Thiên Ma Cung mất trộm, đây vốn là chuyện không hề liên quan tới Quân Tu Nhiễm, nhưng chỉ vì một đoá mặc liên nên việc y mất trộm đã làm cho cả Nghiêu vương phủ kinh động theo.
Hắn và Thiên Ma cung thương lượng mấy tháng trời vẫn chưa ngã ngũ, hoặc nếu tính sớm hơn thì hắn đã ngấp nghé đoá mặc liên này rất nhiều năm rồi, thời gian gần đây còn không nhịn được cân nhắc có nên dùng chút thủ đoạn không thể lộ ra để thu về thứ mình cần hay không đấy.
Nhưng Thiên Ma Cung đề phòng nghiêm ngặt, kể cả hắn cũng không cách nào sâm nhập quá sâu, bây giờ lại ở đâu ra một tên trộm thần thông quảng đại như thế, dám lẻn vào Thiên Ma cung lấy mất mặc liên rồi?
Thần trộm sao?
Trên giang hồ, Thiên Ma Cung xuất động đại lượng nhân mã tìm kiếm tên trộm to gan không sợ chết dám lẻn vào Thiên Ma cung trộm đồ, kinh thành bên này lại vì mặc liên cứu mạng, Quân Tu Nhiễm cũng âm thầm phái ra đại lượng nhân mã du nhập giới giang hồ, một bên chú ý hướng đi của Thiên Ma cung, một bên cũng điều tra tứ phía về tên trộm kia.
Có lẽ đối với hắn mà nói, có kẻ trộm mặc liên ra khỏi Thiên Ma Cung ngược lại rất tốt đúng không?
Hiện tại hắn chỉ cần tìm được tên trộm kia để gã giao ra mặc liên là được, ít nhất không cần trực diện tranh chấp với Thiên Ma cung. Về phần sau khi lấy được mặc liên có thể khiến Thiên Ma cung bất mãn hay không thì quả thật hắn không thèm để ý.
Nhưng nói thì nói vậy thôi, bởi vì trước kia ít nhất hắn còn biết mặc liên ở đâu, còn bây giờ là hoàn toàn vô tung rồi, bảo hắn biết đi đâu mà tìm chứ?
Chuyện đột nhiên xảy ra làm người ta trở tay không kịp, mặc dù giang hồ và thân vương quyền quý không liên thủ nhưng quả thật đã tung lưới rải khắp thiên hạ cho đến khi tìm được tiểu tặc kia. Nhưng lần này vừa tìm đã hết hơn hai tháng, kẻ kia sau khi ra khỏi Thiên Ma cung giống như triệt để biến mất, bất kể bọn họ đào sâu ba thước đất lật tung trời tìm kiếm thì cũng không tìm được dấu vết của y.
Kết quả này đúng là nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Kẻ kia rốt cuộc là ai? Từ nơi nào đến mà thần thông quảng đại như vậy? Có thể tránh né hơn hai tháng không lộ ra dấu vết dưới sự truy lùng của Thiên Ma cung và Nghiêu vương phủ, không phải là trốn trong rừng sâu núi thẳm không thấy mặt trời gì chứ? Hoặc là Thiên Ma cung căn bản không hề mất trộm, tất cả chỉ là màn kịch để thoát khỏi sự chú ý của Nghiêu vương phủ mà thôi?
Ngay khi Quân Tu Nhiễm nảy sinh ngờ vực thì bỗng có tin tức mới nhất truyền tới, cái kẻ bị truy lùng suốt hơn hai tháng đã có tung tích rồi!
Mà lúc này, đại hôn của Đoan Mộc Thần và Phượng Lâu cũng sắp đến, mấy ngày sau đó cũng là ngày lành để Đoan Mộc Cảnh rước thế tử phi về.
Trong thời gian ngắn ngủi không đến một tháng mà phủ Đoan Mộc vương cử hành hai hôn lễ, một vào một ra, cũng khiến cho vô số khuê tú mỏi mắt mong chờ nhớ nhung Thần công tử và Cảnh thế tử tan nát con tim khi nhận được tin tức về thời khắc trọng đại nhất trong cuộc đời họ.
