Giấc mơ của bọn tôi hẳn đã bắt đầu từ đây.

Từ khi lập nên đoàn dong binh, chưa bao giờ trái tim tôi lại nhảy múa tới mức độ này cả.

Tôi chưa từng nghĩ chuyện này lại vui tới độ này.

Và chắc hẳn sẽ chẳng thành ra vậy được nếu không có tên ấy.

Dù tôi không tin vào mấy từ ngữ kiểu như Định Mệnh.

Thì chuyện này chắc là thứ được gọi là Định Mệnh.

"Anh Gungrave. Chẳng phải lãng phí đồ ăn là không tốt sao?"

"Thật vậy ...... tôi sẽ nói với bọn họ môt cách đường hoàng"

Bệnh tình của Shuri đã khỏi.

Vào ngày kế tiếp, xem ra tình trạng cơ thể đã hoàn toàn tốt lên, cậu ấy tính hồi sinh lại với tư cách một người đầu bếp,.

Đương nhiên, cả cấp dưới lẫn đồng bọn của tôi, tất cả đều hoan nghênh chuyện này. Nếu có thể thoát khỏi thứ cơm dở ẹc vô cùng đó thì cũng đương nhiên thôi!

Tuy nhiên, suy đoán của tôi thật là hời hợt. Quá đỗi hời hợt.

Chuyện đó nói cách khác là về chuyện xử lí đồ ăn thừa. Là sự sơ xuất trong việc phi tang chứng cứ.

"Như thế này chẳng phải là: tính làm món hầm kem, rồi làm cháy tới mức nó chuyển sang màu nâu rồi hay sao"

Đó là thất bại mà tôi đã gây ra.

Cả mấy người khác cũng tính tái hiện lại món ăn của Shuri, và thử cách này cách kia.

Kết quã đã sản sinh một lượng lớn rác rưởi không thể ăn nổi.

Tiêu thụ một lượng lớn nguyên liệu, dẫu cố ăn thì hãy còn bao thứ bỏ đi mà chẳng thể sử dụng làm phân bón.

Bọn tôi đã quên việc ém nhẹm đi. Chứng cứ phạm tội như thế.

Trường hợp của tôi thì là làm cháy nguyên liệu lúc tính nấu súp.

Cháy đen.

"Nếu phải nói thế nào thì là cháy đen ha"

"Xin hãy thôi đi, mấy chuyện như thế"

"Aa, thôi nào"

Đổ lỗi cho mọi người thôi.

Khuôn mặt Shuri gây ấn tượng mạnh tựa như mặt nạ Bàn Nhược[note42569].

"Anh Gungrave, dẫu có nói vậy rồi tính bỏ chạy cũng vô ích thôi

Lir tính làm ham-bơ-gơ, rồi lại thành ra món thịt băm xào. Chưa kể nó còn chẳng có vị gì hết.

Tôi nghe Kuuga bị phỏng khi tính làm cá khế chiên. Bởi đã băm nhuyễn cá, nên nếu nói thế nào, nó là cá viên chiên.

Arius không bỏ tảo bẹ, nên chỉ đơn thuần là món đậu phụ luộc. Thật nhạt nhẽo.

Rồi Gungrave. Món hầm kem này, là anh tính làm thử hen. Chưa kể tôi cũng biết là anh còn âm thầm tính đổ lỗi cho cấp dưới nữa"

Bại lộ rồi à?!

Xem nào, là Lir ha!

Lir đã lộ ra triệu chứng nghiện ngập bởi không được ăn ham-bơ-gơ.

Cô ấy chẳng động tay tới việc phát minh hay gia công trang thiết bị, mà nằm dài cả ngày, trong khi rên rỉ "ham-bơ-gơ ...... ham-bơ-gơ ......"

Lúc ấy tin hồi phục của Shuri, đã tới. Sự phục hồi của ham-bơ-gơ.

Quả là cậu ta đã nhìn thấu chuyện đó, rồi sử dụng ham-bơ-gơ để trao đổi thông tin sao!

"Màà ...... Tối mai tôi sẽ làm một món ăn đặc biệt đó"

"Cái gì? Đặc biệt?"

Trong thâm tâm, tôi đang sợ hãi liệu Shuri sẽ tính báo thù như thế nào, nhưng Shuri lại cười gượng gạo.

Cậu bảo là, món ăn đặc biệt?

Việc Shuri nói điều như vậy là lần đầu tiên.

