Thuở nhỏ, tôi từng tin vào những con quái vật đêm tối trong truyện cổ tích. Dù biết ma không tồn tại, tôi vẫn thường thấy chúng ẩn hiện đâu đó, có thể là trong chiếc điều hòa cũ kỹ ngoài ban công hay giữa những bộ quần áo đang phơi. Tôi đã học cách chung sống với chúng từ lâu, và tin rằng chúng đã trở về Vùng Đất Quái Vật. Chẳng ngờ, tôi lại gặp chúng một lần nữa khi bước vào giảng đường đại học.

Một đàn anh năm trên lực lưỡng, cánh tay vạm vỡ vươn tới chiếc bình, mặt đỏ gay như quỷ. Hễ thấy cốc trống là anh ta lại rót bia ầm ầm như thể đang ném bom. Tôi chỉ dám giữ lại một chút bia dưới đáy cốc, vừa nhấm nháp salad trộn với thứ gì đó có vị như giấm đen.

Thỉnh thoảng, tôi cố gắng tỏ ra lịch sự bằng những nụ cười và cái gật đầu, dù thực tế chẳng hiểu họ đang nói gì. Nếu tôi xen vào với vẻ mặt thông thái, chắc chắn sẽ bị ghét, mà cứ ngồi im thin thít thì cũng kỳ cục. Thật trớ trêu là chẳng ai thèm giúp khi tôi lạc lõng giữa câu chuyện.

Năm 2018, tôi gặp Atsushi và Tomomi ở buổi chào tân sinh viên, nhưng giờ họ đang vui vẻ trò chuyện ở hai bàn khác nhau. Thực ra, tôi tham gia câu lạc bộ này là do họ rủ rê.

Tôi lén nhìn họ. Trông họ thật sự vui vẻ, đúng kiểu người chẳng có gì phải lo nghĩ trong đời. Họ có thể cười vào những lời khoác lác ngớ ngẩn của mấy anh chị khóa trên, và thậm chí còn chủ động đưa ra ý kiến mà vẫn khiến người khác thoải mái, dù chẳng ai hỏi.

Trong căn phòng ngột ngạt khói thuốc và hơi men này, họ dường như vẫn hít thở không chút khó khăn. Chỉ những kẻ có bản lĩnh mới trụ lại được nơi đây. Còn những người như tôi chỉ biết gượng cười, cố bám víu theo họ, chịu đựng cho đến khi cuộc vui tàn.

"Sao lại về sớm thế? Có việc gì à?"

Xung quanh tôi chỉ toàn những lời tán đồng, nịnh bợ, nên câu nói đầy vẻ khó chịu kia như một nốt nhạc lạc điệu.

Tôi đưa mắt nhìn sang. Gã thanh niên đang tỉnh táo thu tiền dự tiệc - một nhân vật không thể thiếu trong các cuộc nhậu - đang to tiếng gọi với một cô gái định ra về.

"Không, không có gì đâu."

Cô gái bước khỏi bục tatami, xỏ chân vào đôi giày cao gót.

"Em thấy không khỏe à? Có cần tôi anh nước không?"

"Không, em ổn. Em chỉ muốn về nhà." Cô gái đáp cụt lủn.

Gã thanh niên có vẻ bất ngờ. "Ơ, em không thấy vui sao?"

"Không phải."

"Hả? Thế thì sao lại về?"

Tôi chợt bừng tỉnh, như thấy tia sáng le lói cuối đường hầm.

Không nói một lời, tôi đứng dậy đi về phía chỗ để đồ. Vài người liếc nhìn, nhưng tôi vẫn cúi gằm, đeo ba lô lên vai. Nếu giờ có ai ngăn lại... Nghĩ đến đó thôi đã khiến tôi rùng mình, tim đập thình thịch.

Atsushi ngẩng lên thấy tôi. Tôi vội lảng tránh ánh mắt, nhưng đã quá muộn.

