Tiếng chân lép vế trên bậc cầu thang như nhịp điệu nhẹ nhàng của cuộc sống, mở ra một ngày mới đầy hứng khởi. Tiếng hơi thở vội vã đẩy lùi màn sương sớm, một tia nắng nhỏ lan tỏa trên khuôn mặt, như cảm giác ấm áp của sự bắt đầu. Tiếng kêu gọi của mẹ vang vọng từ dưới kia như là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, nhưng trong tâm trí của tôi, nó cũng là một áp lực nhẹ nhàng nhưng không thể phớt lờ.

- Nhanh lên con ơi, sắp tới giờ vào lớp rồi đó!

Với ánh mắt mệt mỏi của một người trẻ tuổi, tôi đáp lại tiếng gọi đó bằng một nụ cười nhạt nhòa, nhưng bên trong, sự lo lắng vẫn như một bóng tối u ám đang âm ỉ trong tâm trí. Cảm giác chờ đợi, lo lắng trước một ngày mới bắt đầu, những nhiệm vụ, những trách nhiệm sắp phải đối mặt khiến tôi thấp thỏm không yên.

Những khoảnh khắc cuối cùng trước khi bước vào buổi họp lớp trực tuyến, thời gian trôi đi chầm chậm, như muốn níu giữ lại cái khoảnh khắc hiện tại, những giây phút cuối cùng của sự tự do trước khi bắt đầu một ngày học tập mới. Tôi cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim, như là những nhịp nhạc khẽ khàng, gợi nhớ về những khát khao, những ước mơ đã từng đặt ra.

49 khuôn mặt, 49 câu chuyện khác nhau, mỗi khuôn mặt mang trong mình một thế giới riêng, một bí mật riêng của tuổi học trò, như những tia sáng chiếu rọi lên bức tranh đa dạng của cuộc sống học đường. Tôi lặng lẽ chuẩn bị, nhìn nhận từng biểu hiện, từng gương mặt trên màn hình, nhưng đằng sau mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt là những cảm xúc, những suy nghĩ riêng biệt của mỗi người.

- Chào cả lớp, cô tên là Mai Thị Thùy Trang. Mong là lớp chúng ta sẽ có những kỉ niệm thật đẹp bên nhau nhé.

Tiếng nói của cô vang lên, âm thanh lẻ loi và mệt mỏi, như làn gió đang yếu dần theo từng giây phút, nhưng cũng mang lại hi vọng và niềm tin cho những tâm hồn trẻ mệt mỏi. Lời chào mừng từ cô giáo như là một dấu hiệu khởi đầu mới, một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.

Những lời chúc tốt đẹp từ cô giáo như làn sóng nhỏ cuốn trôi đi nỗi lo lắng, mang lại sự ấm áp cho không gian ảo của lớp học trực tuyến. Tôi nhìn vào màn hình, từng khuôn mặt hiện ra trước mắt, mỗi khuôn mặt là một tấm gương phản chiếu hình ảnh của chính mình, của những khao khát, ước mơ và lo lắng mà chúng ta cùng chia sẻ.

- Giờ thì chúng ta sẽ giới thiệu bản thân để hiểu rõ nhau hơn nhé. 

Lời đề nghị từ cô giáo làm tôi nhấp nhô trên ghế, như một nhịp tim đập mạnh trong ngực, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Giọng cô vang lên trong không gian ảo của cuộc họp lớp, nhưng cảm giác căng thẳng vẫn nhấn chìm trong tôi, như là một bóng đen âm u đang lấp lánh ở đáy lòng. Từ nhỏ đến lớn, giới thiệu bản thân luôn là một thách thức khó khăn, mỗi lần đề cập đến nó, tôi như là đang đi qua một cuộc chiến tâm trí nội tại, giữa việc muốn tỏa sáng và nỗi sợ hãi bị phơi bày trước mọi người.

Giờ đây, dù chỉ là một khung hình trên màn hình máy tính, nhưng tôi vẫn cảm thấy rùng mình, như là một con rắn lớn đang cuộn tròn bên trong lòng ngực. Bàn tay run lên nhưng lại quyết tâm kiên định, như một chiến binh sẵn sàng đối đầu với thách thức. Loay hoay mãi, cuối cùng tôi mới tìm thấy con trỏ chuột để tắt camera, một cử chỉ vụt thoáng nhưng đầy ý nghĩa, như là việc bỏ đi một vật nặng trên vai, mở ra không gian tự do và thoải mái.

Rồi, vọt thẳng đến nhà vệ sinh, như là một cách để tìm lại sự tự do và yên bình, một góc riêng của tôi trong thế giới đầy áp lực và lo lắng. Đó là nơi tôi có thể tạm gác lại những suy nghĩ, những lo âu, và tìm thấy sự an yên trong lặng lẽ của không gian riêng tư.

- Sang môi trường mới, phải thay đổi bản thân thôi - Tôi nói với chính mình, cố gắng tự trấn an. 

Quay lại bàn học, tôi nhìn thấy đã có một vài bạn giới thiệu xong.


- Cứ như thế này, sẽ đến lượt mình sớm thôi - Tôi nghĩ, chuẩn bị tinh thần cho phần của mình.

- Cô mời bạn Đức Trọng.

