Mười phút sau, tuyết rơi ngày càng dày như lông ngỗng, các khách mời cũng đã chơi gần xong. Vì lý do an toàn, mọi người chuẩn bị kết thúc buổi quay.
Trước khi rời đi, Nguyễn Ti Anh rất hài lòng chụp một bức ảnh với đội quân người tuyết mà mình đã dựng lên, tiện thể gọi Từ Giai Mạn lại, người đã đuổi theo Sầm Lâm Vũ không biết bao nhiêu vòng.
Nguyễn Ti Anh cất tiếng gọi: “Mạn Mạn! Tuyết rơi nhiều quá rồi, chúng ta về trước đi.”
Từ Giai Mạn nghe thấy vậy lập tức ném quả cầu tuyết đi, sau đó vỗ tay đáp: “Được thôi.”
Sau khi khéo léo né tránh được cú ném cuối cùng, Sầm Lâm Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn thoáng qua Triệu An Kha. Khi thấy phía sau anh ấy là cả đội quân người tuyết ít nhất phải lên đến hàng trăm, hàng ngàn con, Sầm Lâm Vũ có cảm giác đồng cảnh ngộ, cả hai người một kẻ thì thảm hại, một người thì đờ đẫn, biểu cảm trông vô cùng hài hước.
[Ha ha ha ha ha ha ha]
[Ăn cơm, ngủ, rồi đuổi đánh Lâm Vũ]
[Kha Kha đắp xong lại đắp tiếp]
Chẳng mấy chốc, bốn người đã lần lượt đi đến trước ngôi nhà để tập trung và lúc này họ mới phát hiện ra rằng có hai người đã mất tích.
Vì chơi quá vui nên mấy người họ không rõ hành tung của Kiều Nại và Hình Sâm, đặc biệt là khi thấy trong nhà cũng không có ai, họ càng cảm thấy bối rối khi không biết hai người đó đã đi đâu.
Tuy nhiên, chưa kịp tìm người hỏi thăm thì họ đã phát hiện ra hai người đó đã trở về. Hơn nữa, còn là chui ra từ một góc khuất.
Những ánh mắt gặp nhau, ngay lập tức, bầu không khí toát lên một sự mơ hồ khó diễn tả bằng lời, đặc biệt là biểu cảm như muốn nói “hai người chắc chắn đã làm chuyện xấu” của Nguyễn Ti Anh kèm với nụ cười xấu xa, khiến Kiều Nại ngay lập tức vội vã trốn vào trong nhà.
Đứng ở rìa ngoài cùng, Sầm Lâm Vũ, người vừa mới đi rũ sạch tuyết bám trên người, thấy Hình Sâm quay lại và đi qua mình, thì tiện thể nhìn về hướng anh vừa đi từ đó, rồi ngạc nhiên hỏi: “Hai người làm gì ở cái chỗ tối om đó vậy?”
Hình Sâm - đang trong tâm trạng rất tốt, liếc nhìn Sầm Lâm Vũ một cái và nói một cách nghiêm túc: “Ngắm tuyết.”
Sầm Lâm Vũ: “?”
Nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của Sầm Lâm Vũ, Từ Giai Mạn lập tức kéo anh ấy lại và gọi anh ấy là đồ ngốc. Nguyễn Ti Anh thì đứng bên cạnh cười khúc khích không ngừng.
[Người bình thường thông minh lắm, mà không biết có phải bị quả cầu tuyết ném trúng làm ngớ ngẩn ra không!]
[Anh có phải bị ngốc rồi không! Không nhìn ra sao! Môi đỏ ửng rồi kìa!]
[Mẹ hỏi tôi sao lại cười ngớ ngẩn thế, tôi cảm thấy ngọt ngào đến mức không nói nên lời]
Tối hôm đó, các khách mời trở về phòng và lại tắm một lần nữa trong phòng xông hơi nóng để xua tan cái lạnh trong cơ thể. Cảm giác thoải mái và mệt mỏi ập đến, họ vừa chạm vào giường đã lập tức ngả đầu ngủ, thậm chí trong mơ cũng đều là những giấc mơ đẹp.
-
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ nướng và dùng bữa sáng xong, các khách mời tập hợp lại vào khoảng mười giờ sáng. Khi mở cửa ra, họ thấy vài chiếc xe trượt tuyết do tuần lộc kéo và nhân viên đã chờ sẵn từ lâu.
Những con tuần lộc có bộ lông xám trắng và nâu xen kẽ, mỗi con đều mập mạp và khỏe mạnh, với những chiếc sừng phân nhánh phức tạp, toát lên vẻ đẹp tự nhiên đầy hoang dã.
Các khách mời đều tỏ ra thích thú vây xung quanh những con tuần lộc, họ vừa , vừa ngắm nghía, chụp ảnh chung và đi dạo vòng quanh một lúc lâu rồi mới lên xe trượt tuyết và vui vẻ xuất phát. Ban đầu, tốc độ còn khá chậm, nhưng sau đó dần dần tăng tốc, khi xe trượt xuyên qua những cánh rừng, những tiếng hò reo vui vẻ liên tục vang lên.
Sầm Lâm Vũ: “Hừm~ Hú!”
Kiều Nại: “Hú~ Hú!”
[Hú~ Hú~ Hú~]
[Khỉ vào núi rồi]
[Ha ha ha ha ha]
Những con tuần lộc dẫn các khách mời đi xuyên qua khu rừng băng tuyết rộng lớn, cuối cùng đến trước một ngôi nhà làm bằng băng nằm trong rừng.
Các nhân viên công tác tiến hành giới thiệu và giải thích cho mọi người. Lúc này, các khách mời mới biết rằng ngôi nhà làm bằng băng này thực ra là do đạo diễn và mọi người cùng nhau xây dựng, khiến tâm trạng họ trở nên vô cùng phức tạp.
Các khách mời: “?”
Đạo diễn còn có tài nghệ này à?
[Có chắc không phải là đạo diễn tự mình muốn thử nghiệm cái này không?]
[Dù nhìn thế nào thì cũng thấy là để tiết kiệm chi phí!]
[Cái này có thể cho người ở được không? (đầu chó)]