Đầu tháng tư, gió xuân ấm áp, theo một đường về phía nam nhiệt độ không khí cũng tăng dần, tiểu bảo bối đã cởi bỏ lớp áo dày chỉ mặc áo sam mỏng cũng không cảm thấy lạnh, ăn mặc nhẹ nhàng càng làm cho bé thêm thoải mái, chân nhỏ quẫy đạp hoa tay múa chân cực kỳ vui sướng, y y a a hát điệu ca dao không ai hiểu được.
Sau đó, thậm chí bé còn không muốn ở lại trong xe ngựa mà giật rèm cửa muốn chui ra ngoài. Phong cảnh bên ngoài đẹp như thế, không khí cũng thoáng đãng, tại sao phải ở trong xe ngựa?
Bé lắc lắc mông nhỏ, bốn chân đáp xuống đất đi ra ngoài, túm góc áo của Tòng An đang đánh xe ngựa cười khanh khách, sau đó muốn chen vào giữa hắn và tiểu Thuận Tử.
“Ôi, tiểu chủ tử?” Tòng An vừa quay đầu, thấy bé thì không khỏi luống cuống tay chân, đưa tay giúp đỡ bé ổn định cơ thể sợ bé không cẩn thận ngã xuống xe ngựa, mặt khác ngẩng đầu nhìn xuyên qua tầm rèm bị nhấc lên, chỉ thấy đôi vợ chồng vô trách nhiệm nào đó căn bản còn không thèm ngẩng đầu nhìn về phía bên này một cái.
Khoé miệng Tòng An giật giật, tiểu bảo bối lại dùng sức kéo góc áo của hắn, đưa tay chỉ chỉ vị trí giữa hắn và Thuận Tử, vì vậy Tòng An đành rút một cái đệm từ trong xe ra rồi giúp đỡ tiểu chủ tử ngồi vững, tay cũng không dám thả lỏng, cứ vững vàng đỡ ngực và sau lưng của bé, nhiệm vụ đánh xe đã toàn quyền rơi xuống đầu Thuận Tử.
Roi ngựa vung lên, chát một cái quất vào người con ngựa, tiểu bảo bối nhìn xem cực kỳ thích ý, mắt to loé sáng, vỗ tay nhỏ cười cười, còn ê a học theo phát ra một tiếng ‘cha’.
Bé há miệng cười lộ ra hai cái mầm nhỏ màu trắng nhú trên lợi, cộng thêm một giọt nước miếng trong suốt ngưng ở khoé miệng rồi chảy xuống tay Tòng An.
“Đón lấy, đây là tiểu chủ tử ban cho đó!” Thuận Tử ở bên cạnh nhìn vui vẻ không thôi, càng hăng say đánh xe ngựa chọc cười tiểu chủ tử, mặt khác liếc liếc vũng nước miếng đọng trên mu bàn tay Tòng An, cười càng sung sướng.
Tòng An liếc mắt xem thường, chợt nâng tay mang theo đầy nước miếng lau hết lên người hắn, rước tới tiếng kêu sợ hãi của Thuận Tử, cũng chọc tiểu bảo bối vui vẻ hơn, âm thanh trẻ con non nớt lại vô cùng nhẹ nhàng thuần tuý vang lên liên tục.
Bên trong xe ngựa, tam điện hạ nhìn thoáng qua phía ngoài rồi nhanh chóng nghiêng người một cái gối lên đùi Đoan Mộc Điềm, hai tay ôm eo nàng nhẹ nhàng cọ xát, thoải mái thở phào một hơi.
Cho tiểu bảo bối ở cùng hai tên dở hơi ở ngoài vừa khéo tạo cơ hội cho hắn độc chiếm Điềm Điềm một lát, cuộc sống thật tươi đẹp mà!
Đoan Mộc Điềm cúi đầu nhìn hắn, đưa tay sờ sờ mặt hắn, cảm xúc da thịt khác với mình làm cho nàng càng vuốt càng thích thú.
