“Ta không hiểu… Ta sai ở đâu chứ?”

“Sai ở cái đầu cậu chứ đâu nữa.”

“Nực cười! Kế hoạch của ta hoàn hảo như vậy mà em ấy vẫn không yêu ta… TẠI SAO CHỨ?!”

“Như ta nói, nó sai từ cái suy nghĩ trong đầu cậu rồi,” Rave nói lại. “Cậu cứ ngậm cái mồm lại là và để cái mã ngoài trời cho kia làm việc là ngon lành rồi còn gì.”

“Ngài Rave này… Nếu hai người cảm thấy không thể nói chuyện nghiêm túc được thì phiền cả

hai rời khỏi đây được không?” Jill hỏi với tông giọng lạnh băng. Hẳn cô đã từ bỏ việc giữ thái độ trang nhã trước một buổi tổng kết kế hoạch giữa một hoàng đế và một sinh vật giống một con rắn ở bên kia bàn.

Tuy nhiên, Hadis dường như không cảm thấy khó chịu vì chuyện này, thay vào đó cậu nghiêng đầu hỏi lại.

“Sao em nỡ lòng đuổi ta ra ngoài trong khi mồm em còn đang nhồm nhoàm cái bánh sừng bò mà ta làm chứ?”

“Y-Ý tôi không phải.. T-Tóm lại là chúng ta không có thời gian cho chuyện này đâu! Ngài đánh ngất bảo vệ trước cửa phòng tôi như vậy chắc hẳn ngài lẻn ra khỏi lâu đài phải không? Chả lẽ có chuyện gì xảy ra à?”

“Không hẳn. Ta chỉ muốn gặp em thôi.”

Chỉ với một câu nói mà Hadis đã khiến Jill ngượng chín cả người.

Tuy vậy Hadis lại không nhận ra điều này, rồi chỉnh tư thế ngồi vắt chân của mình. Dù đang mặc mấy thứ nội trợ như khăn đầu và tạp dề thì vẻ đẹp của anh ta vẫn không suy giảm chút nào.

“Tuy nhiên, có chút rắc rối đây. Đáng lẽ ra em đã phải được đưa đến lâu đài để ta chăm sóc theo sắc lệnh rồi cơ.”

Jill đương nhiên là chẳng nhớ một cái sắc lệnh nào như vậy… có nghĩa là…

“Vậy là Hầu tước Beil đang lờ sắc lệnh của ngài ư?”

“Bề ngoài thì ông ta tỏ vẻ tuân theo, nhưng em thì vẫn ở đây,” Hadis nói.

“Hắn đã từ chối toàn bộ liên lạc với ta từ bên ngoài với lý do sức khỏe không tốt. Mà ta cũng không chắc tin nhắn đề nghị Đế đô cử người đến đón chúng ta đã được truyền đi hay không chưa nữa.”

“Không thể nào… Ông ta muốn tạo phản ư?” Jill nhỏ giọng hỏi lại, nhưng Hadis chỉ trưng ra nụ cười lạnh lẽo.

“Nếu vậy, hẳn chúng phải dũng cảm lắm, dám đối đầu với Hoàng đế bị nguyền rủa này cơ mà.”

“...Bị nguyền rủa? Ý ngài là sao?”

“Em chưa nghe chuyện này khi ở Kratos à?” Hadis nhướn mày lên hỏi.

“Chúng tôi chỉ nghe được vài mẩu truyện nhỏ về việc mọi người xung quanh ngài đột nhiên chết đi và các cuộc tranh giành quyền kế vị không hồi kết, mấy chuyện kiểu vậy thôi.” Jill kể lại.

Nghe chuyện, Hadis nheo mắt lại. “Mấy mẩu truyện nhỏ sao… Ta không nghĩ rằng nó lại được đồn đi như vậy.”

“Tôi không nói rằng chúng là những chuyện bịa đặt, nhưng ngài có thể thấy rõ ràng là Kratos và Rave không ưa nhau chút nào. Nên tất cả những gì tôi biết về ngài chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Tôi muốn nghe câu chuyện này từ chính miệng ngài cơ.” Jill nói.