Ngay tức khắc, tôi nghe thấy tên mình, như một tiếng chuông báo hiệu một sự hỗn loạn sắp diễn ra. Thì ra không phải là cô gọi theo số thứ tự, mà là gọi theo thứ tự khung hình hiện trên màn hình của cô. Một cảm giác hoảng sợ tràn ngập, tôi như một con thú săn bị đặt vào tình thế nguy hiểm, chẳng biết phải làm thế nào để tự bảo vệ mình. Mặt tôi trắng bệch, như một tờ giấy không có một chút dấu vết nào, môi cứ lắp bắp một vài từ nhưng không thể phát âm được, như những cánh cửa tâm hồn đang bị khóa lại, không thể mở ra để chia sẻ những tâm tư sâu kín.

Trong khoảnh khắc lúng túng đó, tôi cảm thấy như mình đang bị lạc vào một cánh rừng đầy rẫy sự nguy hiểm, không biết đường đi nào là an toàn. Tâm trí tôi trở nên mơ hồ, nhưng trong đầu lại vang lên những âm thanh của sự lo sợ và bất lực. Tôi nhìn chằm chằm vào camera, nhưng trong mắt tôi chỉ thấy sự mù mịt của sự hoang mang và hỗn loạn.

Trong giây lát đó, tôi cảm nhận được những lời động viên từ bên trong, như là một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm tôi dịu bớt đi một chút. Tôi cố gắng kiểm soát hơi thở, nắm chặt đôi bàn tay, để đưa bản thân trở lại trạng thái tỉnh táo và kiên định. Những suy nghĩ cuối cùng bắt đầu hình thành trong tâm trí, như những ánh sáng mờ dần hiện ra trong bóng tối, tạo ra một con đường lối cho tôi trong cơn mê đầy hoang mang này. Tay vụt đến con trỏ chuột, tôi nhanh chóng nhắn tin vào nhóm lớp.


- Xin chào mọi người, mình là Nguyễn Đức Trọng, đến từ tỉnh Đ. Mic của mình gặp sự cố nên không thể kết nối được. Mong mọi người thông cảm.

Bấm "enter", tôi lại tắt camera và thở dài, cảm giác bất lực như một cơn sóng dữ cuốn trôi đi tất cả những suy nghĩ và cảm xúc trong tôi. Cảm giác như mình đang chìm sâu vào một không gian tối tăm, nơi không có sự tồn tại, không có nguồn sáng để dẫn lối. Trong khoảnh khắc lúng túng đó, tôi thấy mình bị cô lập và bỏ rơi, không có ai hiểu được những cảm xúc và suy nghĩ đang quấy nhiễu tâm trí. Thở dài là cách tôi giải tỏa sự căng thẳng và lo lắng, nhưng cảm giác bất lực vẫn ẩn chứa sâu trong tâm hồn, không biết bao giờ mới tìm thấy lối ra khỏi vòng xoáy của tâm trạng u ám và mịt mùng.


Ngồi thẫn thờ ra cũng khá lâu nên khi quay lại, phần giới thiệu cũng đã kết thúc. Mỗi người chỉ nói tên mình. 

Nhưng Gia Hân, người cuối cùng, đã dành ra nhiều thời gian hơn để chia sẻ về bản thân mình. Tôi không thể không nhớ được sự nổi bật của cậu ta trong phần giới thiệu. Từ những sở thích cá nhân cho đến những món ăn mà cậu ta ghét, Gia Hân đều tự tin nói ra hết cho tất cả mọi người nghe, như là một cách để mở lòng và tạo ra một môi trường gần gũi, thoải mái hơn cho tất cả mọi người. Màn giới thiệu của cậu ta kéo dài gần 5 phút, nhưng không ai cảm thấy mệt mỏi hay chán chường, bởi mỗi lời từ miệng Gia Hân đều mang lại sự phấn khích và thú vị. Điều đó cho thấy tầm ảnh hưởng và sức thu hút của cậu ta, khiến mọi người không thể rời mắt khỏi màn hình, và đồng thời tạo ra một ấn tượng mạnh mẽ về cậu trong lòng tôi.

- Trên đời này cũng còn kiểu người tích cực như này sao. Lạ thật!

Rồi, đến phần mà lớp phải tiến hành bầu ban cán sự. Dường như đa số mọi người đều ấn tượng với Gia Hân, và kết quả là hầu hết đã bầu cho cậu ta. Tuy nhiên, khi số phiếu bầu được đếm lại, kết quả lại là Thiên Kim giành được nhiều phiếu hơn. Lý do được cho là do thành tích học tập ấn tượng của Thiên Kim, trong khi Gia Hân chỉ được đẩy sang vai trò lớp phó.

Tất nhiên, tôi không tham gia vào buổi bầu chọn đó. Với tôi, mấy tên cầm đầu thường chỉ biết sử dụng quyền lực để ức hiếp người khác, chứ không có năng lực hay tài năng đáng nể. Khi cuộc họp kết thúc, tôi nằm lăn ra trên giường, vật vã trong cuộc chiến nội tâm với bản thân. Trong khi tôi đang tự hỏi về bản thân và về tương lai, Lem - chú cún nhà tôi - nhảy phót thẳng lên bụng tôi, như muốn đem lại sự an ủi và động viên trong những giây phút khó khăn nhất.