***
Mizuki đã có một giấc mơ.
Đó là một ngày đông đầy nắng, nhưng từng cơn gió vẫn lạnh đến thấu da.
Mizuki biết rằng đây là ký ức của người khác, chứ không phải của bản thân. Không hiểu tại sao, cậu ấy lại nghĩ mình đang chia sẻ xúc cảm với một ai đó.
Và, người mà cậu ấy đang chia sẻ xúc cảm đó——đang ở trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.
Từng cơn đau ở lồng ngực với tiếng tim đập đầy mãnh liệt, thậm chí ngay cả việc ngồi dậy hay mở mắt ra cũng không thể nữa. Cơ thể đó nhắm chặt đôi mắt, vùng vẫy trong đau đớn vì bị ngã xuống nền đất trải đầy lá rụng.
Nhưng, chính vào lúc đó.
“Này! Em có sao không!?”
Từ bên ngoài ý thức của mình, cậu nghe được giọng nói đó cất lên và cảm thấy cả cơ thể như đang được đỡ dậy.
Có lẽ chủ nhân của cơ thể này đang hé mở đôi mắt mình, nên cậu đã có thể trông thấy được hình bóng một người nào đó. Dường như có ai đó đã đỡ cơ thể này dậy và đang cố gắng để cứu lấy người này.
Chủ nhân của cơ thể này, vừa thở gấp, vừa nắm thật chặt lấy bàn tay đang dang ra kia. Từ cảm xúc được chia sẻ, cậu có thể thấy được rằng cơ thể này đang dùng hết sức bình sinh để nắm lấy bàn tay đó. Mizuki cảm thấy, người này, hiện đang dốc hết sức mình để được sống.
“Không sao đâu! Cố gắng lên, chỉ còn một chút nữa thôi!”
Giọng nói đó lại vang lên. Cùng lúc ấy, Mizuki cảm thấy cả cơ thể được đỡ dậy.
"Ai đó, hãy đến đây ngay đi! Xin hãy cứu lấy đứa bé này!"
Trong khi ý thức đang dần trở nên mơ hồ, cậu nghe được tiếng kêu cứu vang lên. Và, cả cơ thể này, cũng đang được đưa đi đâu đó.
Aa, có vẻ như là chủ nhân của cơ thể này sẽ được cứu rồi đây.
Trong lúc đang mải mê suy nghĩ về điều đó, ý thức của Mizuki đã chìm dần vào bóng tối sâu thẳm.
***
——Tít tít!
Một tiếng chuông chói tai vang lên bên tai.
“Ngg……”
Mizuki rên lên một tiếng, rồi từ từ nâng đôi bờ mì nặng trĩu của mình lên. Cậu cố nén lại cái ngáp, và vừa tắt tiếng chuông báo thức, vừa xem giờ. Bây giờ là 6h30 phút sáng. Cậu vẫn thường hay thức dậy vào giờ này.
Cậu cố gắng nâng đôi bờ mi vừa không may nhắm lại, rồi đứng dậy mở rèm cửa.
Thời tiết bên ngoài đang vô cùng đẹp. Có vẻ như hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi trong cái mùa mưa tầm tã này, mặt trời vốn đã lên cao từ sớm, chiếu xuống đây những tia nắng như thể đang thiêu đốt mọi thứ vậy.
Vào những ngày trời mưa tầm tã, cậu chẳng hề muốn phải ra khỏi nhà, nhưng chỉ với ánh nắng gay gắt này thôi cũng đã khiến cậu trở nên chán nản rồi. Nghĩ tới việc trời sẽ còn nóng nực hơn nữa khi tới giữa hè, Mizuki thở dài một hơi.
"Buồn ngủ quá……"
Để đánh tan đi cơn buồn ngủ kia, Mizuki liền đi rửa mặt. Cậu chợt nhìn vào gương trong khi với tay lấy chiếc khăn mặt, và bắt gặp một gương mặt không chút nổi bật đầy quen thuộc. Cậu có một gương mặt trẻ con, nhưng cũng lại có chút mặc cảm về điều đó.
Mà, hẳn là bởi mới chỉ nhìn vào cái mặt này thôi đã khiến cậu chán nản rồi, nên cậu liền bước vào trong bếp.
“Lần tới chú về nhà hình như là vào cuối tháng này nhỉ”
Vừa lẩm bẩm, cậu vừa nhìn vào tờ lịch đang dán trên chiếc tủ lạnh
Hiện trong căn nhà này chỉ có mỗi Mizuki mà thôi. Chú của cậu, chủ nhân căn nhà này, thì lại đang đi công tác nửa năm ở nước ngoài. Mặc dù đây là ngôi nhà được thừa hưởng lại từ bố mẹ quá cố—với Mizuki thì là ông bà, cơ mà đó thì lại là một câu chuyện đáng thương.
Với cái tình cảnh này, Mizuki cảm thấy như cậu đang sống một mình vậy. Đến việc nhà cậu cũng có thể làm tốt hơn bất cứ bạn bè đồng trang lứa nào.