Thiên Nguyên năm hai mươi bốn, mồng tám tháng ba, ngoại trừ hoàng cung, hai vương phủ tôn quý nhất kinh thành đã khoác lụa đỏ, toàn sảnh vui mừng, bởi vì hôm nay chính là ngày đại hỉ của Phượng mỹ nhân và Thần công tử.
Mặc kệ bọn họ làm trò gì thì cuộc hôn nhân này vẫn có vẻ đặc biệt.
Ở hậu viện phủ Đoan Mộc vương, Thần công tử mặc hỉ phục đỏ thẫm, trên mặt hưng phấn càng toả ra tư thái trác tuyệt, phong độ nhẹ nhàng. Mắt mỉm cười, lông mày xinh đẹp, môi kiều mị, xinh đẹp động lòng người như thế.
Tiểu Phượng Niệm đứng ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có đánh giá và dò xét, chợt nghe trên đỉnh đầu có người cười nhẹ hỏi: “Tiểu Niệm, được tham gia đại hôn của cha mẹ có cảm giác thế nào?”
Cậu vừa quay đầu liền thấy Đoan Mộc Cảnh cười dịu dàng đứng ngay phía sau, hơi trầm ngâm đáp: “Vui vẻ ạ.”
“Vui vẻ thế sao cháu không cười? Người khác nhìn vào còn tưởng cháu bất mãn với chuyện cha mẹ kết hôn đấy.” Đoan Mộc Nguyệt ló ra từ phía sau Đoan Mộc Cảnh, thò tay nhéo mặt Phượng Niệm nặn ra một nụ cười, hì hì nói.
Phượng Niệm lập tức nhíu mày, cậu không thích bị người ta chạm vào, còn là bị véo má nắn quá phận thế này.
Đang muốn phát tác thì Đoan Mộc Hồng xuất hiện bên cạnh, một tay bá vai hắn, hề hề như trộm bảo: “Tổ mẫu nói chúng ta có thể đi cùng về Phượng vương phủ, sau đó buổi tối còn có thể náo động phòng nha.”
Mắt Phượng Niệm lập tức sáng lên có vẻ hứng thú, cũng tạm quên đi việc bị Đoan Mộc Nguyệt niết mặt.
Náo động phòng? Náo động phòng cha mẹ sao?
Hình như rất thú vị.
Ngoài cửa truyền đến tiếng hỉ nhạc, là đội ngũ đón dâu của Phượng gia đã tới, Thần công tử chợt vèo một cái vọt ra ngoài cửa, lấp ló thăm dò nhìn quanh, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa kích động vừa… gấp gáp!
Có bàn tay thon thon đưa ra túm chặt cổ hắn kéo trở về, động tác thô bạo không chút thương hoa tiếc ngọc, kéo hắn về xong còn tức giận nói: “Tiểu thúc, thúc rụt rè một chút được không? Thúc đứng ở đây cũng chẳng thấy được chuyện ngoài tiền viện, tốt nhất an phận chờ người ta đến đón là được rồi!”
Thần công tử đẩy tay Đoan Mộc Điềm, hai mắt đẫm lệ như đầm nước điềm đạm đáng yêu nhìn nàng nói: “Tiểu Điềm Điềm, chẳng lẽ cháu không biết bổn công tử chờ ngày này bao lâu ư? Cháu bảo ta yên tĩnh ngồi ở đây thì khác gì tra tấn ta chứ hả?”
“Nếu không muốn ngồi chờ, vậy thì…”
“Ừ!”
“Đứng đó chờ!”
“…”
Có người ở bên cạnh “Hự hự” cười trộm, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu thúc, thúc lần này coi như tân lang hay là tân nương thế?”
Vấn đề này vừa hỏi, trong phòng lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang cẩn thận suy nghĩ, từng ánh mắt rơi lên người Thần công tử như ra-đa không ngừng càn quét.
Thần công tử bị nhìn mà cả người mất tự nhiên, khoé miệng co giật, muốn rống vài câu với đám người vô sỉ chỉ sợ thiên hạ không loạn này, song bất đắc dĩ là gần đây uy tín của hắn càng ngày càng kém, cho nên chết tiệt hôm nay đến cả cháu gái nhỏ cũng không biết lễ phép dám can đảm đùa giỡn hắn rồi!
Hắn nghĩ như thế, quả thật cứ như là lúc bình thường hắn có uy tín lắm vậy.
Đoan Mộc Hồng nói: “Tân nương xuất giá!”