Hắn cười khẽ, nâng đầu hôn lên tay nàng một cái rồi lại vươn lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay nàng, cảm giác ngứa ngứa từ lòng bàn tay truyền đi thông qua vô số thần kinh phản ứng đi tới tim nàng, làm cho tim nàng cũng đập thình thịch theo.
Mắt hắn trong suốt câu hồn, một tay đặt ở nơi mẫn cảm trên lưng này nhẹ nhàng nắn, một tay câu cổ nàng xuống, nghiêng người hôn môi.
Xe ngựa lắc lư đi về phía trước làm cho rèm cửa bị tiểu bảo bối nhấc lên hạ xuống che kín cảnh xuân bên trong, không khí kiều diễm, hai người dây dưa cùng một chỗ hôn nhau thắm thiết.
Khi bầu không khí nóng nhất, hai người đột nhiên cùng lúc ngưng lại, thoáng cách ra một ít.
Hắn nhíu mày, khuôn mặt không giấu được tức giận, nàng thì thở gấp không thôi, cả hai đều chuyển hướng nhìn ra bên ngoài giống như đang cẩn thận lắng nghe điều gì đó.
Cùng với tiếng ngựa hí, xe ngựa chợt dừng lại, tiếng ồn ào của Tòng An và Thuận Tử biến mất, tiếng ê a của tiểu bảo bối cũng không thấy đâu, xung quanh chỉ còn tiếng xột xoạt vang lên từ trong rừng, như tiếng gió thổi lại giống như có vô số người đang đi lại từ bên đó.
Mấy con ngựa hơi bất an đạp vó tại chỗ, còn bên trong xe, Đoan Mộc Điềm đẩy người bên trên xuống, hai bên sửa sang lại quần áo hỗn loạn, xem động tác đó thật ra khá thảnh thơi không nhanh không chậm.
Ngoài xe, Tòng An và Thuận Tử tập trung đề phòng, tiểu bảo bối được bảo vệ bên trong trợn to mắt trong veo, đôi mắt đảo nhanh như chóng, dáng vẻ ngây thơ tò mò.
“Kẻ nào? Đi ra!” Tòng An đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, trầm giọng quát.
Tiếng xột xoạt trong rừng chợt ngừng lại, sau đó nhanh chóng vang lên còn lớn hơn, cành lá lay động, Tòng An và Thuận Tử nhìn cành cây lắc lư không bình thường, chậm rãi rút kiếm.
Cành lá bỗng nhiên tách ra, từ trung tâm nhảy ra một tráng hán mặt đầy râu quai nón, mang đại đao, lưng hùm vai gấu mặc đồ vải thô mắt như chuông đồng.
Ngươi cho là cái dạng này sao?
Nếu thật sự nghĩ vậy thì ngươi sai hoàn toàn rồi.
Người đột nhiên nhảy ra này không khiêng theo đại đao, không mặc vải thô áo xám, lưng hùm vai gấu mắt to như chuông đồng cộng thêm mặt đầy râu quai nón đều không chút quan hệ nào tới hắn, cho nên ngay khi chạm trán, ngay cả Tòng An và Thuận Tử cũng không khỏi sửng sốt, bởi vì người này nhìn thế nào cũng không có vẻ là có thể uy hiếp được bọn họ.
Bởi vì thứ hắn cầm trên tay là một lá cọ hình cây quạt rách nát, mặc đồ cẩm bào mạ vàng rực rỡ vô cùng, dáng người cao gầy như sào trúc, mặt trắng không râu, mày nghiêng mắt nhỏ, luôn híp lại như nhìn cả thế giới không vừa mắt, song nhìn kỹ lại cảm thấy vẻ ngoài người này cũng không hẳn là kém, nhìn kỹ hơn thì phát thật đáng khinh đáng khinh.