“Bữa sáng……chắc làm đại thôi nhỉ”
Cậu lấy từ trong tủ lạnh ra sữa, natto và cả sữa chưa. Xới cơm ra bát, và rồi trên cùng là cho natto đã trộn đều, vậy là đã hoàn thành bữa sáng rồi. Mizuki để sữa và sữa chua lên cùng một chiếc khay và mang ra phòng khách.
Sau khi ăn xong bữa sáng, cậu liền đánh răng và dùng lược chải qua mái tóc xoăn của mình. Mizuki thay sang bộ đồng phục rồi xách ba lô lên và tới trường.
Ngay khi ấy, trong chốc lát mồ hôi toát ra từ khắp cơ thể cậu.
Mệt mỏi vì ánh nắng chói chang đang đổ xuống, Mizuki cất bước tới nhà ga trên con đường đàn hầm hập hơi nóng.
Như mọi ngày, Mizuki rời khỏi nhà vẫn vào đúng khung giờ ấy, và cậu luôn tới trường từ rất sớm. Vì vốn cậu cũng chẳng hề có bạn bè, nên liền lấy ra một cuốn sách từ trong cặp và đọc trong khi giết thời gian.
Sau khi đọc được khoảng 20 trang, thì tiếng chuông vang lên và giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp.
Khi tất cả mọi người đã trở về chỗ của mình, giáo viên chủ nhiệm hắng giọng một cái.
“À, mặc dù là đã trao đổi vào giờ sinh hoạt hôm qua rồi, nhưng kể từ hôm nay lớp ta sẽ có một học sinh chuyển trường nhé các em”
Câu nói ấy của giáo viên chủ nhiệm khiến cả lớp xôn xao hơn. Có thể nghe thấy những câu như “Cậu ấy là người thế nào nhỉ” “Là nam? Hay là nữ?” vang lên khắp nơi.
Một học sinh cao trung năm hai mà lại chuyển trường vào tháng 7, lạ thật đấy. Hẳn là học sinh này phải có gì đó đặc biệt đây mà.
Trong khi mọi người còn đang xôn xao, thì Mizuki lại mải ngẫm nghĩ chuyện ấy.
“Vậy thì, giới thiệu nhanh thôi nào. Vào đi em.”
“——Vâng ạ”
Được giáo viên chủ nhiệm gọi, một nữ sinh bước vào trong lớp.
Cơ thể mảnh mai cùng với đó là mái tóc dài tới chừng ngang vai. Bộ đồng phục thì rất vừa vặn, đến cả váy cũng không hề có lấy một nếp nhăn.
Một cô gái rất điềm tĩnh.
Đó, là ấn tượng đầu tiên của Mizuki về học sinh chuyển trường.
“Khá dễ thương đấy chứ. Có nên gọi là người đẹp không nhỉ”
“Gần đúng gu của tao đấy. Lát nữa thử bắt chuyện xem sao”
Với sự xuất hiện của cô học sinh chuyển trường kia, đám con trai xung quanh liền trở nên phấn khích hơn.
Sau đó, cô học sinh chuyển trường kia liền đánh mắt nhìn xung quanh lớp một lượt và bắt gặp ánh mắt của Mizuki.
Khoảnh khắc ấy, cô ấy khẽ mỉm cười. Một nụ cười tạo cho cậu chút cảm giác thân quen.
……Ư, không không, đợi đã. Cô ấy cười ngay khi bắt gặp ánh mắt của mình sao. Chắc là do trí tưởng tượng của mình cả thôi.
Trông như thể là tình cờ vậy. Cô ấy đâu có lý do gì để mỉm cười với Mizuki đâu. Như vậy thì lại giống với manga hay anime quá. Và nó cũng thật là đau đớn.
Chỉ là, khoan bàn đến nụ cười đó đã, hình như là cậu đã từng trông thấy gương mặt này ở đâu đó rồi……
“Xin chào mọi người, mình là Fujieda Misaki. Tuy mình chuyển đến giữa chừng, nhưng cũng rất mong mọi người giúp đỡ”
Trong khi Mizuki đang có một cảm giác déjà vu kỳ lạ, thì học sinh chuyển trường đã kết thúc phần giới thiệu bản thân.
Misaki được giáo viên chủ nhiệm chỉ dẫn từ trước, liền tiến về chỗ của mình. Đó là chỗ ngồi ở phía cuối lớp, nằm ở gần phía hành lang. Cô bạn bàn bên đã mau chóng bắt chuyện ngay khi cô ngồi xuống ghế.
Mizuki vừa ngồi quan sát cô ấy từ đằng xa, vừa đắm chìm trong những suy nghĩ của bản thân.
Chỉ trong thoáng chốc, cậu bỗng cảm thấy lo lắng vì những suy nghĩ kỳ lạ, nhưng vốn kể từ khi bước vào cao trung, cậu đã hoàn toàn không có chút gì dính dáng tới con gái cả. Và cậu chắc chắn rằng trong tương lai, cũng sẽ không có gì dính líu tới cô ấy cả.
Tuy nhiên, Mizuki hoàn toàn không nhận ra rằng.
Tuy là cậu nghĩ sẽ chẳng dính líu gì tới cô nàng ấy, vậy nhưng ánh mắt Misaki thì lại lén nhìn về phía cậu——.