Tiểu Phượng Niệm lại nói: “Tân lang tân nương không phải xem ai lấy ai gả đâu, nam làm tân lang, nữ làm tân nương.”
Thần công tử nghiêng mày đáp mắt, hắn có nên cảm thấy kiêu ngạo vì sinh được đứa con thông minh luôn che chở mình như vậy không? Nhưng vì sao trong lòng lại có một cơn giận làm cho hắn cực kỳ muốn đập bay toàn bộ mấy người trước mắt bao gồm cả con trai bảo bối Tiểu Phượng Niệm của hắn đây này?
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi dẹp tan cảm xúc phập phồng trong ngực, ngược lại cười hì hì dán lên người Đoan Mộc Điềm nói: “Tiểu Điềm Điềm, tiểu bảo bối nhà cháu đâu? Nó chạy đâu rồi? Bổn công tử còn muốn nó làm đồng tử dẫn đường đấy.”
Đoan Mộc Điềm ghé mắt liếc xéo hắn, nói: “Có sẵn một đồng tử dẫn đường phù hợp như Tiểu Niệm đây thì thúc cũng đừng giày vò tiểu bảo bối nhà cháu, nó ngay cả đứng cũng chưa vững đâu, làm sao có thể dẫn đường?”
Vừa dứt lời đã nghe tiếng nhạc từ tiền viện truyền đến, làm cho Thần công tử vốn vẫn không bình tâm được luôn chú ý tới bên kia dựng lỗ tai lên nghe ngóng. Đương nhiên, với Thần công tử thì nhất tâm nhị dụng cũng không phải việc khó gì, hắn có thể vừa chú ý động tĩnh bên ngoài vừa trao đổi với Đoan Mộc Điềm: “Lời này của cháu không đúng rồi, Tiểu Niệm là con trai của bổn công tử, theo lý phải đi cùng về Phượng gia đấy, không đảm đương được vị trí đồng tử dẫn đường đâu.”
“A? Vậy Hồng thiếu gia nhà mình cũng rất tốt, vừa khéo có Tiểu Nguyệt làm đồng nữ.”
Thần công tử liếc ngang nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng sắp cập kê rồi có được hay không!”
“Vậy thì Tiểu Mật.”
Đoan Mộc Điềm thuận miệng nói xong chợt sững sờ, quay đầu nhìn Đoan Mộc Nguyệt rồi sâu kín thở dài nói: “Làm sao nhà chúng ta chỉ có hai đứa con gái là cháu và Tiểu Nguyệt Nguyệt thế này?”
“Vốn có mấy đứa nhưng bị phân ra ngoài rồi, không có nhiều quan hệ với ta cho lắm, huống chi bổn công tử không thèm mấy thứ mang danh cháu gái này đâu!”
Đoan Mộc Thần bĩu môi, thấy ngoài cửa có người đi đến, hắn khẽ giật mình, vội vàng buông Đoan Mộc Điềm ra hành lễ với người kia, nói: “Mẫu thân, nhạc mẫu đại nhân, sao ngài cũng tới vậy?”
Người đến là Đoan Mộc lão vương phi và Phượng lão vương phi, cũng khó trách Đoan Mộc Thần kinh ngạc.
Phượng lão vương phi đưa tay đỡ hắn dậy, vừa cười vừa nói: “Con bằng lòng tủi thân ở rể Phượng gia, sao ta có thể làm con xấu mặt chứ? Cho nên hôm nay ta cùng Phượng Lâu đến đón con vào cửa Phượng gia, nhất định không thể để người đời xem thường con được!”
“Ngài nói quá lời, tất cả đều do con tự nguyện, không hề tủi thân!”
Phượng lão vương phi lắc đầu, nói: “Tên nhóc Phượng Lâu kia từ bé tính tình đã cổ quái, mệt cho con chịu được nó, sau hôm nay con đã là con rể của ta, cũng là con trai nhà họ Phượng, nếu Phượng Lâu lại tuỳ tiện nóng giận làm bừa thì con cứ đánh nó cho ta.”
“…”
Nhìn sắc mặt Thần công tử vặn vẹo, lão vương phi cười tủm tỉm vỗ vỗ tay hắn, nói tiếp: “Đương nhiên ta cũng xem như nhìn con lớn lên, hai đứa đến với nhau ta cũng rất lo lắng Phượng vương phủ sẽ bị hai đứa lật tung đấy.”
“Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, gần đây con không có thói quen làm ầm ĩ trong nhà mình đâu.”
Trên chính điện Đoan Mộc vương phủ, khách mới ngồi kín chỗ nhìn Phượng Lâu một thân hỉ phục đỏ thẫm, mũ phượng đinh đang, lại nhìn Đoan Mộc Thần cũng mặc hỉ phục chói lọi tươi cười tuỳ ý, hai người cùng nhau bái biệt Đoan Mộc lão vương phi và Đoan Mộc Tranh, sau đó dưới tiếng kèn trống rợp trời, Thần công tử được tiễn ‘gả’ ra ngoài.
“Khăn tân nương của nàng đâu?” Thần công tử nhỏ giọng bất mãn hỏi bên tai nàng.
Phượng Lâu nghiêng đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng mỉm cười thiên kiều bá mị, khiến người xem sững sờ. Lại nghe nàng nói: “Hôm nay là ngươi gả cho ta đấy, cho dù muốn khăn tân nương thì cũng phải là ngươi đội mới phải.”
Thần công tử nghĩ nghĩ, tưởng tượng tình cảnh kia lập tức run rẩy buông tha cho suy nghĩ này, lại liếc mắt nhìn người bên cạnh tươi đẹp kiều diễm không gì sánh được, sắc mặt cũng không nhịn được có chút hoảng hốt.
Hôm nay, Phượng Lâu ngồi kiệu hoa phía trước dẫn đường, Đoan Mộc Thần ôm con trai Phượng Niệm cùng nhau cưỡi ngựa đi theo phía sau, sau nữa là liễn xa của Phượng lão vương phi áp trận, đội ngũ đón dâu đặc biệt này rời khỏi Đoan Mộc vương phủ đi về phía Phượng gia.
Đoan Mộc lão vương phi và mọi người đứng trước vương phủ nhìn bọn họ đi xa rồi không nhịn được đưa tay lau nước mắt, xung đột nhiều năm như vậy rốt cuộc hôm nay cũng xem như gả tiểu nhi tử ra ngoài rồi, thật không dễ dàng mà!
Vừa tham dự đại hôn của tiểu thúc xong, Đoan Mộc Cảnh lập tức ngựa không ngừng vó chạy về phía Dịch thành, chuẩn bị công cuộc rước Vinh đại tiểu thư về.
Hai mươi hai tháng ba, Cảnh thế tử đại hôn.
Kiệu hoa của Vinh đại tiểu thư hai ngày trước đã đến, tạm dừng chân trong biệt viện của Vinh quận vương phủ ở kinh thành, hai mươi hai tháng ba, đội ngũ đón dâu của Đoan Mộc vương phủ đi tới biệt viện nghênh đón thế tử phi của bọn họ.
Ngày đó, Đoan Mộc vương phủ mới thật sự là náo nhiệt, khách mời tấp nập, tiếng người huyên náo, hỉ nhạc vang trời, tiếng chúc mừng không dứt, ngay cả Hoàng Thượng cũng đích thân tới Đoan Mộc vương phủ, tự mình chủ trì cuộc đại hôn này, làm cho vinh quang vô thượng của Đoan Mộc vương phủ lại tăng thêm một bậc.
Bái thiên địa, bái quân vương, bái cao đường, bái phu quân nương tử, cho đến đưa vào động phòng, chính điện Đoan Mộc vương phủ vô cùng náo nhiệt, không ít người giao tình tốt với Đoan Mộc Cảnh ồn ào tăng thêm không khí vui mừng ở đây.
Hôm nay Đoan Mộc vương phủ mở yến tiệc lớn đãi khách, trong phòng, mái hiên, hành lang tất cả đều khoác lụa đỏ, sau khi buổi lễ của đôi tân nhân kết thúc, yến tiếc bắt đầu, có người tụm lại hàn huyên trao đổi tình cảm, cũng có người vào trong sân thưởng thức cảnh đẹp, càng có nhiều công tử tiểu thư kết bạn dạo chơi trong vườn, cực kỳ phong lưu náo nhiệt.
Trong đình Vũ Ba vang lên tiếng ê a không ngừng, Đoan Mộc Điềm đang ôm tiểu bảo bối nhà mình chơi đùa.
