Nhân lúc mặt trời chưa lặn, họ lại lên cáp treo để từ từ di chuyển lên một ngọn núi khác, cho đến khi đứng trên đỉnh Storstinden. Từ đây, họ có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố Troms xinh đẹp, dõi mắt về phía những ngôi làng nhỏ được bao bọc bởi các dãy núi băng, tất cả đều như được khoác lên một lớp áo màu vàng rực rỡ, đó là ánh sáng lúc cuối ngày của mặt trời.
Những ngày tiếp theo đều đẹp đẽ như hôm nay, mọi người đã tham quan Nhà thờ Bắc Cực, dạo quanh Bảo tàng Bắc Cực, thậm chí còn ra biển và may mắn gặp được cá voi, khiến khán giả cũng cảm thấy mãn nhãn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày thứ năm. Đây là lần đầu tiên các khách mời được chứng kiến cực quang kể từ khi họ đến đây.
Ngay từ trước khi đến, đội ngũ chương trình đã luôn theo dõi chuyển động của cực quang. Vào buổi tối hôm đó, họ háo hức dẫn dắt các khách mời đi săn cực quang.
Chiếc xe lao vun vút trên đường cho đến khi họ đến được địa điểm dự kiến. Các khách mời quây quần thành một vòng tròn, ở giữa trung tâm được nhóm một ngọn lửa để sưởi ấm, họ vừa chờ đợi, vừa thưởng thức khung cảnh xung quanh.
Trong suốt khoảng thời gian đó, đã hơn một tiếng trôi qua, nhưng bầu trời vẫn không có gì thay đổi. Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin của các nhân viên và cả sự xuất hiện của đạo diễn, mọi người có thể đã nghĩ rằng họ đang bị đùa giỡn.
Việc chờ đợi rõ ràng là rất nhàm chán. Ban đầu, các khách mời còn trò chuyện và cười đùa với nhau, nhưng dần dần họ đều im lặng. Ba nhóm, mỗi nhóm hai người, ngồi đối diện nhau, khoảng cách giữa họ ngày càng gần lại. Vì thực sự quá lạnh nên theo bản năng, họ muốn tụ lại gần nhau để sưởi ấm.
Từ Giai Mạn nhìn Sầm Lâm Vũ ôm chặt lấy cánh tay mình, gần như muốn hòa vào nhau nên chỉ còn cách siết chặt áo khoác của cả hai, đồng thời lén lút đặt thêm viên sưởi ấm của mình vào túi anh ấy.
Sầm Lâm Vũ cảm động nói: “Mạn Mạn, thật sự, tôi sắp khóc rồi.”
Từ Giai Mạn đáp: “Trời lạnh thế này, anh có định rơi nước mắt không đấy?”
[Ha ha ha ha ha ha]
[Từ Giai Mạn - cô gái thép]
[Cứu tôi với, cười sặc sụa luôn rồi]
Trong khi hai người còn đang lẩm bẩm, Nguyễn Ti Anh đã dựa vào người Triệu An Kha, tỏ vẻ buồn chán đến mức sắp ngủ gục, tay vừa nghịch chiếc khóa áo của anh ấy, vừa nói: “Biết thế đã mang theo khuôn (2) ra chơi rồi.”
Nhớ lại đội quân người tuyết không lâu trước đó, Triệu An Kha bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Nguyễn Ti Anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: “Sao vậy, anh bị lạnh à?”
Triệu An Kha: “…Không sao, tôi vẫn ổn.”
[Một lần đắp người tuyết, mười năm sợ khuôn]
[Nhìn xem, đứa trẻ ấy đã bị di chứng]
[Triệu An Kha: Biết làm sao được, đều do số phận]