Trans hơi lười+edit đi làm nên là cứ 1 tháng 1 chap(chắc thế)
Nhớ đọc chap trước nhé =))
_____________
Mà dù có vài thông tin ngoài lề thì hiện tại cũng chẳng cần phải làm gì trong tình cảnh này. Họ đang khá gấp nên Jill nhanh chóng đổi chủ đề.
“Tôi hiểu rằng xung quanh ngài đầy ắp kẻ thù, thưa Điện hạ.” Jill bắt đầu nói chuyện nghiêm túc. “Vậy ngài đã lên kế hoạch nào để đối phó chưa?”
“Ta sẽ ra mặt khi gặp nguy hiểm, vậy nên nếu chúng muốn cố gắng làm gì đó, ta sẽ nghiền nát chúng, Nhưng ta cũng muốn tránh mấy cuộc chiến không cần thiết nữa. Nếu chúng không làm phiền đến ta thì ta cũng sẽ không làm gì chúng.”
Jill hít một hơi sâu định thần lại.
Kế hoạch của cậu không khác gì so với cô.
“Vậy trước tiên ta cần phải thu thập thông tin về hành động tiếp theo của Hầu tước Beil. Vì sức khỏe của ngài chưa ổn định nên ngài hãy quay trở lại lâu đài để nghỉ ngơi đi. Họ hẳn sẽ buông lỏng cảnh giác khi ngài về lâu đài nữa. Về độ an toàn thì khỏi bàn rồi, trong lúc đó tôi sẽ tìm hiểu vài thứ.”
“Tim hiểu? Một mình em làm ư? Sao mà…?”
“Tôi khá ổn về khoảng trinh sát, hơn nữa tôi nghĩ thể nào những chuyện như này sẽ xảy ra mà.”
Jill mở tủ quần áo ra lấy một bộ quần áo con trai cô lén mang vào. Có cả dây đeo quần và một cái mũ nhỏ nữa, toàn bộ khiến Rave kinh ngạc.
“Này! Cô lấy đống này ở đâu vậy?” nó hỏi.
Jill chỉ lên trên cái ống thông khí gần trần nhà, “Tôi dùng nó để ra ngoài vào đêm đầu tiên ở đây và mượn chúng từ nhà thờ ở gần cảng. Dù cảm thấy tội lỗi lắm nhưng cảm giác chúng là đồ từ thiện chứ không phải quần áo của ai đó…”
“Phải, họ thường chăm sóc lũ trẻ ở trong nhà thờ… Nhưng cô đã từng đi trinh sát rồi ư? Đáng gờm đấy thưa Công nương.”
“Mà lúc đó nửa đêm rồi nên tôi chỉ có thể thấy được một phần cảng thôi. Nhưng do tôi tỏ ra khá biết điều nên cảnh vệ cũng không cẩn thận lắm. Ngoài ra thì, thành thật mà nói an ninh ở đây quá là lỏng lẻo. Có phải họ là con thứ của các quý tộc bị ném vô đây để giữ phẩm giá không vậy?”
Hadis gật đầu, ra vẻ khâm phục. “Phải đó. Bắc Quân Đoàn cắm quân ở hải cảng này, nhưng khi mặt trời lặn thì nơi đó sẽ nằm dưới tầm kiểm soát của Hầu tước Beil. Việc hợp tác này để đánh chặn Kratos nhưng hai bên đã đình chiến với nhau lâu rồi. Ta mà mạnh tay hơn với chúng thì Hầu tước có thể sẽ công khai thù địch với ta.”
“Trong trường hợp đó, kể cả họ có nhận ra rằng tôi đã trốn thoát, họ cũng sẽ không làm to chuyện lên,” Jill nói.”Họ thậm chí có thể cố che đậy nữa. Cả cái thân hình trẻ con này cũng là một lợi thế nữa. Xin hãy tin tưởng ở tôi.”
Hadis nheo mắt lại. “ta thấy sức mạnh của em rồi, nhưng chuyện này vẫn quá nguy hiểm. Nếu có chuyện xảy ra—”
“Nếu có chuyện,
thì ngài mới là người gặp nguy hiểm đấy, thưa Điện hạ. Nếu Hầu tước thật sự đang âm mưu gì đó, hắn hẳn đã giăng bẫy chờ ngài rồi. Hơn nữa, đừng đánh giá thấp tôi—tôi là vợ ngài mà.” Jill nhìn thẳng vào mắt cậu như để tuyên bố, “Sao mà tôi, một người vợ, lại không làm gì khi chồng mình đang gặp ngu— thưa Điện hạ?!”