"Thế nên hôm nay sẽ nấu nhanh với số lượng ít, để tiết kiệm"

"Lâu lắm mới...... ăn món ăn của cậu...... mà cậu lại bảo ...... số lượng ít ư?"

Th, thật ngu xuẩn. Nếu bị đối xử như thế này, thì chẳng phải tôi sẽ bị trách móc om tỏi từ cấp dưới hay sao.

Cả cấp dưới lẫn đồng bọn đều đang hạnh phúc tới mức nhẩy cẫng lên trước sự hồi phục của Shuri.

Rằng: thôi chẳng cần ăn cơm dở ẹc cũng được rồi. Rằng: chẳng cần trả tiền cho mấy bữa cơm chỉ ở mức tàm tạm thôi nữa rồi.

Nhưng mà, món ăn của tay này thì hương vị ngon lành, mà lại có thể ăn thỏa phanh. Cả mùi hương lẫn mùi vị đều khiến cái bụng rỗng đánh trống, khiến ta muốn ăn thêm nữa.

Vậy mà, ít ỏi ư.

Sự tra tấn như thế này. Mình chưa từng nghe thấy điều này bao giờ ......!

Cho đến giờ tôi mới nhận ra.

Cái ngọn lửa giận dữ rực đỏ phừng phừng, ở sâu thẳm phía sau khuôn mặt cười của Shuri!

Đêm ngày thứ hai.

Cả cấp dưới lẫn các đồng bọn, tất cả đều bao trùm trong bầu không khí tựa như những con sói đói, bữa tiệc ăn uống được mở ra.

Để tới được đây thật là vất vả.

Shuri đã trấn an những lời phê phán từ đám thuộc ha, bằng cơn nổi giận và đạo lí rằng: kẻ lãng phí đồ ăn là mấy người đấy. Và người đứng mũi chịu trận là tôi.

Rằng tại sao không thuyết phục được bọn họ, cớ sao lại làm chuyện như thế.

Rồi bị trách cứ: rốt cuộc là mấy người làm ra còn gì, thật bế tắc.

Giữa bầu không khí râm ran, hình ảnh Lir đang tham lam thưởng thức chiếc ham-bơ-gơ với vẻ mặt vô tội đang thiêu đốt lấy kí ức của tôi.

Rồi khi thuyết phục bọn họ, rằng: tối mai Shuri sẽ làm một món ăn đặc biệt, nên ráng mà chịu đựng cho tới lúc đó đi, thì cuối cùng sự ồn ào mới chịu chấm dứt.

Tôi đã chào đón ngày hôm nay một cách bình an vô sự.

"Thế, Shuri. Cậu tính nấu cái gì ssự?"

Ở đây, tập trung 6 người: tôi, Shuri, Lir, Kuuga, Arius và Teg.

Xem ra, có lẽ sẽ làm một món ăn bằng bếp với loại lửa được chế tạo riêng.

Vì toàn bộ những thứ đó được chuẩn bị cho vài chục nhóm, nên món ăn hôm nay có lẽ thật đặc biệt rồi còn gì.

Ngay cả Teg cũng đưa ra lời nghi vấn. Thành thật thì đến tôi cũng muốn hỏi.

"Không, bởi đã được chăm sóc lúc bị trúng gió, nên một lần nữa tôi xin gửi tới mọi người một lời cám ơn"

"Thật là xa cách hen. Không phải khách sáo với bọn tôi đâu"

Đúng như Arius nói.

Bọn tôi đã chẳng phải những người mà cậu cần khách khí như vậy nữa.

Cả tôi, lẫn những người đang có mặt ở đây. Đều nghĩ Shuri là đồng bọn.

"Theo ngôn từ của nước tôi, có một câu rằng 『Có lễ nghĩa ngay cả với đấng sinh thành cũng như những người có mối quan hệ thân thiết』.

Đó là câu nói với ý rằng: dẫu cho có là những người đồng chí thân thiết đi chăng nữa, thì ta vẫn không được quên đi sự lịch sự quan tâm hướng tới người kia.

Cho nên, tôi cho là phải nói lời cảm tạ này một cách nghiêm chỉnh"

Sự quan tâm, à.

Từ khi thành đoàn dong binh, mình đã quên mất thứ tâm trạng như vậy rồi ha.

Ngay cả với, đấng sinh thành và những người có mối quan hệ thân thiết nữa sao.

Shuri, có nghĩa là ông đã công nhận bọn tôi là những người có mối quan hệ thật thiết rồi ha.

"Thế nên mới có món ăn này à? Nó khác gì với những thứ cho đến giờ vậy?"