Tiểu bảo bối đã tám tháng, cực kỳ hiếu động linh hoạt, hôm nay mặc một chiếc áo nhỏ màu hồng cánh sen, không giống loại áo bông dày phổ biến bình thường, thậm chí thoạt nhìn cũng không có vẻ quý giá nhưng lại cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, không cộm không ngốc, giống như không phải bé đang mặc áo bông mà chỉ mặc một cái áo bình thường.
Chân bé đi giày đầu hổ đang dẫm lên đùi Đoan Mộc Điềm lộn xộn, dưới nách được nâng đỡ nên không sợ bị ngã, bắp chận đạp đạp, tay nhỏ bé cũng vung vẩy sờ sờ mặt mẫu thân, cầm tóc mẫu thân, lại bỗng nhiên nhào tới bẹp một ngụm lên mặt mẫu thân mình, làm cho mặt của nàng dính đầy nước miếng.
Đoan Mộc Điềm không khỏi cười khẽ, bé cũng khanh khách vỗ tay cười theo, uốn éo mông nhỏ và hai chân ngắn chui đầu vào ngực nàng, miệng nói không rõ gọi “mẹ”.
“Ta còn đang nghĩ xem giọng ai ngây thơ đáng yêu làm người ta thoải mái như vậy, thì ra là tiểu thế tử nhà tam điện hạ.”
Có người từ ngoài đình đi đến, Đoan Mộc Điềm nghe tiếng ngẩng đầu lên, sau đó đứng dậy chào: “Lão vương phi, sao ngài cũng đến đây?”
Người tới chính là Phượng lão vương phi, phía sau bà còn có mấy vị phu nhân tiểu tỷ, nhao nhao hành lễ với Đoan Mộc Điềm và tiểu bảo bối trong ngực, Phượng lão vương phi đi tới nhìn tiểu bảo bối nói: “Vốn không định đến đây, lại không ngờ bị giọng nói của tiểu thế tử cuốn hút.”
Đoan Mộc Điềm cười khẽ, ôm tiểu bảo bối cao hơn, nhẹ nói: “Bảo Bảo ngoan, gọi bà đi.”
Tiểu bảo bối mấp máy miệng, không phân biệt ngữ điệu gì phát ra một tiếng: “Bà ~”
Sắc mặt Phượng lão vương phi không nén được vui mừng, đưa tay ra muốn ôm: “Tiểu thế tử bé như vậy đã biết nói rồi sao? Thật thông minh!”
Trong nháy mắt thay đổi người ôm, tiểu bảo bối vô tội nháy mắt trong lòng Phượng lão vương phi, sau đó ngửa đầu nhìn bà, con mắt chợt sáng lên, vui sướng giơ tay sờ lên mặt Phượng lão vương phi tủm tỉm nói: “ trong ngực người vô tội nháy mắt, sau đó con mắt lẻn nửa vòng nhìn về phía Phượng lão Vương phi, bỗng nhiên tựu con mắt sáng ngời, vui mừng thò tay sờ lên Phượng lão Vương phi mặt, cười tủm tỉm nói: “Phiêu phiêu!”
Phượng lão vương phi sợ run lên, vừa cười vừa nói: “Ai đến phiên dịch dùm lão thân một cái? Có phải tiểu thế tử đang khen ta không?”
“Đúng vậy, đang nói lão vương phi ngài xinh đẹp đó.”
(*) xinh đẹp trong tiếng Hán là phiêu lượng nha các bạn
“Ôi!!!, có thể được tiểu thế tử tán dương, lão thân thật đúng là thụ sủng nhược kinh mà.”
Bất kể nam nữ, có ai không thích được khen? Còn là một đứa bé chưa biết lý lẽ khen nữa chứ. Dù sao thì Phượng lão vương phi cũng đã cười toe toét rồi.
Mấy phu nhân tiểu tỷ kia cũng xông tới khen tiểu thế tử không dứt miệng, trong đó có một vị tiểu thư chợt đưa tay sờ đầu tiểu bảo bối.
Đoan Mộc Điềm lập tức nhướng mày, tiểu bảo bối cũng uốn éo đầu muốn né tránh, khuôn mặt nhỏ vốn đang cười tủm tỉm chợt trở nên u ám.
