Khiếp sợ! Biểu cảm xuất hiện nhiều nhất trên khuôn mặt mỗi người đang đứng ở đây đều là như thế. 

Gã đàn ông giống như bị đánh đần cả người. Gã có chút khó tin nhìn cô gái nhỏ nhắn chỉ cao đến cằm gã. Ánh mắt hung ác đảo đến bộ quần áo cắt may tỉ mỉ đắt tiền trên người cô, gã nhịn xuống sự táo bạo trong lòng. 

Không quan tâm chút bỏng rát trên mặt, gã vội buông roi cười xởi lởi lấy lòng, bộ dáng hết sức đáng khinh, "Vị tiểu thư này, xin thứ lỗi cho kẻ mãng phu này. Nhưng đòn roi quật lên cô cũng không phải lỗi tại tôi, là cô tự mình lao vào. Cô cũng đánh tôi một cái rồi, mong cô hả giận".

"Tại sao lại đánh đứa nhỏ?", Liên Thư lạnh mặt, giọng điệu không chút sợ hãi mà chứa đầy giận dữ phẫn nộ.

"Tôi đánh nô lệ của mình cô có quyền gì chất vấn", gã đàn ông khinh thường cười nhạo, "Mạng sống của chúng rẻ mạt mấy đồng. Nếu không phải có những người như tôi thì đã sớm chết từ đời nào rồi, làm gì còn đứng đây được nữa".

"Nhưng cũng đâu cần đánh đập chúng!"

"Đấy là dạy dỗ thôi", gã đàn ông tung tung cái roi da, khinh khỉnh nói tiếp, "Nó phải biểu diễn xem có gì thì người ta mới mua nó. Người ta mua nó biết đâu nó còn đổi đời. Tôi là đang muốn tốt cho nó thôi".

Liên Thư siết chặt tay, cô không ngờ chế độ cũ ngày xưa lại tàn ác như thế. Những lời nói ra của tên đàn ông này không những không bị chửi rủa lại còn được đám đông ngầm công nhận. Không có bất cứ nhân quyền nào đối với tầng lớp nô lệ, hiện thực tàn khốc ấy đang hiển hiện ngay trước mặt cô.

Nhìn đứa nhỏ gầy yếu ngã ngồi run lẩy bẩy trên mặt đất, trái tim Liên Thư thắt lại. Cô hít sâu một hơi, dằn xuống xúc động muốn chửi cái thời đại khốn nạn này. 

"Được thôi, tôi sẽ mua những đứa nhỏ mà các người có".

Lời vừa nói ra gã đàn ông liền sửng sốt, đám đông cũng lập tức xôn xao.

"Cô ta hình như mới chuyển đến căn nhà gỗ trên đầu làng nhể. Rốt cuộc là tiểu thư nhà nào".

"Gì chứ, mua mấy đứa bé tý kia về thì làm được cái gì, nuôi chỉ tốn cơm"

"Cô ta là thừa nhiều tiền quá rồi à?"

"Mạnh miệng ghê gớm, mua được thì về cũng chết đói với nhau à".

Những lời ấy tuyệt nhiên lại chẳng có lời nào là cảm thán mừng rỡ cho đứa nhỏ. Chỉ có sự thờ ơ đánh giá lạnh lùng bằng đồng tiền. 

Gã đàn ông nói nhỏ với người bên cạnh, sau đó nhếch môi cười, thái độ vẫn khinh khỉnh dường như nghĩ Liên Thư chỉ là nhất thời xúc động mà nói vậy.

"Tiểu thư này, cô có chắc mình mua nổi không?"

Liên Thư lạnh mặt tùy tiện lấy từ túi áo ra ba cái lá vàng thả xuống dưới đất.

Lại một lần nữa toàn bộ đều xôn xao. Gã đàn ông trợn tròn mắt không thèm bận tâm đến thái độ của Liên Thư mà nhào ngay xuống nhặt lấy lá vàng lên kiểm tra.

"Là vàng thật!", gã kinh hỉ, còn dùng răng kiểm tra đi kiểm tra lại. 

"Đưa hết mấy đứa nhỏ đến đây!", Liên Thư mất kiên nhẫn.

"Vâng, vâng", gã đàn ông cười xởi lởi, vẫy vẫy tay mấy cái cho đàn em, "Còn làm gì, mang hết mấy đứa ranh kia ra đây!".