“Em muốn tự thân đánh giá ta sao?... Thật đắng cay.”

“Ý ngài là sao?” Jill nghiêng đầu hỏi.

“Anh chắc yêu em mất rồi.” Hadis càu nhàu với giọng hờn dỗi.

Đến khi mặt Jill đỏ như trái cà chua rồi não cô mới tiếp nhận và hiểu được lời nói đó.

“Ý ngài là… C-Chờ đã, cái gì vậy chứ?! Ngài vừa trêu tôi xong mà?!”

“Ta muốn em yêu ta, chứ không phải ngược lại như này.”

“GÌ VẬY TRỜI?!” Jill hét lên.

“Rồi rồi.” Rave cắt ngang. “Chúng ta đang hơi lạc đề rồi, ta sẽ bàn về nó sau nhé! Không có thời gian đâu! Nhanh mà giải thích đi!”

Hadis hắng giọng và gạt cái tuyên bố dở người của mình sang một bên. Thành thật mà nói thì Jill cũng muốn né mấy cái truyện như này ra nên cô cũng chỉnh lại tư thế rồi nghe cẩn thận.

“Hẳn em biết rằng ta ban đầu vốn là một hoàng tử thấp hèn, gần như không có cơ hội làm Hoàng đế đúng không?”

Cô hẳn đã nghe về chuyện này quá nhiều rồi nên chỉ gật đầu lại.

“Mẹ ta chỉ là vợ lẽ thôi,” Cậu tiếp tục, “và vị trí đứng của bà thấp đến nỗi mà chỉ một trong hai người con của bà, ta hoặc là Vissel, được thừa nhận là một hoàng tử ở Đế đô… Vậy nên Hoàng đế đã ép ta ra một vùng biên ải của Đế chế.”

Nghe Hadis kể xong, Jill bỗng chợt nhận ra là… Mẹ anh ta đã không chọn anh.

Hadis cười với vẻ mặt choáng váng của cô và nói lại.

“À, có thể nói rằng họ đã bỏ rơi ta nhỉ. Đột nhiên ta nhìn thấy được tên này kể ra cũng lạ.” Cậu hất đầu về phía Rave.

“Mọi người đều cho rằng ra là một con quái vật mới được sinh ra.”

“Dù gì thì Hoàng đế tiền nhiệm không thấy được ta mà,” Rave khinh khỉnh nói.

“Nếu không muốn nói là rất nhiều các đời Hoàng đế trước đó.”

“Nhưng ta lại thấy tên này.” Hadis nói. “Vậy nên ta biết chứ… ta biết rằng mình sẽ trở thành Hoàng đế — không, phải trở thành mới đúng.”

Hadis tiếp tục kể cho đến lúc các tai nạn ngẫu nhiên kia xảy ra, bắt đầu từ sinh nhật lần thứ Mười một của mình.

Hoàng thái tử, một người anh cùng cha khác mẹ của cậu mà chưa từng gặp mặt, đột nhiên chết. Ngự y cho rằng anh ta bị lên cơn đột quỵ. Nhưng tiếp tục đó các Hoàng tử có vị trí giành quyền kế vị cao cũng được phong làm Hoàng thái tử. Không ai thèm ngó ngàng đến Hadis, người đã bị đày ra vùng biên ải. Hoàng thái tử tiếp theo được phong lên, và cũng chết ngay sau đó. Lí do là bị chết đuối trong bồn tắm.

“Hoàng thái tử tiếp theo đã tự vẫn.” Hadis nói tiếp.

“Hắn ta khẳng định rằng luôn có một tiếng nói của phụ nữ vang lên mỗi đêm sau khi được sắc phong. Người tiếp theo thì bị chết ngạt trong khi rửa mặt. Tất cả những người được sắc phong trước ta đều lần lượt chết một cách kỳ lạ —mỗi năm, vào ngày sinh nhật của ta, như thể một món quà vậy.”