Đúng như vậy.

Tuy chẳng thể nói bất cứ điều gì nếu không mở nắp vung, nhưng liệu nó khác gì với những món ăn cho tới giờ chứ.

"Đây là món lẩu"

"Kiểu như món đậu phụ luộc, chăng?"

"Không, nó đậm đà hơn thứ ấy. Đến đây thôi! Mọi người, hãy mở nắp vung ra xem đi thôi!"

Chờ đợi mong ngóng hiệu lệnh của Shuri, tất cả mọi người.

Đã thử mở nắp vung ra.

Một mùi hương không cưỡng lại nổi đang bao phủ lấy nơi này.

Nguyên liệu là đậu phụ rán, trứng, củ cải, chi-kư-wa, han-pên, thứ thịt bí ẩn đang núng nẩy, xúc xích.

Một nồi lẩu xa hoa khó tả. Cả mùi hương lẫn màu của súp đều độc đáo.

"Thứ này là, đậu phụ à? Cầm nó chắc chắn hơn so với đậu phụ luộc hen ......"

"Trứng à, ra vậy, thật là xa hoa hen ssự. Nó có vị à, nó còn được nhuộm màu nữa ssự"

Từ cả những bàn khác cũng vang lên giọng nói đầy kì vọng.

Thứ này giống với đậu phụ luộc tôi từng ăn cùng Arius trước đây, nhưng khác biệt một chút.

Thứ này không phải món ăn nhạt nhẽo như thế.

Nó đậm đà hơn thế. Và trông có vẻ là một thứ đáng để ăn hơn.

Vậy cũng phải. Sử dụng tới từng này nguyên liệu, thì chẳng phải mình sẽ ăn được kha khá hay sao.

Đến mùi vị cũng đáng để kì vọng nữa còn gì.

"Được, vậy mấy người, ăn được rồi đó!"

Đám thuộc hạ lên tiếng Ôô~!!, rồi bắt đầu xông vào nồi lẩu.

"Vậy, cả bọn ta cũng ăn thôi. Mọi người, xin mời"

"A, vậy tôi ăn xúc xích ssự"

"Tui lấy thứ này? Gọi là chi-kư-wa à?"

"Tôi lấy đậu phụ rán"

"...... Trứng"

"Tôi thì lấy thịt. Thứ này là thịt gì vậy?"

"Là thịt gân"

"Hả? Đó không phải thứ cứng ngoắc chẳng thể ăn được đó hay sao?"

"Hãy ăn thử đi nào. Kiểu gì anh cũng thấy bất ngờ cho xem"

Hồồ, vậy có thể kì vọng rồi đây.

Tôi thử lấy miếng thịt gân.

Thịt gân cứng, chẳng phải thứ ăn được.

Nó vừa cứng ngắc, lại chẳng có vị gì nữa.

Vậy mà. Thứ này vừa có màu đẹp. Mềm mại. Vừa núng nẩy nữa.

Tôi bỏ nó vô miệng trong kì vọng.

"Trứng, nóng hổi nóng hổi"

Lir vừa ăn lòng trắng kèm lòng đỏ trứng, vừa tỏ ra hạnh phúc.

"Thứ gọi là chi-kư-wa này, mang vị của cá nha. Một hương vị kì bí"

Kuuga đang chú tâm vào món chi-kư-wa.

Nhân tiện, hình như cái lỗ ở giữa được lấp bởi bàng ngưu.

"Đậu phụ rán khác với đậu phụ luộc, với hình dáng chắc chắn và mang cảm giác no bụng hen"

Arius đang ăn đậu phụ rán một cách tao nhã.

"Cái xúc xích này, mang cảm khác khác biệt với trong món pot-au-feu hen. Khi ăn cùng củ cải, lại càng ngon hơn nữa ssự!"

Teg vừa ăn kèm xúc xích với củ cải, vừa gật đầu.

"Không thể nào ...... thứ này là thịt gân ư? Không hề cứng. Thật mềm mại. Nhai nó trong miệng vừa thú vị khi, mà cảm giác lúc nhai cũng tuyệt nữa. Mùi vị lại còn tuyệt đỉnh hơn cả thế"

Rồi đến thịt gân.

Vừa mềm mại, vừa thấm đẫm vị, cực tuyệt vời.

Nên làm như thế nào thì nó mới trở thành như thế này nhỉ?

Nhắc tới đây, cậu ấy đã bảo đợi một ngày. Có lẽ nào cậu đã hầm trong những một ngày hay sao?

