Vừa bước vào căng tin, tôi đã thấy Tomomi Oujiro. Cô ấy mặc áo khoác da và chân váy xếp ly. Tôi vẫy tay chào rồi ngồi xuống đối diện. "Chỗ này đông nghịt luôn."
"Trả tiền đây. Cậu nợ tôi tiền giữ chỗ đấy." Tomomi chìa tay phải ra.
Tôi chắp tay xin lỗi. "Atsushi đâu?"
Tomomi chỉ về phía quầy đồ ăn. Tôi thấy Atsushi Aogiri đang đứng xếp hàng dài với vẻ mặt sốt ruột, tay cầm khay.
"Cậu ấy bảo suất B hết rồi, nên đang xếp hàng lại. Mà thôi, không quan trọng. Nghe này, tin hot cực hot!" Tomomi đặt chiếc bánh xúc xích xuống cạnh cốc trà rồi bắt đầu kể lể, tay chân vung loạn xạ. "Tớ mua được vé rồi!"
"Vé gì cơ?" Tôi hỏi.
"Vé concert của ban nhạc Baggages ở sân vận động mái vòm!"
Tomomi là một fan cuồng nhạc rock, đặc biệt là thể loại punk rock.
"Ồn chết đi được," tôi nhăn mặt.
"Nhìn này! Chất không?" Tomomi lôi từ trong ví ra một tấm vé rồi dí sát vào mặt tôi. Tấm vé đen thui với mấy dòng chữ in kiểu hầm hố.
"Khó đọc quá... Hình như chỗ này ghi 'Nagoya Dome' thì phải."
"Chính xác. Tớ còn đặt cả vé xe bus đêm nữa, đặt hẳn ghế 'đặc biệt' luôn."
"Tháng Mười Một còn xa lắc xa lơ. Cậu vội gì thế?"
"Hả?! Sắp đến rồi còn gì! Đây là chuyện hệ trọng đấy. Tớ sẽ sống sót qua bốn tháng tới nhờ nó đấy."
Tôi cười khẩy nhìn Tomomi. Trông cô ấy hạnh phúc đến lạ thường. Nụ cười rạng rỡ ấy như đã bén rễ sâu vào tâm hồn, khó mà lay chuyển được.
Nhớ lại buổi liên hoan đầu tiên khi mới vào đại học, chúng tôi có màn tự giới thiệu không thể tránh khỏi. Tôi thấy nó thật ngớ ngẩn và trẻ con, nhưng không ngờ hầu hết các bạn cùng khóa lại hào hứng kể về những điều mình yêu thích. Mọi người đều say sưa, chỉ riêng tôi là chẳng có gì để nói. Tôi cảm thấy sợ hãi, và việc giao tiếp trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Có lẽ chính từ đó, tôi bắt đầu ghét những buổi tiệc tùng.
Tôi lấy hộp cơm ra khỏi túi giấy. Đó là suất cơm tôi mua sẵn ở tiệm gà rán trên đường đến trường. Tôi định mở nắp hộp thì khựng lại.
“Cậu không ăn à?” Tomomi thắc mắc.
“Tớ đợi Atsushi.”
“Tình cảm ghê ha, Natsuki.”
Thật sao? Tôi tự hỏi. Tomomi cắn một miếng bánh, môi dưới xỏ khuyên cong lên khi cười.
Bất chợt, hình ảnh chị Iwato hiện lên trong đầu tôi, như thể phủ lên khuôn mặt Tomomi.
“Sao thế?”
Tôi biết tốt nhất là nên giữ kín chuyện này, nhưng tôi không thể ngăn khóe miệng mình cong lên. “Hình như... tớ có bạn gái rồi. Đại loại thế.”
Tôi cố tỏ ra bình thản hết mức, nhưng Tomomi vẫn giật mình đánh rơi cả khuỷu tay khỏi bàn. Đôi mắt kẻ viền đậm mở to hết cỡ, như thể vừa chứng kiến một tai nạn kinh hoàng. "Thật không đấy? Không phải tình tiết trong truyện của cậu chứ?"