Jill cạn lời. Cô vô thức nhìn về Rave, nhưng nó lại trở nên tức giận.

‘Không phải tại ta!” Con rồng phản đối. “Ta thậm chí còn chả cần làm như vậy để cậu ta lên ngôi.”

“Ta đã gửi thư cho thủ đô rồi, nhưng anh trai ta – Hoàng tử Vissel — lại là người phản hồi. Nhưng hắn cũng chỉ là một tên hoàng tử thấp hèn thôi. Hắn không đủ quyền để có thể gọi ta về. Nếu có gì thì chuyện hắn liên lạc với ta âu cũng chỉ để gây rắc rối thôi, đặc biệt là đối với mẹ ta.”

“ Với mẹ ngài ư? Nhưng hai người là anh em mà… không thể tin được…” Jill run rẩy khi nghe được chuyện này, nhưng Hadis vẫn có thể dễ dàng nói tiếp mặc cho Jill đang vò đầu bứt tay.

“ Sau khi mọi chuyện cứ liên tục xả đến trong năm năm như vậy, họ không thể coi đó là tai nạn bình thường được nữa. Hoàng đến đành chấp nhận những gì anh trai ta nói, gọi ta về và phong làm Hoàng thái tử. Năm đó, không có ai chết nữa. Nhưng ngay lúc đó, cha ta lại thoái vị — và quyết định ta làm người kế vị… Hẳn ông ta sợ những chuyện trước đó sẽ xảy ra với bản thân nếu ông vẫn ở phía trên ta.”

Cách thoái vị của Hoàng đế tiền nhiệm khiến Hadis cảm thấy ông ta chỉ cố gắng né anh ra thôi. Hắn bỏ tất cả lại cho Hadis, giống như đang cầu xin tha mạng vậy.

Và rồi, ở độ tuổi mười tám, anh đã trở thành Hoàng đế — người đứng đầu Đế chế Rave.

“Cuối cùng, vào ngày ta đăng quang, mẹ ta đã quyết định tự sát.” Hadis nói như thể không phải chuyện của mình. “ Bà ấy nói rằng bà không muốn sống trên đất nước một con quái vật đứng đầu. Và rồi, ta trở thành Hoàng đế bị nguyền rủa.”

Thật không thể tin được… Jill nghĩ vậy, người đang không biết nên phản ứng thế nào.

Hadis mỉm cười yếu ớt. “Mà đó là chuyện quá khứ rồi. Đây không phải chuyện em cần quan tâm đâu.”

“ N-Nhưng, thưa ngài… Ngài đâu làm gì sai đâu? Chả làm gì cả…” Jill phản bác lại.

“Ta vẫn ổn mà. Anh trai ta đã lôi kéo được kha khá người về phe ta nên mọi chuyện vẫn ổn —ít nhất là cho đến lúc này.”

“Vậy… Vậy sao?”

“Ừm. Dù không thấy Rave được nhưng mà anh ấy tin ta mà,” Hadis vui vẻ nói.

Nhưng Jill bỗng chốc đổ mồ hôi lạnh vì một lý do hoàn toàn khác.

Nếu không nhầm thì tương lai ngài ấy sẽ bắt đầu xử tử toàn bộ anh em cùng cha khác mẹ, kể cả anh trai của ngài vì tội làm phản cùng với các cuộc nổi loạn, không chừa một ai…!

Hơn nữa — Hoàng tử Vissel cũng là người tiết lộ thông tin cho Kratos. Jill đã từng thấy hắn bí mật đàm đạo với Gerald.

“Ta sẽ không nói rằng mọi chuyện hiện tại vẫn yên ổn, đương nhiên,” Hadis tiếp tục, mặc cho mặt cô bây giờ đã xanh lét cả ra. “Ta chắc rằng anh trai ta vẫn đang hoang mang lắm. Dù gì ta cũng bị tất cả các hoàng tử khác tránh xa mà. Nhưng ta muốn tin vào một tương lai hai người có thể nói chuyện bình thường với nhau.”