Hadis bỗng loạng choạng cả đi, tay bấu chặt lấy ngực. Jill hoảng loạn chạy đến chỗ cậu hỏi thăm. “Chuyện gì vậy? Ngài thấy không khỏe sao…?”
“C-Có vẻ vậy,” Cậu thở hổn hển. “Ngực ta đập liên hồi, và… khó thở quá…”
“Tốt nhất ngài nên về sớm và nghỉ ngơi,” Jill khuyên nhủ. “Đáng lẽ tôi phải dẫn ngài về…”
“T-Ta sẽ ổn thôi. Ta có thể tự về được… Đây là khoảng thời gian khó khăn, ta biết, nhưng có chuyện này ta muốn nói với em…: Hadis dùng hai tay nắm lấy bàn tay của Jill. Đôi mắt tuyệt đẹp đó giờ đang nheo lại như thể cậu đang rất đau đớn, và cậu nói trong khi chưa ổn định được nhịp thở. “Giờ… Ta muốn làm… tất cả loại bánh kem và bánh mì… ta có thể… cho em…!”
“Thật sao?! Vậy xin ngài hãy đi làm càng nhanh càng tốt…!”
Jill nắm lại tay và nhìn cậu. Rave nhìn về phía cặp đôi đang chim chuột kia với đôi mắt vô hồn.
“Ôi trời… Mà, nếu mọi thứ đã được sắp đặt, ta cần phải nhanh chóng quay lại, Hadis. Cậu chưa lấy lại được toàn bộ sức mạnh đâu, nếu cậu cứ cố thì lại thành quá cố đấy. Dùng Dịch chuyển nổi không?”
“C-Chắc được…”
Hadis loạng choạng đứng dậy, trông không mấy vững vàng.
Tuy nhiên, kỳ lạ thay Jill không nghĩ cậu lại yếu đuối đáng thương chỉ vì chuyện này. Cô bắt đầu coi cậu như một đứa em trai-nói cách khác là một thằng nhóc, và chúng tạo nên cái cảnh tượng trước mắt này. Mình không thể để ngài ấy một mình được, cô nghĩ.
Phải, … Ngài ấy hơn mình những chín tuổi lận, mà bên trong lại chỉ hơn mình có ba tuổi… Mình sẽ coi như không có gì cách biệt về độ tuổi cả hai vậy, rồi…
Cảm thấy bản thân nhẹ nhõm đôi phần, Jill mỉm cười trong khi nhìn Hadis rời khỏi phòng.
Sáng hôm sau, Jill vùi mình dưới chăn giả vờ mình bị ốm. Anh lính canh trông khá lo lắng, việc khiến Jill cảm thấy khá tội lỗi, mang cho cô nước và ít thuốc. Cô bảo là sẽ không ăn bữa trưa và mong mình được yên tĩnh ngủ nghỉ. Sau đó cô cởi bỏ quần áo đang mặc rồi nhồi vào chăn để lừa việc cô đang ngủ, thay đổi sang bộ đồ kia và chui vào cái ống thông khí.
Jill dự rằng mình sẽ hạn chế sử dụng phép thuật. Kể cả đang trong thời bình, đây vẫn là một quân cảng. Dù sử dụng được phép thuật là chuyện khá hiếm ở Đế quốc Rave, hẳn vẫn sẽ có vài quân nhân dùng được.
Jill chui ra từ cái lỗ bên dưới nhà thờ. Cô phủi bụi khỏi người rồi giấu mái tóc đã buộc lại dưới cái mũ. Vẻ ngoài cô giờ hệt như một thằng nhóc đang được nhà thờ chăm sóc. Từ cách đối xử của mấy tên lính, Jill có vẻ đã thành công che giấu thân phận. Sau cùng thì chỉ có một số ít người mới nhìn rõ được gương mặt cô kể từ khi đặt chân vào Beilburg chỉ có tiểu thư Sphere và anh lính canh ở cửa phòng. Miễn là chưa bị phát hiện thì gần như cô sẽ không bị phát hiện.
… Nghĩ lại thì, mấy đứa trẻ ở nhà thờ ở đâu rồi? Chúng đang đi ra ngoài à?
Jill nhìn xung quanh, suy nghĩ nên đi đâu trước, nhưng lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói thân thuộc.
“Thưa Cha đáng kính, con… con phải làm gì bây giờ…?!”