"Nói thế là ác đấy. Chuyện này đâu có gì khó tin."
"Nhà văn thì làm gì có hạnh phúc."
"Tớ nói bao nhiêu lần rồi, tớ không làm nhà văn. Viết chỉ là sở thích thôi."
Tôi đặt đũa lên nắp hộp, chìm vào suy nghĩ. Rốt cuộc thì tôi là gì của chị Iwato?
"Này, sao mặt cậu cứ đần ra thế?" Tomomi nhìn tôi nghi ngờ. "Cậu không đùa đấy chứ?"
Lúc đó, tôi thấy Atsushi bưng khay đồ ăn, len lỏi giữa những chiếc ghế tiến về phía chúng tôi. Khi cậu ấy đặt khay xuống, bát súp miso đầy ắp đã tràn ra, làm ướt cả khay.
"Có chuyện gì thế? Hai người trông như vừa thi giữa kỳ xong vậy."
Tomomi liếc nhìn tôi như thể không biết phải làm gì. Tôi cũng thấy khó xử, nhìn hết Tomomi lại đến Atsushi. Hmm, thôi thì không nên phân biệt đối xử.
"Ừm, bọn tớ đang nói về chuyện tớ có bạn gái."
"Ồ, chúc mừng nhé." Giọng điệu bình thản của Atsushi khiến tôi nhẹ nhõm hẳn. Tôi mở hộp cơm ra. "Nhưng nghe cậu nói có vẻ không chắc chắn lắm."
Tôi gắp một miếng gà rán và cơm, nuốt xuống. "Bọn tớ qua đêm với nhau rồi, nhưng tớ vẫn chưa nói là tớ thích chị ấy."
Tomomi nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt sững sờ. Bên cạnh, Atsushi hét lên, nhoài người về phía trước. "Trời ơi! Giỏi thế! Thế phòng của nữ sinh đại học trông như nào, kể nghe coi?!"
"Thực ra là chị ấy đến nhà tớ. Bọn tớ uống rượu gần ga, rồi chị ấy lỡ chuyến tàu cuối."
"Cổ điển đấy."
"Thế à?"
"Để con gái lỡ tàu rồi rủ về nhà là một chiêu cua gái kinh điển."
Tôi gật đầu cho qua chuyện, ánh mắt lơ đãng. Không biết giờ này chị Iwato đang làm gì nhỉ? Khoa Mỹ thuật ở ngay cạnh, nhưng ngay cả căng tin cũng tách biệt. Tìm chị ấy ở đây là vô ích, nhưng mà...
"Rồi sao nữa?"
"Rồi sao nữa là rồi sao nữa? ... Tớ không ngờ có khách nên phải dọn dẹp vội vàng. Tớ trải futon ra sàn, rồi bọn tớ nằm xem phim Stranger Things, xong rồi—"
Hình ảnh chị Iwato nằm trên giường tôi hiện lên trong đầu. Dưới ánh trăng xuyên qua cửa sổ, làn da chị ấy như phát sáng. Tôi vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể và những đường cong quyến rũ của chị ấy.
Tôi thực sự không thể diễn tả bằng lời đêm hôm đó kỳ diệu như thế nào.
"Haaa. Thôi khỏi kể, nhìn mặt cậu là đủ hiểu rồi." Atsushi nói. "Thế cô ấy là người như nào? Cùng trường mình à?"
Nghĩ lại thì tôi toàn xưng hô là "cô ấy", "chị ấy". Vì lý do nào đó, tôi ngại nhắc đến tên chị ấy. Nhưng chị Iwato đâu có bảo tôi phải giữ bí mật gì.
Tôi xấu hổ chuyện gì chứ? Tôi nuốt nước bọt, cố gắng mở miệng. "Iwato," tôi nói, rồi mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. "Yuki Iwato, khoa Mỹ thuật."
Cảm giác như vừa hoàn thành một nhiệm vụ, tôi ngẩng lên thì thấy hai người kia đang sững sờ.