Châm lửa, rồi hầm một cách kĩ càng để làm mềm nguyên liệu tận một ngày hay sao?

Bình thường thật chẳng thể nghĩ ra nổi. Nơi này có phải nhà bếp cung đình đâu.

Tuy bảo có đá lửa, hẳn cậu đã tốn thời gian công sức mà không hề làm một cách nửa vời đâu.

Các nguyên liệu khác cũng như vậy. Chỉ một sớm một chiều sẽ chả thể trở nên ngon tới mức này.

Theo câu chuyện nghe được, thứ chi-kư-wa ấy, hình như được gia công bằng cách xay nhuyễn mình cá rồi nhào nặn ra.

Thật chả thể nghĩ ra nổi cách làm cá mất công như vậy. Nhờ đó, hương vị thật hấp dẫn mà chẳng nửa vời.

Nguyên liệu thấm đẫm nước dùng, với hương vị được cô động lại, món nào cũng là món ăn bậc nhất.

"Chẳng mấy khi! Mấy người, hôm nay hãy vui vẻ uống rượu đê!

Một bữa ăn ngon miệng thế này, không có rượu thì thật lãng phí còn gì!"

Đám cấp dưới gào gú và đang khấn khích lên.

Vậy cũng phải. Món ăn này, không nghi ngờ gì tuyệt đối hợp với rượu.

Tôi cũng đang tận hưởng bữa ăn trong khi uống rượu sau một khoảng thời gian dài.

Không cưỡng lại nổi ha~. quả là món ăn của Shuri.

"Quả nhiên, quân đoàn này thật tốt.

Tôi, thật là hạnh phúc khi được quân đoàn này tiếp nhận"

Nhìn toàn thể mọi người đang như vậy, Shuri khẽ lẩm bẩm.

Hạnh phúc, à. Chỗ này gần với địa ngực, một nơi mà ta chẳng biết bản thân sẽ ra đi lúc nào.

Vậy mà cậu lại bảo là, thật tốt ha.

"Shuri, từ giờ vẫn sẽ ở đây nấu ăn cho bọn tôi chứ?"

"Tôi vẫn sẽ nấu suốt cho tới tận khi bị cho nghỉ việc. Dù cũng có suy nghĩ về cố hương, nhưng bởi nơi dành tôi là chỗ này"

"Vậy à. Được"

Ép nghỉ? Làm quái có chuyện tôi làm việc như thế cơ chứ.

Nếu ép tên này nghỉ thì đó sẽ chính là nguyên do khiến cho đoàn dong binh tan ra mất thôi.

Hiện tại đoàn dong binh này còn duy trì được chính là nhờ vào món ăn của Shuri.

Nếu có thể ăn bữa cơm ngon, thì họ sẽ có gắng, bởi nếu còn sống thì sẽ lại được ăn tiếp.

Nếu tên này còn ở lại thì cả tôi cũng có động lực sống nữa.

Cho nên, tôi cũng nói, tôi phải làm thôi.

Uống dứt một hơi rượu, tôi cất tiếng nói.

"Tôi ấy, mục tiêu của tôi là thống nhất toàn bộ lục địa này, lập lên đất nước và trở thành vua.

Tôi sẽ để cậu đi cùng tôi đó. Shuri"

"Vâng, anh Gungrave"

Tôi nhất định sẽ trở thành vua.

Của một đất nước bản thân từng thấy trong mơ, nơi không có một ai chết đói, cũng chẳng có một ai bần hàn cả.

"Vậy, cả Lir nữa"

Lir dừng bàn tay đang ăn trứng.

"Lir thì, sẽ sử dụng ma thuật ma công cho hòa bình của đất nước ấy. Từ giờ Lir sẽ tạo nên các vật dùng hàng ngày, như những thứ đã làm cho Shuri, và mong muốn truyền thụ ma công cho nhiều người khác.

Lir sẽ tạo nên, thứ kiểu như trường học"

"Vậy, tui sẽ làm đại tướng quân của quốc gia. Trở thành bậc thầy kiếm thuật[note42570] mạnh nhất thế giới, để kĩ thuật của tui tồn tại vĩnh viễn trong tương lai"

"Tôi thì, muốn lập lên trường học ma pháp giống như Lir hen. Không phải trường mà chỉ có quý tộc theo học, mà tuyển mộ nhiều người khác nữa, rồi chiêu mộ các môn đồ hen. Sau đó, tôi muốn trở thành một người vợ tốt"

"Tôi muốn ghé thăm nhiều nơi khi đất nước lập nên và trở nên hòa bình. Khi chinh phục đại lục rồi, thì sẽ chinh phục cả biển cả nữa đó ssự!"