Tiểu bảo bối tò mò nhìn hắn, miệng nhỏ hơi há dường như bị làm sợ, một giọt nước miếng ngưng tụ rồi rơi xuống.
Gần đây bé đang mọc răng, còn chưa ngăn được nước miếng.
Người nọ cũng mau chóng chú ý đến tiểu bảo bối, không nhịn được sửng sốt sau đó mau chóng sáng mắt lên nhìn chằm chằm bé, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nói: “Đứa bé này đáng yêu quá? Ở đâu ra vậy? Vừa khéo có thể cướp về chơi!”
Nhất thời “xoẹt” một tiếng, trường kiếm trong tay Tòng An hoàn toàn ra khỏi vỏ, lạnh lùng chỉ về phía cuồng đồ lớn mật không muốn sống dám mơ ước tiểu chủ tử nhà hắn!
Sát khí đập thẳn vào mặt, người nọ không khỏi hoảng sợ nhảy từng bước về phía sau, tư thế lui về cũng cực kỳ kỳ quái, thân thể kéo căng giống như đùi và các khớp đều không linh hoạt, cong cong khiến động tác có vẻ vô cùng cứng nhắc.
Gã cuống quít vẫy vẫy cái quạt lá cọ rách nát, liên tục nói: “Đừng kích động đừng kích động, tại hạ không có ý gì khác, chỉ cảm thấy đứa bé này đáng yêu quá mà thôi.”
Hừ, coi như ngươi tinh mắt! Tiểu chủ tử nhà ta mà không đáng yêu thì trên đời này vốn không còn đứa nhỏ nào được gọi là đáng yêu nữa!
Hai người như có thần giao cách cảm, xong trên mặt lại bất động thanh sắc vẫn nhìn chằm chằm người nọ như cũ, cũng càng cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh.
“Ngươi là người phương nào? Chặn đường chúng ta muốn làm cái gì?”
Kẻ kia lại thèm thuồng nhìn tiểu bảo bối một cái, khó khăn rời mắt về phía Thuận Tử vừa ra câu hỏi, đôi mắt ti hí hơi mở ra, cười đầy hoà khí nói: “Tại hạ Chu Bình Dong, ở trong trại Thanh Long cách nơi này mười dặm, ngày thường sống bằng chút tài vật của người qua đường, hôm nay vốn là muốn hỏi vài vị lấy ít bạc để tiếp tục sinh nhai thôi, đừng khẩn trương đừng khẩn trương.”
Thuận Tử nhất thời “xuỳ” một tiếng vui vẻ, khinh bỉ nói: “Cướp thì nói là cướp, cần gì ra cái vẻ đường hoàng như vậy?”
“Cướp nào? Vị tiểu huynh đệ này nói chuyện thật khó nghe, tại hạ là người đoan chính đứng đắn đấy.”
“À, nếu là người đứng đắn, nếu chúng ta không cho ngươi bạc thì ngươi sẽ làm gì?”
Hắn phe phẩy cái quạt lá cọ, vẻ mặt thoáng cái hơi khó xử đáp: “Huynh đệ cần gì hẹp hòi thế? Chỉ là chút lộ phí mà thôi, nếu ngươi không muốn giao thì quả thật làm khó tại hạ mà. Tục ngữ có câu, của đi thay người, bằng không tại hạ bói cho các ngươi một quẻ, thế nào?”
Còn là thần côn nữa cơ à?
Rèm xe bỗng xốc lên, Đoan Mộc Điềm thò người ra, lạnh lùng nói: “Dong dài! Trực tiếp xông lên là được, nếu dám ngăn cản thì giết qua đi!”
Một câu xuất khẩu, sát khí xung quanh dâng lên, ánh mắt người đối diện đột nhiên căng thẳng, sau khi nhìn rõ nàng thì sáng mắt, tràn đầy kinh diễm.