“Iwato…,” Tomomi lặp lại khe khẽ, cau mày suy tư.
Atsushi có vẻ không biết nói gì. Rồi cậu ấy đứng bật dậy, vỗ vai tôi, cười toe toét. "Tuyệt quá! Cố lên nhé! Nhớ tâm sự với tớ để tớ còn hóng chuyện!"
Tôi chắc chắn mình đã đúng khi kể với họ. Dù hơi ngượng ngùng, nhưng tôi không muốn đây là kiểu mối quan hệ phải giấu giếm.
Hình ảnh con phố ồn ào, lạnh lẽo đêm hôm đó lại hiện lên trong tâm trí tôi, với chị Iwato dáng người mảnh mai đứng đó đầy mạnh mẽ.
"Em ngủ đi nếu muốn."
Giọng chị ấy thì thầm bên tai tôi thật ngọt ngào.
Chiếc xích đu Yuki Iwato đang ngồi kẽo kẹt đung đưa qua lại.
"Em không sao," tôi nói với chị ấy. Bây giờ đã là 4 giờ 11 phút sáng.
"Nói dối. Em gà gật từ nãy rồi."
Chúng tôi đang ở một công viên nhỏ nằm giữa hai tòa nhà chung cư, chỉ có xích đu và một bãi cát. Chúng tôi đang qua đêm ở đó, một đêm rất đỗi bình thường, mối quan hệ của chúng tôi vẫn còn mơ hồ.
"Chị không mệt à?" Tôi hỏi chị ấy, ngáp một cái. Tôi không thể trách chị ấy vì nghi ngờ tôi buồn ngủ.
Chị ấy lắc đầu.
Phải thú nhận một điều đáng xấu hổ: Ở bên ngoài vào đêm khuya khiến tôi hơi sợ. Trước khi học đại học, tôi chưa bao giờ ra ngoài một mình vào thời điểm như thế này. Cho đến lúc đó, nó luôn là điều cấm kỵ đối với tôi. Lời chỉ dạy khéo léo của người lớn và sự nhút nhát của bản thân đã luôn ngăn cản tôi.
Nhưng bây giờ, khi tôi đã bước những bước đầu tiên, tôi nhận ra nó chỉ là những con phố vắng lặng trải dài về mọi hướng.
Chị Iwato mỉm cười.
Kỳ lạ thay, ngay cả khi rượu và cơn buồn ngủ làm mờ tầm nhìn của tôi, tôi vẫn có thể nhận ra biểu cảm của chị ấy.
Đó là ngọn đèn mê hoặc đã soi sáng con đường tôi đến đây.
Tôi nghe thấy một tiếng động nhẹ. Khi tôi nhìn lên, chị ấy đang đứng trên xích đu, ngắm nhìn bầu trời đã chuyển sang màu xanh nhạt.
"Chị yêu..."
Những lời đó khiến tôi bừng tỉnh.
Nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra chị ấy không nói về chúng tôi.
"Chị yêu cảnh những cặp đôi nép vào nhau dưới ánh đèn cửa hàng tiện lợi, yêu những cột đèn giao thông cô đơn giữa ngã tư vắng lặng, và cả mặt đường nhựa ẩm ướt phản chiếu ánh đèn le lói của những biển hiệu 'hai mươi tư giờ với giá hai nghìn yên'."
Mỗi lời chị ấy nói ra như vẽ nên một bức tranh. Tôi lặng người, ngắm nhìn mái tóc đen óng ả của chị.
Rồi chị ấy nhảy xuống khỏi xích đu, quay lại nhìn tôi. "Chị yêu thành phố về đêm, yêu việc thức trắng chờ đợi con người thức giấc vào ngày mai."
Lúc ấy, tôi chẳng cần biết mối quan hệ này là gì. Chỉ cần được ở bên chị là đủ.
Vào khoảnh khắc ấy, tôi tin chắc rằng, mùa hè này sẽ không giống bất kỳ mùa hè nào khác.