“Tiểu thế tử thật đáng yêu, có thể cho ta ôm một cái không?” Nàng vui mừng nói, sau đó cũng không đợi Phượng lão vương phi đồng ý đã trực tiếp đưa tay ôm lấy tiểu bảo bối từ trong ngực Phượng lão vương phi.
Lần này, ngay cả Phượng lão vương phi cũng không khỏi nhíu mày.
Đây là nha đầu nhà ai? Làm sao lại không hiểu quy củ như thế?
Khuôn mặt tiểu bảo bối nhăn lại, cái miệng bĩu bĩu như muốn khóc rồi, ngay sau đó vẻ mặt bé chợt trở nên quỷ dị, một giây tiếp theo vị tiểu thư không biết con nhà ai kia chợt kinh hô một tiếng, buông lỏng tay làm rơi tiểu bảo bối ra ngoài.
Đoan Mộc Điềm biến sắc, nhanh chóng tiến lên tiếp được tiểu bảo bối bị ném ra, ôm vào lòng, sau đó tức giận quát nàng kia: “Hỗn xược!”
Tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, nàng kia cũng ngẩn ngơ, sau đó “Bịch” một tiếng quỳ xuống, “Vương phi thứ tội, ta không phải cố ý!”
Bấy giờ Đoan Mộc Điềm mới nhìn thấy trước người nàng ta ướt sũng, không khỏi nhướng mày thò tay sờ vào quần tiểu bảo bối, cũng hơi ẩm ẩm!
Cúi đầu nhìn bé, bé cũng nghiêng đầu nhìn nàng, tay nhỏ nắm chặt vạt áo mẫu thân sau đó lắc lắc mông nhỏ, chân ngắn đạp đạp rồi cười khanh khách.
Ai kêu ngươi sờ đầu ta, ai kêu ngươi tùy tiện ôm ta, thưởng cho ngươi chút nước tiểu đồng tử tinh khiết vô hại đây!
Nhưng không cẩn thận làm ướt cả quần nhỏ rồi, quần yếm cũng không an toàn mà!
Đoan Mộc Điềm vỗ vỗ mông bé, nhìn cô nương đang bị doạ trắng cả mặt nói: “May mắn tiểu thế tử không sao, hôm nay lại là ngày đại hỉ của ca ca ta, việc này coi như xong, ngươi đứng lên đi.”
Nàng kia ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Điềm, dường như có hơi không dám tin sẽ được tha như vậy, sau đó lại cúi đầu khấu tạ: “Tạ vương phi không trách tội.”
Nói xong, liền đứng lên.
“Xảy ra chuyện gì đây?”
Lại thêm một giọng nói không mời mà thới, mọi người nhất tề quay sang, chỉ thấy Quân Tu Nhiễm từ bên ngoài đi vào đình nghỉ mát, vị cô nương vừa rồi trông thấy hắn thì mắt chợt sáng lên, sau đó hai má đỏ ửng, trong mắt lộ ra ánh nước vô cùng yếu đuối làm người ta thương tiếc.
Đoan Mộc Điềm chợt híp híp mắt.
Quân Tu Nhiễm cũng không để ý, ung dung miễn lễ cho các nàng rồi đi tới bên cạnh Đoan Mộc Điềm, mỉm cười nhìn nàng mang theo ý hỏi dò.
Tiểu bảo bối ló đầu ra từ vai mẫu thân, mở hai tay nhào vào ngực hắn.
Vẻ mặt hắn thoáng ghét bỏ nhưng tay vẫn nhu hoà nâng bé lên, sau đó nhướn mày cười như không cười nhìn bé: “Hả? Tè ra quần rồi à?”
Tiểu bảo bối lắc lắc mông nhỏ dùng sức chui vào ngực hắn, mềm nhũn nói ra một chữ: “Xấu ~ “
Quân Tu Nhiễm khẽ cười, lại ngẩng đầu nhìn mấy vị phu nhân tiểu tỷ, nói: “Mấy vị phu nhân và tiểu thư còn có chuyện gì sao?”
“Vừa rồi chẳng qua là bị âm thanh của tiểu thế tử hấp dẫn thôi, có thể có chuyện gì được? Lão thân vẫn còn muốn đi chỗ khác dạo chơi, không quấy rầy tam điện hạ nữa.” Phượng lão vương phi nói xong liền dẫn đầu đi ra khỏi đình, nhóm phu nhân tiểu thư cũng vội vàng cáo lui.