Vậy là Hoàng đế sẽ vân tiếp tục bị phản bội dù đã đặt nhiều niềm tin đến vậy ư? Và cuối cùng ngài đã từ bỏ cả chính bản thân trong sự tuyệt vọng đó? Thật là khủng khiếp…

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, Jill phá tan cái suy nghĩ bất lực của mình, siết tay hạ quyết tâm và thay đổi chủ đề.

“... Ở Vương quốc Kratos, chúng tôi ai cũng tự hỏi vì sao bên Đế chế Rave mấy năm nay không có nhiều sự phát triển đáng chú ý. Hẳn là vì lời nguyền của ngài sao?” cô hỏi.

“Phải,” Hadis gật đầu. “Vì các Thái tử cứ liên tục chết mỗi năm như vậy, Đế chế đã hao hụt lượng chất xám đáng kể. Ta đã cố gắng để giữ tình hình chính trị ổn định lại kể từ lúc lên ngôi, nhưng ta lại bị xem là một sự tồn tại ghê tởm. Anh trai ta cũng cố gắng kiểm soát các tin đồn lại, nhưng nếu có người bị thương dù chỉ nhẹ đi nữa thì họ vẫn đồn ầm lên là do lời nguyền của ta. Trong khi đó thì cũng có nhiều người nghi ngờ rằng toàn bộ việc các Thái tử chết liên tục như vậy là do ta đã lên kế hoạch từ rất lâu nữa.”

Không lẽ bọn họ quên rằng chính họ đã đày đọa Hadis à, làm sao mà anh ta có thể làm được mấy chuyện như này chứ. Nhưng câu chuyện sẽ dễ dàng hơn với nỗi sợ một thứ nằm ngoài khả năng con người.

“Hơn nữa, anh trai ta là một người đức cao trọng vọng nên dạo đây các phong trào thúc đẩy việc anh ấy lên ngôi đang tăng lên. Mà không quan trọng là anh ấy muốn làm gì, họ có thể nói đó là một lời nguyền hoặc cái gì đó, nhưng những kẻ mà không xem lại lỗi lầm họ gây ra trong quá khứ thì sẽ lặp lại điều đó thôi.”

“...Có lẽ là Thái tử Vissel hoặc ai đó dưới trướng đã dàn dựng vụ tấn công tàu?” Jill đoán. “Hoặc là một trong các hoàng tử khó tính làm phản…”

Hadis lắc đầu. “Vissel và các hoàng tử còn sống đã tận mắt chứng kiến từng người một lên Thái tử rồi chết như vậy. Ta từng được kể là lên vị trí đó là cầm chắc cái chết, cho nên ta không nghĩ họ đã quên hậu quả sau đó dễ dàng đâu.”

Khó có thể tưởng tượng rằng có ai dám soán ngôi Hadis sau chuỗi chuyện như vậy.

“Vậy hiện tại chúng ta chỉ cần để tâm đến Hầu tước Beil thôi à?” Jill hỏi với đầu đầy nghi vấn.

“Ta xin lỗi,” Hadis nói, vẻ mặt đầy chán chường. “Dù gì cái vụ lời nguyền này nổi ở đây lắm, hẳn ta không nên cho rằng em, một người gốc Kratos, biết về chuyện này. Đáng ra ta phải giải thích khi chúng ta kết hôn… Vậy là toàn bộ đều do ta tưởng tượng ra…”

“Vậy ngài lái câu chuyện đi xa nhỉ, thật sự đấy…?” Jill nói mà không giấu đi sự mỉa mai.

“Em không cần phải lo về cái lời nguyền này đâu. Dù gì thì em cũng đã ở đây rồi, nó sẽ biến mất sớm thôi.”

“...Hử? Tôi thì liên quan gì đến cái lời nguyền vậy?” Jill chết lặng hỏi lại.

Hadis vui vẻ trả lời, “Ta sẽ nói với em sau, nhưng cơ bản thì em có thể nghĩ rằng lời nguyền chỉ tồn tại khi Long Đế chưa có vị hôn thê nào. Miễn là ta có một cô dâu được Rave chúc phúc thì lời nguyền sẽ tự biến đi.”