"Này, Natsuki. Cậu cũng về à?"

Tôi gật đầu thờ ơ.

"Tụi mình còn đi hai quán nữa đấy," cậu ta nói tiếp. "Hay là... không lẽ cậu định... đưa chị Iwato về?" Anh ta cố tình nói lớn cho cả nhóm nghe thấy. Chắc cậu ta không có ác ý gì, chỉ là đang say, đâu biết tôi đang nghĩ gì.

Nửa bàn nhậu đang đổ dồn mắt về tôi. Tôi rùng mình, chân tay bỗng chốc tê cứng. Cổ họng nghẹn ứ, người nóng ran, một cảm giác ngột ngạt bủa vây.

Tôi liếc nhìn cô gái. Cô ấy đã xỏ xong đôi giày cao gót, đứng thẳng người đầy kiên định. Dáng vẻ ấy như thể có thể khuất phục cả thế giới. Nhìn cô, một sức mạnh kỳ lạ dâng lên trong tôi, xua tan sự tê liệt.

"Ừ, đúng vậy. Tôi sẽ đưa cô ấy về." Tôi đáp.

Cô gái rời quán. Đây là cơ hội duy nhất của tôi.

Tôi bước nhanh qua tấm tatami, xỏ vội đôi giày thể thao ở cửa ra vào rồi lao ra ngoài, gót chân vô tình giẫm vào gót giày còn lại. Phía sau có tiếng ai đó gào lên giận dữ, nhưng tôi bịt tai lại.

Tôi làm được rồi! Tôi làm được rồi, và tôi sẽ phải hối hận vì điều này!

Câu lạc bộ đó có tới bốn mươi thành viên, hơn một nửa học cùng khoa với tôi. Tôi còn chung lớp với cả chục người trong số họ. Ngày mai đến trường tôi biết giấu mặt vào đâu? Bao lâu nay tôi cố gắng sống mờ nhạt, nỗ lực để không rơi vào tình cảnh này... Vậy mà giờ tất cả đã đổ sông đổ bể.

Hối hận xâm chiếm lấy tôi, toàn thân như có kiến bò. Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi đây, vội vã hất tấm rèm, bước ra ngoài.

Nhưng kỳ lạ thay, tôi khựng lại. Đầu hè, gió đêm vẫn còn se lạnh.

"Cảm ơn cậu." Một giọng nói vang lên.

Cô gái lúc nãy đang đứng nép vào biển hiệu quán mì Ý cách đó hai căn, vừa khoác chiếc cardigan lên vai.

"Ơ... Tại sao?" Tôi ngơ ngác.

"Sao lại hỏi tại sao? Cậu đã cho tôi cơ hội để chuồn đi mà."

Tôi đứng hình, miệng há hốc. Đầu óc cố gắng tìm ra câu trả lời thích hợp trong khi luồng gió nóng từ chiếc điều hòa phả vào mặt. "... Là cô giúp tôi mới đúng. Cô đã định đi rồi, nên tôi mới nhân cơ hội đó."

Cô ấy ngẩn người ra một lúc, rồi bất ngờ phá lên cười như bong bóng vỡ tung. "Thật á? Anh không cần phải thanh minh đâu."

Tôi gật đầu

"Để người khác mang ơn mình thì chẳng phải tiện hơn sao?"

"Nhưng nói dối thấy cứ sao sao ấy."

"Ồ? Vậy còn nói dối để không làm tổn thương người khác thì sao? Cậu có biết câu 'Lời nói dối đôi khi làm vơi đi nỗi đau' không?"

Tôi bối rối, mắt cứ đảo qua đảo lại: lò than trước quán lươn, ánh đèn màu mè của quán karaoke, tấm rèm hình sò trước quán nhậu... Mùi yakitori và bánh xèo thơm nức mũi khiến bụng tôi bất giác réo lên.

