Vút


Một âm thanh như một cú đấm mạnh đánh vào không gian, chiếc điện thoại bay lượn qua khung cửa số, mở ra một cuộc đấu tranh căng thẳng. Bên trong căn phòng, bầu không khí căng thẳng như được đóng bằng sợi dây căng, sự im lặng lấp lánh giữa những lời la mắng và những ánh mắt đầy áy náy.

- Đến từ giờ này, mọi quyết định, mọi bước đi của mày sẽ do tao quyết định.

Đó là những lời mà người đàn ông đang đứng trước mặt - ba tôi - thốt lên, giọng điệu cứng nhắc, bàn tay nắm chặt tờ giấy nhỏ nhưng trọng lượng của một sức mạnh vô hình. Tôi đối mặt với ba với vẻ mặt kiên quyết, nhưng trong lòng, tôi nhìn thấy mình như một con thú bị nhốt trong chuồng, không thể tự do.

Căn phòng bị chìm trong sự im lặng kỳ lạ, một cảm giác đáng sợ đọng lại sau gần hai tiếng đồng hồ chứa đựng những lời la mắng, chửi rủa. Khi cánh cửa phòng đã đóng sầm và khóa trái lại, sự lo lắng và sợ hãi vẫn nằm vẹn trong mẹ và em tôi, như những phù thủy bị giam giữ trong một vòng tròn ma thuật không thoát ra được.

Một bước ra từ bên trong, người đàn ông với vẻ mặt cứng cỏi bước ra, gieo mầm sự bất an trong lòng mẹ và em tôi, khi họ phải tách biệt, người trở về phòng, người xuống bếp chuẩn bị bữa ăn.

Và từ đó, tôi trở thành tù nhân của chính bản thân mình, không dám bước chân ra khỏi cánh cửa phòng, lạc vào bóng tối của tâm trí và khôn khéo tránh xa mọi người trong nhà, nhưng cũng chẳng biết làm gì trong cái thế giới trắc trở này, khi mà dịch bệnh đã biến mọi thứ trở nên khó khăn và đầy rẫy nguy hiểm.

Cho đến ngày 15/8/2021, tôi nhận được một tin tức đầy mâu thuẫn, không biết nên vui mừng hay buồn rầu, rằng tôi có thể tiếp tục học tiếp ở cấp bậc THPT. Một ngôi trường tư thục, với danh tiếng xa xưa, nhưng cũng là nỗi lo sợ về sự xa cách, nơi cách nhà tôi một giờ đồng hồ chạy xe.

- Thì sao? - Ba tôi hỏi, mặt thản nhiên nhưng trong lòng chất chứa bao cơn cuồng phong. 

- Xa thì cho mày ở lại nội trú của trường luôn. Như thế càng đỡ khổ cho tao.

- Vậy theo ý bố đi - mẹ liền nói theo - Thứ hai tuần sau là bắt đầu khóa học hè, nhưng tối ngày mai, thứ bảy là họp lớp online để sinh hoạt.

Trước đây, tôi có lẽ sẽ đầy sức mạnh để đối mặt, để phản đối, nhưng giờ đây, tôi chỉ cảm thấy như mình bị trói buộc, không thể thoát ra khỏi sự kiểm soát của ba.

- Dạ vâng, hôm đó con sẽ tham gia. 

Tôi rời khỏi phòng, bước lui trong nỗi lo lắng không dứt, đóng cửa phòng mình sầm lại, chìm sâu vào trong bóng tối của tâm trí.

Những ước mơ về một năm cấp 3 đầy màu hồng, nào là có một cô bạn gái xinh đẹp, nào là tham gia câu lạc bộ thể thao gì đó rồi đi dự đại hội thể thao cấp tỉnh, cấp quốc gia,... Tất cả chỉ còn lại một màu xám xịt trong ánh mắt tôi, màu xám xịt của tương lai phía trước, và của cả cái trần phòng tôi nữa.

Bỗng sức nhớ lại, tôi vội vàng đứng dậy, con mèo Lem nằm trên bụng ngã lăn quay xuống nền nhà, nhưng tôi không để ý.

- Trường THCS - THPT K à - tôi nhủ nhớ lại.

Ngôi trường THCS – THPT K nổi tiếng với sự đông đúc của học sinh, tạo nên một môi trường học tập sôi động và đa dạng. Điều đặc biệt ở trường này là không có giáo viên chủ nhiệm như các trường thông thường, mà thay vào đó là giáo viên quản nhiệm (GVQN). GVQN không chỉ đảm nhận trách nhiệm hỗ trợ giáo viên bộ môn trong việc giảng dạy mà còn phải quản lý toàn bộ lớp học từ đầu đến cuối ngày học.

Với học sinh nội trú, thời gian tự học buổi tối cũng được giáo viên trông coi để đảm bảo môi trường học tập nghiêm túc và hiệu quả. Điều này giúp học sinh rèn luyện sự tự lập, tự quản và phát triển kỹ năng tự học, làm chủ kiến thức một cách hiệu quả hơn.

Thông tin từ cựu học sinh và trang mạng của trường cung cấp cho tôi lượng thông tin bổ ích, làm tăng thêm sự phấn khích và mong chờ về những trải nghiệm mới sắp tới.

- Thế là được ở xa nhà à, quá tuyệt vời! - tôi tự nhủ, nhưng trong lòng vẫn còn một chút bất định về tương lai xa lạ mà tôi sắp trải qua.

Có thể mọi người sẽ nói tôi bất hiếu khi không để ý đến cảm xúc của bố mẹ, nhưng ít ai hiểu rằng từ nhỏ, tôi đã mơ ước về việc đi xa nhà, khám phá thế giới bên ngoài, rời xa bóng dáng của bố mẹ một thời gian để trưởng thành và phát triển.

- Chà, thế là giờ lại có lý do để mong chờ dịch bệnh kết thúc - tôi lạc quan nói, nhưng trong lòng vẫn còn một chút nghi ngờ và lo lắng về những thách thức sắp tới.

Nằm trên giường, tôi ngẫm nghĩ về những dự định sắp tới ở ngôi trường xa lạ, cùng với những con người hoàn toàn mới mẻ mà tôi sắp gặp phải.

- Vậy ra đây là cơ hội mà trời đã ban cho tôi để tạo nên một bản thân mới - tôi tự nhủ, nhưng trong lòng vẫn còn rất nhiều lo lắng, nỗi sợ hãi và căng thẳng về một cuộc hành trình mới sắp bắt đầu.