"Cậu Ứng, chúng ta làm gì còn mà mấy đứa", tên chạy vặt nhăn nhó, "Qua bị ốm chết mất hai đứa rồi còn đâu. Giờ còn mỗi hai con ranh".

"Cái đéo gì! Chẳng phải vừa có mấy đứa mới thu tuần trước à!", gã đàn ông được gọi là cậu Ứng đó trừng mắt quát.

"Cậu nhớ nhầm, chính cậu bảo với tụi em ít thu mấy đứa nít ranh vô dụng còn gì. Bữa giờ toàn thu người lớn không", tên chạy vặt càng nói càng không dám nhìn sắc mặt đen sì của cậu Ứng nhà gã. 

Mẹ kiếp! Món ăn ngon đến miệng rồi còn không đớp được. Ứng nhìn cái túi áo của Liên Thư, ánh mắt tham lam nghĩ hẳn cô vẫn còn tiền trong người. Không vét được thì uổng quá.

Liên Thư hai mắt đỏ bừng, những lời tên chạy vặt nói cô đều nghe được. Nếu cô đến đây sớm hơn một chút, phải chăng sẽ thay đổi được kết cục bi thảm của hai đứa nhỏ khác? Sống trong xã hội hiện đại, tuy lòng người có nóng có lạnh nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy rét lòng đến mức này.

"...Đủ rồi! Cứ đưa đứa nhỏ khác đến đây!".

"Vâng, vâng", tên chạy vặt được ra hiệu liền đi vào xe ngựa kéo theo một đứa nhỏ khác xuống. 

Hệ thống nhảy lên mấy chữ đỏ rực, [đối tượng nuôi dưỡng].

Toàn thân cô bé bẩn đến không chịu được, tóc tai rối tung bết dính những thứ cặn bã đen đúa. Quần áo rách nát để lộ ra cơ thể gầy gò chỉ toàn da bọc xương. Ánh mắt đen thẳm u ám vô hồn ẩn dưới mái tóc khiến người ta nhìn mà rùng mình ghét bỏ.

Liên Thư nhìn gã chạy vặt xách cô bé như xách con gà mà tức điên, vội vã tiến lên đón lấy cô bé thoát khỏi tay gã. 

"Tiểu thư, chúng ta vào trong làm giao dịch nhé?", Ứng làm động tác mời, hướng Liên Thư vào cái lều lớn bên cạnh. 

"Được", Liên Thư dặn tên chạy vặt trông hai đứa nhỏ cho cẩn thận, sau đó theo chân Ứng đi vào.

Gã Ứng xoa xoa tay, híp mắt bắt đầu nói, "Tiểu thư, chúng ta làm giấy tờ nhé. Bình thường một đứa nhỏ chúng tôi bán..."

"Đừng nhiều lời, ta biết thừa giá bình thường các người hay bán những đứa nhỏ là bao nhiêu", Liên Thư ngồi trên ghế, sắc mặt bình tĩnh không còn để lộ vui giận. 

Ứng mím môi, nụ cười trên môi hơi nhạt đi, nhiều thêm chút tính toán trong mắt. Con mồi béo bở như này có mấy khi mà được, sao gã cam lòng cứ thế bỏ qua.

Gã nghĩ đến thì tất nhiên Liên Thư cũng nghĩ đến. Hồi nãy cô cố tình cho tất cả thấy tài lực của mình thực ra cũng có chủ ý cả. Cô lại từ từ lấy từ túi của mình ra thêm 3 lá vàng nữa đặt lên mặt bàn. 

"Tôi có một đề nghị hẳn anh sẽ thấy hứng thú đấy".

Ứng nhìn chằm chằm mấy lá vàng, sự tham lam sắp tràn ra khỏi mắt thành thực thể luôn rồi. Gã vươn tay muốn lấy mấy lá vàng, lại bị một bàn tay ngọc ngà chặn lại.

Gã hắng giọng, "Tiểu thư cứ nói".

"Tôi muốn anh thay ta thu lưu những đứa nhỏ nô lệ, những đứa nhỏ bị bỏ rơi", Liên Thư nhìn thẳng vào mắt của Ứng nói.