"Vấn đề là, tôi không theo đạo nào cả. Đó là câu nói của nhà Phật, phải không? Tôi thấy không ổn lắm nếu mượn lời của tôn giáo mình không tin..."

Trước câu trả lời nghiêm túc của tôi, cô ấy há hốc mồm kinh ngạc, rồi lại cười rạng rỡ hơn. "Ơ, có phải cậu đang hơi cứng nhắc quá không?"

Tôi nghĩ cô ấy đang trêu chọc mình. Suýt chút nữa thì tôi tự ái, nhưng cô ấy cứ cười mãi, cười đến nỗi tôi cũng thấy buồn cười theo.

"Cậu hài hước thật đấy." Cô ấy vừa nói vừa lấy ngón tay quẹt nước mắt.

Lúc này, tôi mới có dịp quan sát cô ấy kỹ hơn. Cô mặc một chiếc áo ren hoa mỏng tang và chân váy caro dài đến bắp chân. Mái tóc bob đen nhánh buông xõa thẳng tắp. Gương mặt thanh tú với chiếc mũi cao, đôi mắt to tròn, sâu thẳm khiến tôi liên tưởng đến một nàng công chúa châu Âu.

Chợt hoàn hồn, tôi vội lảng ánh mắt đi.

Cô ấy mỉm cười, xoay người bước đi thong thả. Chà, đúng là vậy rồi: tôi đâu có định thật sự đưa cô ấy về nhà.

"Không đi theo à?" Cô ấy cất tiếng gọi.

Đó chính là những lời tôi mong đợi.

Bóng dáng cô ấy khuất dần vào màn đêm rực rỡ ánh đèn neon của Kabukicho, Shinjuku. Tôi vội vã bước theo như thể sinh mạng mình phụ thuộc vào điều đó.

Một người với mái tóc dreadlock đang ngồi trên lan can giữa vỉa hè và lòng đường, thao thao bất tuyệt bằng một thứ tiếng nước ngoài. Một nhân viên văn phòng ngủ gục trước cửa hiệu đã đóng cửa. Cô gái thản nhiên bước qua họ. Con đường đầy những mẩu thuốc lá và tờ rơi ướt nhẹp, mục nát, nhưng dường như cô ấy đang sải bước trên chính chiếc thảm đỏ của riêng mình.

"Tôi là Yuki. Yuki Iwato, năm hai."

Ồ, tốt quá, cô ấy là đàn chị. Hơn tôi một tuổi. Thì ra tôi đã đúng khi khách sáo với cô ấy. "Em là Natsuki Uzume, sinh viên năm nhất."

"Uzume..." Cô ấy - hay đúng hơn là chị Iwato - lặp lại, có vẻ hơi bối rối. "Viết như thế nào vậy?"

"Chỉ một chữ thôi ạ. Uzume, nghĩa là 'chôn vùi'."

"Ồ! Họ hiếm thấy nhỉ."

"Ông nội em quê gốc ở Fukui. Nghe nói họ này khá phổ biến ở đó."

"Ra vậy. Thế cậu đang sống một mình à?"

"Vâng, em ở gần đây." Thầm cảm ơn ông nội. Giải thích về cái họ của mình luôn là cách mở đầu câu chuyện hiệu quả, tôi đã dùng nó vài lần từ khi nhập học. "Chị Iwato, chị có phải thành viên câu lạc bộ đó không?"

Cô ấy cười tươi, hàm răng trắng đều tăm tắp. "Tôi chỉ đến phụ thôi. Họ cần thêm người cho đủ hội nhậu."

Câu lạc bộ tên là GTR, chị tham gia vì nghe đồn họ làm phim. Nhưng thực tế thì không, họ chỉ là một câu lạc bộ ăn nhậu đơn thuần. Chẳng ai biết GTR là viết tắt của cái gì.

"Natsuki, em học khoa nào?"

"Văn học ạ."

"Sao nói nhỏ xíu như thể xấu hổ lắm vậy?"