Chỉ thấy nữ tử này dung sắc như ngọc, thanh vận cao xa, theo ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt nàng lấp lánh càng thêm tôn quý. Nàng mặc một bộ la quần màu hồng, xinh đẹp ngồi trong xe ngựa, tuy không thấy rõ nhưng vẫn làm người ta cảm thấy nữ tử này dáng người thướt tha mềm mại, khiến người ta kinh diễm, cảm thấy hoa mắt u mê.
Ánh mắt đánh giá này lại chọc giận người nào đó, hừ lạnh một tiếng vén rèm lên hờ hững thả một câu: “Tốt nhất ngươi hãy mang người của mình rời đi, bằng không coi chừng có đến mà không có về!”
Người nọ liếc mắt nhìn Quân Tu Nhiễm, lại một lần nữa kinh diễm, ngay sau đó đột ngột biến sắc, hít một ngụm khí lạnh, mau chóng đảo qua Đoan Mộc Điềm rồi rơi xuống tiểu bảo đôi đang tò mò nhìn gã, đôi mắt ngập nước như bảo thạch màu tím, lại hít thêm một ngụm khí lạnh nữa.
Ban nãy không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện.
Gặp quỷ rồi, đường đường một nhà Nghiêu vương điện hạ xuất hành mà lại sử dụng xe ngựa đơn giản như thế, còn đơn giản hơn cả gia đình bình thường nữa!
Lúc này gã không dám nán lại, sắc mặt tái nhợt lủi vào trong rừng, sau đó rừng rậm vang lên tiếng xột xoạt liên tiếp, so với lúc tiếp cận còn nhanh chóng mau lẹ hơn, thoáng cái đã rời đi, trả lại sự yên tĩnh.
Biến cố này làm cho hộ vệ Tòng An và Thuận Tử cũng giật mình, tiểu bảo bối lại thẳng đầu nhìn xung quanh, dường như có vẻ thất vọng khi người xa lạ biến mất, đến tận khi nghe được tiếng gọi “Bảo bảo.” mềm nhẹ của mẫu thân.
Lúc này bé rũ sạch toàn bộ thất vọng, quay ngoắt đầu nhìn mẫu thân đang ngồi xổm ngay phía sau mình, còn mở vòng tay ra, không khỏi hơn hở mặt mày, nhanh nhẹn xoay người lưu loát đi đến trước mặt nàng, vui mừng nhào vào lòng nàng, cũng mang nước miếng dính hết lên vạt áo nàng.
“Ai ~ bẩn quá!” Nàng ghét bỏ đẩy bé ra một ít, lấy khăn tay lau nước miếng cho bé nói: “Đừng nước miếng nữa, thật khó xem.”
Tiểu bảo bối chỉ nháy mắt nhìn, sau đó mặt mày chậm rãi cong lên cười vui vẻ, nước miếng cũng bắt đầu ngưng tụ ở khóe miệng.
Đoan Mộc Điềm thấy vậy nhướng mày, ngón tay điểm điểm miệng bé nói: “Không được!”
Bé tiếp tục nháy mắt, sau đó “xụt” một tiếng, nước miếng biết mất.
Đoan Mộc Điềm lại mỉm cười, ôm lấy bé hôn lên má phúng phính của bé một cái, không keo kiệt khích lệ: “Bảo bảo thực ngoan!”
Tiểu bảo bối vì thế càng vui vẻ hơn, ôm mặt nàng cọ cọ, không hề keo kiệt biểu lộ ra sự vui vẻ của bé.
Ba người khác ở bên cạnh xem vô cùng thú vị, cũng thấy cực kỳ mới mẻ, không biết người khác có phải cũng dạy trẻ con như thế không, nhưng ít nhất phương pháp của vương phi bọn họ quả thật mới nghe lần đầu.