Giọng nói vang lên từ phía bên trong nhà thờ. Nhận thấy cửa sổ đang mở, Jill lén lút rướn đầu vào nhìn bên trong.
Bên kia cửa sổ là nhà nguyện. Có một người đàn ông đứng phía trước bệ thờ, mặc đồ mục sư. Tiểu thư Sphere đang cúi người phía trước ông ta.
hoàn toàn bị con nhóc đó chiếm lấy tâm trí rồi…! Và thậm chí còn đi hỏi con… S-Sao lại có thể độc ác như vậy chứ…?!”
“B-Bình tĩnh lại nào, Tiểu thư Sphere… Phải rồi! Có thể ngài ấy đang chuẩn bị quà cho cô.”
“M-Mà… Có lẽ vậy, nhưng… ngài Hadis… cần vị hôn thê dưới mười bốn tuổi…!” Ngay sau đó, tiểu thư Sphere gục mặt xuống sàn mà khóc. “Con đ-đã hỏi rằng liệu ngài ấy có thể cân nhắc về cuộc hôn nhân của cả hai không, nhưng ngài ấy lại nói vì con đã qua mười bốn rồi nên không thể…! Nếu là chuyện khác thì có thể ngài ấy sẽ cân nhắc, nhưng tất cả lại chỉ vì việc được sinh ra sớm… T-Tại sao lại là mười bốn chứ?! Con không đủ tốt vì con đã mười sáu sao?! V-Và khi Phụ thân nghe được vậy, người lại lập tức sắp xếp một cô gái dưới mười bốn tuổi đến bữa tiệc. nữa…!”
Thật đau lòng khi nghe những lời than thở của tiểu thư Sphere, nhưng Jill không thể ở lại và nghe họ nói mãi được. Dù thật sự cảm thấy tiếc cho cô ấy, Jill lặng lẽ di chuyển ra xa cái cửa sổ và men theo tường của nhà thờ.
Bị từ chối chỉ vì độ tuổi thật sự là chuyện vô cùng khó chấp nhận mà. Mọi người đều sẽ tự hỏi với nhau rằng vì sao vị hôn thê của ngài ấy lại phải dưới mười bốn tuổi.
Nhưng thực sự là, vì sao lại phải như vậy? Loại trừ khả năng là Hadis thích mấy bé gái ra, Jill vừa đi vừa nghĩ. Mười bốn… Mười bốn…
Ở Vương quốc Kratos, mười bốn tuổi là thời gian mà Nữ thần, khi đó vẫn là một bé gái ở trên Thiên giới, thức tỉnh sức mạnh. Vì vậy, các bé gái được sinh ra tại Vương quốc Kratos đều sẽ được tặng một chiếc vương miện hoa được làm riêng vào sinh nhật mười bốn tuổi. Một nghi lễ đặc biệt… Đột nhiên mấy suy nghĩ này làm cô nhớ đến cái ký ức tồi tệ kia.
Cái tối Jill nhảy ra khỏi tường thành… Cái tối bắt đầu mọi thứ… Đó là sinh nhật mười bốn tuổi của Công chúa Faris, nên mình đã quay trở lại thủ đô và… Dừng thôi, đừng nghĩ gì về chuyện này nữa.
Cuối cùng, Jill không còn lựa chọn nào khác ngoài khỏi chính bản thân ngài ấy nói ra lí do. Cô cảm thấy hơi sợ để hỏi.
“Nhưng mình cần phải hỏi ngài ấy sớm nhất có thể… Nếu không, chuyện sẽ xảy ra khi mình đủ mười bốn tuổi sẽ—”
“Này, vẫn chưa có tín hiệu mà!”
“Tín hiệu là lúc cánh cổng đóng lại. Yên lặng chờ tín hiệu đi!”
Jill đã đến phía trước của nhà thờ, nhanh nhẹn chốn phía sau một cái bụi cây gần cô ngay khi nghe thấy. Nhiều tên lính đang nhanh chóng tiến đến phía trước nhà thờ.
Lạ thật… Nếu phần lớn binh lính ở đây là con của quý tộc, thì chuyện này là sao?
Quý tộc luôn bộc lộ cách giáo dục hơn người của mình qua từng bước chân, Cái cách đám lính này di chuyển lại hơi cục mịch, và giọng điệu của họ hơi lạ lẫm so với nơi đây. Hẳn là họ đến từ một vùng hẻo lánh trên núi. Nhưng họ chắc chắn đang mặc đồng phục của Bắc Quân đoàn.