"À, không có gì đâu..."

Khi đăng ký nguyện vọng, tôi chọn Khoa Văn học là nguyện vọng đầu, nhưng đa số bạn bè tôi thì không. Nhiều người còn nói đó chỉ là lựa chọn cuối cùng, dành cho những kẻ không đỗ vào đâu khác.

Bị người khác nhận ra sự e dè khiến tôi xấu hổ vì bản thân quá nhút nhát.

"Còn chị, chị Iwato?"

"Chị học Cao đẳng Nghệ thuật, chuyên ngành hội họa sơn dầu."

"Ngành đó khó vào lắm phải không?"

Chúng tôi học cùng trường, nhưng khoa nghệ thuật nổi tiếng hơn hẳn các khoa đại cương khác. Tôi nghe nói riêng Khoa Mỹ thuật thì kỳ thi đầu vào cực kỳ khó.

Chị Iwato khiêm tốn phản bác lại, không hề tỏ ra kiêu căng. "Giáo sư dạy sơn dầu tên là Kanzaki..."

"Em có nghe tên ông ấy ở đâu rồi."

"Ừ, thỉnh thoảng ông ấy lên TV." Chị Iwato kể tên một vài chương trình đêm khuya mà Norihito Kanzaki từng tham gia. "Nhưng ông ta là một tên dê xồm. Ông ta bắt sinh viên ghi địa chỉ nhà cho ông ta, dù lớp học đâu phải hội thảo riêng. Mà ông ta chỉ hỏi mỗi con gái thôi."

"Ghê quá."

"Phải không?"

Tôi gật đầu lia lịa.

"Thế nên chị ghi địa chỉ nhà bố mẹ cho ông ta. Căn nhà đó còn không ở Tokyo cơ, thế là thoát nạn ngon ơ!" Chị Iwato cười lớn.

Tôi khen chị ấy cao tay.

"Mà trường đại học nào chẳng vậy."

Hình như đúng là trường nào cũng vậy thật.

Chúng tôi đi bộ khoảng mười lăm phút thì bắt đầu xuống một cầu thang ngầm. Trên chiếu nghỉ[note62471] có mấy hũ ớt cayenne đủ kích cỡ và một tấm biển đỏ sẫm với dòng chữ TANGIER trắng nổi bật.

"Chị muốn thử chỗ này từ lâu rồi." Chị Iwato nói.

Khuôn mặt chị ấy sáng bừng lên vì phấn khích.

Cánh cửa mở ra, hé lộ một không gian nội thất đầy phong cách với những tấm vải độc đáo treo trên tường. Ánh đèn vàng ấm áp từ những chiếc đèn hình giọt nước tỏa ra khắp căn phòng. Đối lập với không gian dịu dàng ấy là một mùi hương cay nồng xộc vào mũi, khiến tôi cay xè mắt.

"Mùi gì thế này..." Tôi lẩm bẩm.

Chúng tôi đến gần một chiếc ghế dài bọc đệm cho ba người. Chị Iwato ngồi xuống hơi lệch về bên trái. Thấy tôi ngập ngừng, chị ấy nhìn lên, chớp chớp mi. "Không thích à?"

Tôi lắc đầu. Ghế êm ái, tôi ngồi xuống, đùi lún sâu vào lớp đệm.

Chúng tôi gọi món. Khi nước được mang ra, tôi uống cạn ly của mình. Chị Iwato và tôi ngồi sát cạnh nhau, gần như vai chạm vai. Chị ấy không thấy phiền sao? Hơi lúng túng, tôi liếc nhìn chị. Chị ấy cũng đang nhìn tôi, ánh mắt như muốn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Em đang thắc mắc sao chị lại bỏ về giữa chừng." Tôi lên tiếng.

Chị Iwato nghiêng đầu suy nghĩ. "Mùa xuân ngắn ngủi lắm, em biết không?" Cuối cùng chị ấy lên tiếng.