Xe ngựa tiếp tục đi, bên trong xe, Đoan Mộc Điềm nhẹ nhàng nâng tiểu bảo bối ngồi trên đùi mình, nhìn đôi mắt tím của bé, lại ngẩng đầu nhìn Quân Tu Nhiễm, như có điều suy nghĩ.
“Nghĩ gì thế?”
Quân Tu Nhiễm đưa tay bế tiểu bảo bối miễn cho Điềm Điềm mệt, thuận miệng hỏi.
Tiểu bảo bối cũng không phản kháng, đổi một chỗ tiếp tục nhảy nhót, cũng lắc lư chân nhỏ bước trên đùi, bụng, ngực, thẳng một đường ý định giẫm lên mặt phụ thân.
Quân Tu Nhiễm buông lỏng tay, bé ngay lập tức ngã trở về.
Đoan Mộc Điềm ở bên cạnh nhìn, thấy vậy cũng không khỏi mỉm cười, lại nhìn nhìn đôi mắt của bọn họ nói: “Mắt hai người lộ quá, muốn làm việc bí ẩn cũng khó thành.”
Quân Tu Nhiễm cũng suy tư, sau đó chợt nhắm mắt lại, qua một lát sau mở ra, đôi mắt đã biến thành màu nâu đen.
Đoan Mộc Điềm ngẩn ra, miệng không nhịn được hơi há, cực kỳ kinh ngạc.
Cái này cũng có thể biến hóa sao?
Hắn có vẻ rất hài lòng kết quả này, cúi người không khánh khí trộm hương.
Một cái tát lập tức nghênh đón, Đoan Mộc Điềm liếc mắt lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Dám lợi dụng bổn vương phi, chán sống sao?”
Hắn sờ sờ mặt, cũng không biết là đau hay càng như tình thú tán tỉnh, cứ nhìn nàng như vậy, khoé mắt ẩn chứa ý xuân, phong tình vạn chủng, thản nhiên nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
Nàng khẽ xuy một tiếng, sau đó cả người sáp tới nâng mặt hắn lên tò mò hỏi: “Làm sao chàng làm được?”
Hắn nhắm mắt lại, sau đó khôi phục màu sắc cũ, lắc đầu nói: “Chỉ có thể duy trì một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng nếu dùng để lừa gạt giết người phóng hoả, ban đêm xông vào nhà dân thì cũng đủ dùng.”
Đúng vậy, đến lúc đó che mặt, lộ ra một đôi mắt đen nâu, ai còn có thể hoài nghi đến tam điện hạ chứ?
“Phía trước chúng ta là nơi nào?”
“Thành Vân Đài.”
Giữa trưa, thành Vân Đài vốn là châu phủ Vân Châu phía Nam của Đại Viêm, đương nhiên phồn hoa náo nhiệt, người đi đường đông như nước chảy, cửa hàng hai bên tấp nập khách khứa, nhất là tửu lâu khách điếm, càng về giữa trưa càng thêm náo nhiệt, bầu không khí thoạt nhìn rất bình thản an nhiên.
Ngay trong không gian yên bình này, trong tửu lâu một phố bên cạnh chợt vang lên tiếng bàn ngã rầm xuống đất, mọi người xung quanh không khỏi giật mình, ai nấy đi gần về phía phát ra âm thanh.
Đối với mấy chuyện náo nhiệt này, các thế hệ dân chúng đều cực kỳ ham thích.
Trong tửu lâu, ở trung tâm đại sảnh có một cái bàn đã bị đập nát, toàn bộ thức ăn, rượu và chén bát trên đó đều đã rơi xuống đất nát bươm, có người đang nằm trên đống hỗn độn này không chút động tĩnh.
Những khách dùng cơm ở các bàn bên cạnh đều né tránh cách xa nơi này, nhưng không ai rời đi mà đều đứng ở đó nhìn xem.