Vị tiểu thư kia lại lặng yên quay đầu nhìn Quân Tu Nhiễm, trong lúc lơ đãng đụng phải ánh mắt của Đoan Mộc Điềm thì tim giật thót một cái, vội vàng cúi đầu đi ra khỏi đình nghỉ mát.
“Điềm Điềm, làm sao vậy?” Hắn nhìn sắc mặt nàng, nhẹ giọng hỏi.
“Không sao, chỉ là phát hiện vị tiểu thư kia hình như có ý với chàng thôi.” Nàng lắc đầu nói bâng quơ, lại hỏi, “Vị tiểu thư kia là con nhà ai?”
Giọng Tòng An không biết từ góc nào truyền đến: “Tây Lâm tuần án Tứ tiểu thư.”
“À, con gái tuần án, làm trắc phi cũng coi như miễn cưỡng đủ tư cách đấy.”
Nói xong, nàng đưa tay ôm lấy tiểu bảo bối trong ngực Quân Tu Nhiễm rồi bước ra khỏi đình, định bụng đi thay quần áo sạch cho bé.
Tam điện hạ đứng trong lương đình nhìn bóng lưng hai mẹ con, không nhịn được há hốc mồm thì thào nói: “Hic, chuyện này làm sao lại giống như đổ tội lên đầu bổn vương vậy?”
Chung quanh tĩnh lặng im ắng, không ai dám đáp lại câu hỏi của chủ tử nhà bọn họ.
Vì thế tam điện hạ lại sờ mũi, cất bước đuổi kịp hai mẹ con, giọng nói bay đi rất xa: “Nhắc nhở Tây Lâm tuần án kia một câu, bảo hắn mau chóng gả tứ tiểu thư ra ngoài đi!”
Chỗ bí ẩn có người trao đổi ánh mắt với đồng bọn, sau đó chà chà tay cười trộm.
Đây chẳng qua chỉ là bước đệm nhỏ, không có ai để tâm, Đoan Mộc Điềm đổi quần áo sạch cho tiểu bảo bối xong đang định ra ngoài thì chợt có một bóng người màu đỏ thoáng qua, sau đó Vinh đại tiểu thư xinh đẹp chói lọi xuất hiện ngay trước mắt nàng.
Ngay cả với tâm tính như Đoan Mộc Điềm thấy nàng đột nhiên xuất hiện cũng không khỏi sặc một cái, Vinh Cầm Tĩnh lại kéo tay nàng đáng thương nói: “Tâm sự với ta đi, ngồi trong phòng kia ta sắp chán đến chết rồi!”
“…” Cho nên cô chạy khỏi tân phòng để tìm người nói chuyện phiếm với sao?
Sau đại hôn của Đoan Mộc Cảnh, chuyện ở kinh thành coi như tạm ổn định, Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm chuẩn bị xong cũng có thể an tâm rời khỏi kinh thành một thời gian ngắn rồi.
Chuyện mặc liên ở Thiên Ma cung bị trộm đi luôn là một sự kiện trong lòng hai vợ chồng, truy tìm lâu như vậy rốt cuộc cũng có chút tin tức về kẻ trộm, nếu không phải chờ đại hôn của tiểu thúc và ca ca thì e rằng hai người bọn họ đã sớm khởi hành tự đi tìm mặc liên rồi.
Ba mươi tháng ba, một chiếc xe ngựa ra khỏi kinh thành chạy về phía nam Đại Viêm.
Dọc đường an tĩnh, chỉ thi thoảng có tiếng bi bô tập nói, trong xe ngựa, Tam điện hạ mang vẻ mặt u oán cộng thêm ghét bỏ nhìn tiểu bảo bối đang chiếm lấy Điềm Điềm, thở dài nói: “Chúng ta cũng đâu phải đi du sơn ngoạn thuỷ, mang theo thằng nhãi này làm chi?”
Đoan Mộc Điềm cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Ta đã nhờ mẫu phi hỗ trợ chăm sóc rồi, không phải chàng ôm con vào cung một vòng xong kết quả lại ôm trở về sao?
“Ặc…”
–HẾT QUYỂN 3–