"Vâng, đúng vậy."

"Mà mùa hè cũng ngắn lắm."

Một đĩa salad dưa chuột thái miếng to rắc thứ gì đó đen đen được mang ra. Chị Iwato ăn trước. Tôi cắn một miếng, một hương vị phức tạp xộc lên mũi. Cái gì đây?

"Giá như mùa mùa hè có thể kéo dài mãi mãi." Chị Iwato mỉm cười duyên dáng, đưa tay che miệng.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra có gì đó sai sai. Vị của món ăn cứ như thuốc tê ở nha sĩ trước khi họ khoan răng vậy. Tôi không ngừng chảy nước miếng, vị giác tê dại.

Chị Iwato dường như vẫn ổn. Thậm chí, chị ấy còn gọi phục vụ tới và hỏi: "Món đậu phụ Tứ Xuyên ở đây có thể cay tới mức nào?"

Người phục vụ ngẫm nghĩ một chút. "Mỗi cấp độ thêm mười yên ạ."

"Vậy cho tôi cấp độ mười hai."

Người phục vụ cười gượng, đi vào bếp rồi quay lại với một tờ giấy và cây bút, đưa cho chị ấy ký. Đó là giấy miễn trừ trách nhiệm.

Chị ấy ký xoẹt một cái, người phục vụ liền mang ra một nồi đất nhỏ, đặt lên bếp ga mini ngay trên bàn.

Món ăn màu đỏ sôi sùng sục, bốc lên mùi cay nồng đến tận chỗ tôi ngồi. Mắt mũi tôi cay xè, chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.

"Đây không phải sở thích gì đâu," chị Iwato nói, hơi cụp mắt xuống như thể đang xấu hổ. "Chị sinh ra đã thế rồi."

Tôi không biết nên bày ra biểu cảm gì cho phải phép. Nước mắt cứ thế trào ra, tôi vội lấy tay lau đi.

Không lâu sau, cơm thịt cốt lết chiên của tôi được mang ra, chúng tôi bắt đầu ăn.

Lớp vỏ ngoài giòn tan, thịt bên trong đậm đà, vừa đủ mỡ màng. Trứng lòng đào cũng thật hoàn hảo. Nếu không có món này, chắc tôi sẽ cạch mặt mấy quán nhậu đến hết đời mất.

"Ngon thật nhỉ, chị Iwato?"

Chị ấy múc một thìa nước sốt, mắt sáng lên, giơ ngón tay cái về phía tôi. Nhưng ngay sau đó, nét mặt chị thoáng buồn. "Có người chị muốn gặp mà hôm nay lại không đến. Hình như người đó đã rời câu lạc bộ rồi. Vậy nên chị chẳng còn lý do gì để ở lại." Trong khoảnh khắc, ánh mắt chị lạnh đi, lẩm bẩm: "Là lỗi của chị."

Bỗng chốc, chị ấy trở nên xa cách. Dù ngồi ngay bên cạnh, nhưng có một khoảng trống vô hình ngăn cách chúng tôi, như thể chị ấy đang ở một thế giới khác.

"Ngon lắm, phải không?" Chị ấy hỏi.

Tôi im lặng gật đầu.

"Giờ mình đi đâu đây?"

"..."

Chị Iwato nhìn tôi chăm chú. "Này, em có biết mấy giờ rồi không?"

Nụ cười của chị ấy thật mê hoặc, ẩn chứa điều gì đó phía sau.

Tôi vội vàng liếc nhìn đồng hồ. 12:44. Tôi ngẩng phắt lên.

"Ôi không, lỡ chuyến tàu cuối rồi." Chị Iwato thốt lên đầy ẩn ý.

Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã bị cuốn vào trò chơi của chị ấy. Người phụ nữ này dường như làm chủ màn đêm, và tôi biết mình không thể thoát khỏi chị ấy dù có cố gắng.