“Vậy không phải là ngài nên kết hôn sớm ngay từ đầu sao…?” Cô hỏi với cái sự thật rõ rành rành ra ngoài.

Hadis hiện tại đã mười chín tuổi, và là một hoàng đế. Hẳn anh đã phải có một dàn các ứng viên hôn thê tiềm năng rồi. Một câu hỏi vô cùng giản đơn, nhưng Hadis lại gượng cười nói.

“Ta nói rồi mà nhỉ? Bản thân là một hoàng tử bị mọi người tống ra vùng biên ải đồng thời cũng bị coi là một con quái vật bất tử dù có bị nhốt và bỏ đói, đương nhiên là chả ai muốn dính dáng đến ta rồi.”

Trời ạ, Jill nghĩ thầm. Nhưng cô không thể rút lại lời nói lúc nãy. Cô chỉ có thể xin lỗi.

“...Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ đến chuyện này…”

Kể cả khi ta được đối xử như một thái tử đi nữa thì hẳn sẽ không dễ để tìm một ứng viên đủ khả năng phép thuật để thấy Rave đâu.”

Jill bắt đầu hiểu được vì sao Hadis lại chào đón cô niềm nở cũng như lý do Hadis lại vui vẻ cố gắng hết mình để khiến Jill yêu anh ta.

Vậy là ngài ấy đã luôn ở một mình, chí có Rave là đồng minh ư?

Kế hoạch gia đình hạnh phúc… Thứ nghe tưởng như một trò đùa giờ lại có một sức nặng không tưởng.

“Thưa Điện hạ… Ngài không tức giận ư? Ngài biết đó… sau tất cả những gì gia đình của ngài, cả người dân xung quanh…”

“Sao ta phải vậy? Ta là tái sinh của Rồng Thần Rave đó. Được sinh ra để trở thành Hoàng đế, mọi người dân, kể cả người nhà họ đều là người ta cần phải bảo vệ. Chả lẽ ta chịu thua số phận mà chống lại họ?”

Hadis nở nụ cười đầy hãnh diện.

“Ta có Rave. Và giờ có cả em ở đây rồi. Ta sẽ không thua đâu.”

Nhìn vào đôi mắt kia, đôi mắt như muốn thách thức tương lai, Jill như cảm thấy bị xát muối vào vết thương chưa lành vậy. Cô chớp mắt ngạc nhiên,

Không… Mọi thứ giờ khác rồi. Bình tĩnh lại nào. Ngài ấy đơn giản là muốn kết hôn với mình để kết thúc cái lời nguyền mà thôi.

Nếu nghĩ theo cách này thì mọi chuyện đều ổn. Jill thấy một tia hi vọng mong manh.

“Từ từ–cái điều kiện cô dâu phải trẻ hơn mười bốn tuổi có liên quan gì đến lời nguyền không vậy?!”

“Không, điều kiện tiên quyết duy nhất chỉ là có thể thấy Rave thôi. Về cái giới hạn tuổi thì kiểu như đề phòng–hoặc là theo nghi lễ thôi, chắc vậy.”

Đáng lẽ ra mình không nên hỏi.

“Em thật sự như được sinh ra để dành cho ta vậy.” Hadis tiếp tục.

“Tôi hiểu… Thật đáng thất vọng…” Jill lạnh lùng nói.

“Vì hai ta có thể ở bên nhau ba năm nữa mà không cần phải lo về điều gì mà.”

Jill không thoải mái lắm với việc anh nhấn mạnh lại chuyện này, nhưng Hadis lại cười cho qua. Khi quay sang Rave cô chỉ thấy cậu cũng quay mặt đi, hẳn họ không muốn tiết lộ hết toàn bộ câu chuyện.

Ngài ấy không nói dối, nhưng cũng chẳng phải thật. Vẫn còn cái gì đó ẩn sâu trong mình cần quan tâm.