"Cái gì! Chuyện này, tôi cũng không quyết được đâu tiểu thư", Ứng nhíu mày, gã lăn lộn kiếm sống bằng nghề buôn nô lệ bao năm nay, đây là lần đầu tiên gã nghe được một đề nghị thế này. Gã tự biết gã tham lam và máu lạnh, gã có thể tùy tiện đồng ý rồi cầm tiền của nhưng không hiểu sao nhìn vào đôi mắt đầy kiên nghị của Liên Thư, gã lại chợt có cảm giác đứng trước mẹ mình.

"Anh không phải chủ của đoàn này ư?", Liên Thư nhíu mày, "Tôi có thể cung cấp nguồn tài lực cho anh, đổi lại anh cầm nó làm thù lao đi cứu người, vừa thu tài vừa thu danh tiếng, chẳng phải rất có lợi?"

Ứng bật cười, "Quả thật tôi dẫn đoàn nhưng chúng tôi chỉ là một nhánh thôi, nhưng nếu tiểu thư thực sự nghiêm túc, vậy thì tôi sẽ viết cho chủ nhân của chúng tôi một lá thư kiến nghị. Còn có được hay không, thì phải xem mệnh rồi".

Liên Thư gật đầu, đẩy lá vàng về cho Ứng, "Vậy nhờ anh. Còn hai đứa nhỏ, tôi sẽ đưa chúng đi".

"Thành giao!"

Liên Thư đi ra khỏi lều, cầm trên tay hai tờ giấy khế ước nô lệ, cô gấp kĩ bỏ vào túi áo định chút nữa về sẽ đưa cho hai đứa nhỏ.

"Chào con, chúng ta cùng về nhé?", Liên Thư chìa tay về phía hai đứa nhỏ.

Đứa nhỏ được cô bảo vệ khỏi đòn roi sau khi thấy Liên Thư thực sự đã mua mình liền không chần chừ nắm lấy tay cô. Còn về đối tượng nuôi dưỡng, cô bé lại chỉ nhìn chằm chằm mà không phản ứng gì. 

"Bé con?", Liên Thư quỳ gối xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy gò đen đúa, "Con về nhà với ta nhé?"

Đôi mắt vốn vô hồn kia khi chạm vào ánh mắt ấm áo của Liên Thư tựa như hơi sáng lên, cái đầu nhỏ cuối cùng cũng chịu gật nhẹ.

Liên Thư cúi người bế bổng cả hai đứa nhỏ lên. Quả đúng như cô nghĩ, thật nhẹ quá đi mất. Hai đứa bé 6 tuổi mà cơ thể chỉ như đứa nhỏ 4 tuổi thế này. 

Dường như không nghĩ Liên Thư sẽ làm thế, hai đứa bé đều kinh ngạc ôm lấy vai cô. Sau đó hoảng hốt vội buông tay khỏi áo của cô.

"Hai đứa có thể ôm ta", Liên Thư dịu dàng, chậm bước trở về.

"Nhưng... sẽ làm bẩn áo của ngài", đứa nhỏ xấu hổ xoa xoa hai bàn tay bẩn vào áo mình.

"Bẩn thì thay là được, không sao đâu"

Hai đứa nhỏ suy nghĩ hồi lâu, mãi mới dám chầm rãi ôm lấy. 

Liên Thư hài lòng khẽ cười, không để ý ánh mắt cùng sự chỉ trỏ xung quanh, nhanh chân bước về nhà. 

Du Hành ngủ dậy không thấy Liên Thư vốn đang nhàm chán nằm đợi, nghe được tiếng mở cửa, thấy Liên Thư hai nách kẹp một đứa trẻ liền trừng mắt.

"Sao lại có hai? Đối tượng nuôi dưỡng chỉ có một mà?"

Liên Thư thả hai đứa nhỏ xuống, không nhìn ánh mắt dò hỏi của Du Hành mà chỉ quan tâm hai đứa.

"Đây là nhà của ta, sau này cũng là nhà của hai đứa các con. Hãy cùng nhau sống thật hạnh phúc nhé!"

Xong cô lấy hai bản khế ước ra, thấy hai đứa nhỏ đều không có tên, nói tiếp.

"Ta có thể đặt tên cho hai đứa không?"

Hai đứa nhỏ tất nhiên vui lòng, ánh mắt trông mong nhìn cô khiến trái tim Liên Thư như muốn tan chảy. 

"Ta mong các con có thể sống như những đóa sen. Tuy lớn lên trong bùn nhưng vẫn nở rộ xinh đẹp và ngát hương. Liên Nguyệt, Liên Hương, đó là tên của hai đứa nhé!"