nghĩ chúng ta nên gọi vài tên lính từ thị trấn gần đây...”
Khi tôi tính đặt Reko lên lưng và rời khỏi hang, tôi chợt nhận ra một chuyện.
“Nhân tiện thì, Reko à, thị trấn gần đây nhất nằm ở đâu?”
“Sẽ mất một ngày ngựa chạy để tới đó, nhưng với tốc độ bay của ngài Ác Long Chúa thì chúng ta sẽ tới trong chớp mắt thôi.”
“Xin lỗi nhé. Thực tình mà nói thì tư thế ngủ hôm qua của ta hơi bị xấu. Hôm nay ta thực sự không thể tung cánh được.”
“Vậy thì, mặc dù thần không có tài cán gì nhưng hãy để thần giúp ngài.”
Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không muốn bay nữa đâu. Sợ tới chết mất. Và trên hết Reko là người quyết định điểm đến của bọn tôi nên chuyện bay nhảy thật là đáng sợ.
“ – Nhóc không nhận ra sao, Reko. Những cơn gió mang điềm dữ đang uốn lượn trên tầng mây kìa.”
“Thưa ngài Ác Long Chúa...?”
“Ta có thể đương đầu với bất kì ngọn gió nào. Tuy vậy, nhóc vẫn còn chưa nếm được mùi vị đáng sợ của bầu trời. Nếu nhóc làm rung động cả tầng trời một cách bất cẩn thì ta sẽ mất đi một đồng loại đáng giá mất.”
Vừa nói xong tôi liền nhận ra bầu trời hôm nay trước khi bước vào hang khá là đẹp. Nhưng... làm quái gì có chuyện con bé không tin tôi chứ. Reko cúi đầu thật sâu, đồng tình.
“Thần hiểu. Vậy ra thứ thiên đường đó là một nơi quá xa tầm với cho một kẻ nghiệp dư như thần. Quả thật ngài đã nghĩ cho thần nhiều hơn những gì thần đáng được nhận. Nếu thế, chúng ta hãy di chuyển bằng đường bộ.”
Dù vậy rắc rối vẫn còn đó. Ở đây nhiều người vẫn còn rất mệt mỏi nên tôi không thể để họ chờ thêm vì mấy trò vẽ chuyện của hai đứa bọn tôi được. Nhưng cũng vì đã lỡ lời với Reko vừa này nãy nên tôi không thể để con bé đi một mình tới thị trấn. Nếu tôi không chú ý tới con bé và mặc cho nó muốn làm gì thì làm thì ai biết thảm họa nào nó sẽ gây ra.
Trường hợp tệ nhất là toàn bộ ngôi làng biến mất khỏi bản đồ.
Sau khi tôi ra lệnh cho Reko đứng chờ, tôi lang thang vô định bên trong hang động trong lúc thắc mắc không biết nên làm gì tiếp theo. Tại sảnh, thứ vô tình đập vào mắt tôi là cái đầu của bọn cướp, những kẻ đang bị bắt ngồi bất động trên nền đất.
.
.
.
“C-Có ổn không khi để một người như thần... trở thành gia nhân cho Quý Cô Reko?!”
“Ổn thôi. Sẽ không có rắc rối gì đâu nếu ngươi chỉ nghiêm túc giải thích cho bọn lính của thị trấn về việc tiếp nhận một chuyến xe ngựa mang theo những người bị cướp bắt. Ta sẽ bảo Reko không đụng một ngón tay tới nhà ngươi nếu ngươi thực hiện nghĩa vụ của mình đàng hoàng.”
Cần gì đụng tay đụng chân chứ, một lời nhắc như thế này cũng đủ làm hắn im hơi lặng tiếng rồi.
“Vậy thì ngài Ác Long Chúa định làm gì?”
“Ta phải để ý tới bọn cướp còn lại, phải không?”
“Không cần thiết! Chúng thần đã thề sẽ không phạm bất kì tội ác nào nữa. Nhưng nếu ngài không cảm thấy an tâm thì cứ lấy xích trói chúng thần lại đi. Vậy nên, xin ngài đấy, điều gì cũng được ngoại trừ trở thành gia nhân của Reko.”
Reko nắm lấy cổ của tên cướp đang nài van.