Tự lúc nào, mọi người đang bàn về những giấc mơ.

Những người cấp dưới xung quanh, không có một ai tỏ vẻ chế giễu họ cả.

Trái lại, họ còn ủng hộ: đúng đó, đúng đó.

Tôi có những người đồng bọn tốt, những người cấp dưới tôi.

Người đã tạo ra điều đó, chính là cậu đấy. Shuri.

"Vậy, tôi sẽ hỗ trợ[note42571] giấc mơ của mọi người thôi"

Shuri nở mặt cười.

"Tôi sẽ trở thành người tiếp tục nấu những món ăn ngon lành"

Sáu người bọn tôi, và những người cấp dưới tin cậy được.

Nếu có những con người này, nhất định tôi sẽ có thể đạt được giấc mơ.

Từ đây, Những giấc mơ của bọn tôi.

Sẽ bắt đầu chăng.

Theo hậu thế, khi tranh luận xem bước chuyển trong lịch sử nằm ở đâu, thì chắn chắn bối cảnh này sẽ được vẽ ra.

"Bữa ăn tối của sáu người anh hùng"

Đó là bữa tiệc mà những con người sau này trở thành các vị anh hùng kể về những ước mơ và bắt đầu bước lên con đường trong lí tưởng của bản thân.

Hoàng đế đầu tiên của Đế Quốc Thống Nhất.

"Vua Đại Lục" Gungrave・Denju・Apurada.

Hoàng hậu của đế vương đầu tiên, kiêm viện trưởng đầu tiên của học viện ma pháp.

"Phù thủy chân lí" Arius・Denju・Apurada.

Người sáng lập học viện ma công Blanche.

"Nữ vương phát minh" Lir・Blanche.

Đại tướng quân của Đế Quốc Thống Nhất, kiêm người sáng lập phái Không Ngã[note42572].

"Kiếm Thánh Vương chém trăm người" Kuuga・Yanagi.

Đội trưởng đội cận vệ Đế Quốc Thống Nhất, kiêm người sáng lập phái Thiên Cẩu[note42573], tác giả của Dị Bang Kiến Văn Lục và Dị Giới Kiến Văn Lục.

"Mạo Hiểm Vương đầu tiên" Teg・Valens.

Liệu ai có thể dự đoán được. Việc những giấc mơ được nói tại nơi này lại trở thành hiện thực.

Ngay cả những người anh hùng sau này cũng nghĩ rằng con đường xưng bá trong việc xây dưng lên đế quốc đã bắt đầu từ bữa tiệc này.

Tuy nhiên, chỉ có một người lại nói khác.

Gungrave・Denju・Apurada, nói.

Rằng việc bắt đầu con đường xưng bá là từ trước đó rồi.

Rằng nhất định từ hồi gặp người đầu bếp nọ, con đường đi tới giấc mơ đã bắt đầu rồi.

Với tư cách người nấu ăn chuyên cho hoàng tộc của Đế Quốc Thống Nhất, người đã đưa ra những ý tưởng văn hóa ẩm thực mới mẻ.

Được số lượng lớn các lãnh chúa và người dân yêu quý.

Ông vừa phát minh ra số lượng lớn các món ăn.

Lại còn phát hiện ra số lượng lớn các nguyên liệu mới nữa.

Vừa đề xuất ra số lượng lớn các loại thực phẩm chế biến.

Và đi tới các địa phương cứu giúp người dân trong những năm hạn hán hay mất mùa.

Dạy nấu ăn cho những người mất việc và khiến họ mở cửa tiệm.

Những nhà sử học và những nhà khảo cổ nói rằng.

Dù các học giả nông cạn ca tụng những vị anh hùng khác.

Thì nếu như họ là còn người phấn đấu học tập một cách cẩn thận và sâu rộng nhất.

Họ sẽ hiểu được rằng nếu không có ông ấy, thì Đế Quốc Thống Nhất sẽ chẳng được lập nên.

Tên của ông ấy được nhắc đến đời đời kiếp kiếp.

"Thực vương" Shuri・Azuma.

Và đây là câu chuyện như vậy.

Về một người như thế.

Con người đã truyền nhiều ảnh hưởng, trong khi bản thân lại chẳng hề hay biết.

Và đón nhận những vinh quang, trong khi lại hoàn toàn không hề nhận ra chúng.

[note42574]