“Sẽ không phải là chết rồi chứ?” Có người nhìn kẻ nằm sấp đằng kia không nhúc nhích bèn nhỏ giọng nói với người bên cạnh.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao lại đột nhiên đánh nhau rồi?” Có người vừa rồi bận ăn cơm hoặc đang chú tâm việc khác nên không nhìn thấy chuyện xảy ra bên này, không nhịn được tò mò hỏi người bên cạnh.
Còn lại rất nhiều người thay đổi tầm mắt nhìn về phía bóng người đứng sau bức bình phong bên kia.
Vừa rồi, người này chính là bay từ trong đó ra, nện nát một bàn đồ ăn ngon đó.
Cách bình phong, mơ hồ nhìn thấy người kia đưa lưng về phía bên này uống một chén rượu, chỉ là một động tác tuỳ ý, một bóng dáng mơ hồ chiếu lên bức bình phong mà đã làm người ta sinh ra rất nhiều tưởng tượng tốt đẹp.
Sau đó, lại có một giọng nói dễ nghe vang lên từ sau tấm bình phong: “Lục Thiệu Minh, ngươi thật to gan, dám câu dẫn thị nữ Thiên Ma cung ta, mưu đồ bí mật trộm bảo bối của Thiên Ma cung!”
Quần chúng vây xem thoáng chốc hít một ngụm khí lạnh, Lục Thiệu Minh? Đó không phải là Lục nhị thiếu gia của võ lâm bát đại thế gia ư? Còn nữa còn nữa, Thiên Ma cung?
Có người tin tức linh thông trước đó cũng đã nghe chuyện Thiên Ma cung mất trộm, nhưng đây là lần đầu tiên được nghe chi tiết mất trộm thế nào, giờ này nghe xong cũng giật mình kinh hoàng không thôi.
Nói Lục gia nhị thiếu gia đó chính là mỹ nam tử nổi danh lừng lẫy giang hồ, không biết có bao nhiêu giang hồ nữ hiệp quỳ gối dưới trường bào của hắn, vậy mà lại đi quyến rũ thị nữ Thiên Ma cung, quả thật khó tránh thị nữ nho nhỏ kia không ngăn được sự mê hoặc của sắc đẹp.
Hơn nữa còn nghe nói Lục gia nhị thiếu võ công trác tuyệt, làm sao bây giờ lại như chó con bị ném ra, còn nằm úp ở đó không nhúc nhích, không phải chết rồi chứ?
Thiên Ma cung đúng là sâu không lường được!
Đang nghĩ như vậy thì sau bình phong lại vang lên một giọng nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì, lúc trước quả thật có nghe nói Thiên Ma cung bị mất trộm, bổn công tử còn tiếc hận đấy, không biết vì sao các ngươi lại mang chuyện này trách tội lên đầu bản công tử đây?”
Ơ ơ? Thì ra vị nằm sấp này không phải Lục gia nhị thiếu?
Giọng nói dễ nghe vừa rồi lại vang lên: “Dám làm không dám nhận, thì ra Lục gia cũng chỉ như vậy mà thôi.”
“Khốn kiếp! Cho dù ngươi là người của Thiên Ma cung thì cũng không thể sỉ nhục Lục gia ta được! Lục gia ta cũng là danh môn chính phái trong chốn võ lâm giang hồ, tuy kém Thiên Ma cung nhưng cũng không kém bao nhiêu, cần gì phải mơ ước thứ gọi là bảo vật của Thiên Ma cung các ngươi chứ?”
“À! Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn giao đồ ra đây, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi toàn thây đấy.”
“Cuồng vọng! Thực cho là Lục gia ta yếu đuối sợ Thiên Ma cung các ngươi hay sao?”
Đúng vào lúc này, có người bước vào cửa tửu lâu khẽ cười nói: “Hôm nay nóng quá, không bằng ăn cơm ở đây đi.”
“Được.”
Mọi người nghe tiếng quay đầu, nhất thời kinh diễm, giống như mặt trời cũng chợt sáng lên.