“Dừng trò lạy lục này đi, đồ con người ngu xuẩn. Chỉ cần nộp mình và báo với bọn lính thôi. Hay ngươi tính lãng phí lòng tốt của ngài Ác Long Chúa khi ngài ấy cho một tên tội phạm như ngươi cơ hội để chuộc tội? Nếu ngươi muốn phàn nàn thì nói thẳng tuột ra ngay tại đây đi.”
“Ôi! Không không! Không phải là thần không muốn hay là thần thấy ý tưởng này cực kì đáng sợ đâu. Chỉ là thần không muốn ngài Ác Long Chúa làm cái thứ công việc tầm thường là để ý – “
“Tầm thường? Nhà ngươi dám phun những lời báng bổ trước mặt ngài Ác Long Chúa, người tình nguyện trông chừng bọn ngươi sao.”
“Không! Không phải như vậy đâu! Làm ơn đừng chiếu đôi mắt màu xanh vào người tôi nữa!”
Tôi thầm xin lỗi bọn cướp. Tôi cảm thấy có lỗi quá, nhưng tôi muốn chúng nghĩ đó là một phần của sự trừng phạt vì những tội ác tày trời mà bọn chúng đã phạm. Tôi chắc hôm nay sẽ là một ngày kinh hoàng của hắn cho tới khi cả hai tới thị trấn. Chịu thôi, chỉ có hắn với bộ não không bị tưng tửng mới có thể giải thích cho bọn lính canh hiểu.
Mối lo còn lại là những tên cướp kia có thể nổi loạn, nhưng tôi nghĩ mình nên bác bỏ khả năng đó. Khi tôi thử đánh giá từng tên, tôi thấy chẳng còn tên nào còn chút tinh thần chiến đấu. Tâm trí từng tên giờ gần như đã hóa điên. Mình tôi canh chừng chắc là đủ.
“Vậy thì, đi vui vẻ nhé. Nhớ cẩn thận đấy.”
“Rõ. Thần sẽ quay lại vào ngày mai.”
Tên cướp thúc ngựa phi nước đại trong khi Reko bình tĩnh đi theo sau hắn bằng tốc độ kinh người. Dù nhìn từ đằng xa, cái cảnh tượng một người đuổi theo sát một con ngựa phi nước đại trông vẫn rất kì quái.
Sau khi từ biệt bọn họ, tôi cảm thấy nhiệt huyết lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài. Đó là bởi vì ngoại trừ lũ cướp ra, những người bị bắt ai cũng xem tôi như ‘một con rồng rụt rè bị Reko bắt’. Nhờ liều thần dược mà Ariante đưa cho tôi, vẻ ngoài của tôi hoàn toàn trông như một con rồng tí hon và tôi cũng mất đi vẻ oai nghiêm vốn có. Hai thứ đó chính là nguyên do mà tôi cứ bị lầm tưởng thành ác long.
Cho nên vào lúc này tôi có thể trò chuyện để biết thêm nhiều điều hữu ích – ví dụ, nơi sống của quái vật cấp thấp – một cách dễ dàng. Ngoài ra, tôi có thể nhân cơ hội này mà ca thán bao nhiêu cũng được.
Mấy đứa con người đang di dời đống thực phẩm. Tôi cho rằng nếu bọn tôi ăn chung với nhau thì sẽ dễ bắt chuyện hơn. Tôi đi sâu hơn vào hang. Thông thường thì đối với một cái hang sâu như thế này luôn có nấm hoặc tảo ở tận bên trong. Vì gần đây tôi ăn khá nhiều cỏ rồi nên sẽ tuyệt hơn nếu tôi đổi thực đơn đi một tí.
Sâu hơn. Và sâu hơn nữa.
Những cây nến đã không còn được đặt ở hai bên tự bao giờ. Nhưng vì tôi có thể đánh hơi được mùi tảo nên điều đó chẳng thành vấn đề.
Sai lầm lớn.
Bọn cướp không đi đường đó, chắc hẳn là do ở phía này rất nguy hiểm.
Ngay lúc tôi nghe thấy một tiếng ‘tách’ ở phía dưới chân, tôi biết đã quá muộn.
Nền đất dưới chân tôi bỗng biến mất.
- Là bẫy sập!
Hang động mở cái miệng đen ngòm của nó và nuốt lấy tôi xuống sâu dưới lòng đất, trước khi tôi kịp thét lên một tiếng.
------
Trans: đã bắt kịp tiến độ bên eng, từ giờ sẽ không có cập nhật mới cho tới khi eng ra tiếp.