"Thế giới này có bối cảnh chế độ quân quyền. Nhưng đã có sự xuất hiện của điện và xuất hiện những máy móc cơ bản, cuộc sống dân sinh không đến mức quá nghèo khó nhưng cũng không khá giả. Vẫn còn chế độ địa chủ và nô lệ. Đừng áp dụng lịch sử ở thế giới của cô sang bên này, nó khác nhau hoàn toàn luôn đấy", cục bột đã mặc quần áo thoải mái dựa đầu vào ngực Liên Thư nói.

Liên Thư ôm đứa nhỏ trong lòng chậm rãi đi theo bản đồ trên màn hình ảo ra khỏi rừng. Cô gật gù cảm thán, "Thế giới này đúng là lạ thật. Có điện rồi, có cả máy móc mà vua vẫn còn cơ à, không biết điện phân phát kiểu gì nhỉ".

"Cô không cần quan tâm mấy cái đó đâu. Thân phận của cô ở đây được ta tạo dựng ổn rồi. Có nhà có đất, không lo về ăn uống tiền bạc đâu, nhiệm vụ là đi tìm đứa trẻ xấu xa đó về dạy thôi", cục bột cao lãnh nói.

"Con còn làm được đến thế cơ à, giỏi thật đấy. Hàng xóm thì phải làm sao đây? Ta đâu có quen ai?"

Cục bột đắc ý, "Không sao, cứ nói cô mới chuyển đến là được".

"Ừ", Liên Thư nhìn dấu chấm đánh dấu nhà của mình trên bản đồ đã ngay trước mắt liền tăng nhanh bước chân. 

Có cơ thể trẻ tuổi thật tốt, cô bế một thằng nhóc trong lòng đi trong rừng mà cũng chưa đến mức hụt hơi. 

Đi thêm một đoạn, cây cối cũng ít đi hẳn, đồng ruộng cũng dần xuất hiện. Liên Thư nhìn đồng ruộng xanh mướt tươi tốt trước mặt, tâm trạng cô tốt hơn hẳn. Có lẽ chỗ cô đang ở là một ngôi làng.

Đi sâu vào, Liên Thư dần nhìn thấy những người nông dân đang chăm chỉ cày cuốc. Người dân cũng dần xuất hiện. Nhìn một người lạ mặt, mặc quần áo nhìn là biết may từ vải đắt tiền như Liên Thư, trên tay còn bế đứa nhỏ trắng nõn trắng nà, đám người không khỏi chụm lại xì xầm. 

Liên Thư mỉm cười đi qua lên tiếng chào hỏi, "Xin chào mọi người, cháu là Liên Thư, mới chuyển đến làng mình gần đây ạ".

Nhìn Liên Thư như tiểu thư nhà giàu nhưng lại thân thiện dễ gần, đám người lập tức cũng cởi mở cười đáp lại

"A, chào cháu. Cháu họ Liên à, vậy đúng là chủ nhân của căn nhà gỗ gần cổng làng nhỉ. Chà, còn trẻ thật đấy". 

"Đứa nhỏ này là em trai cháu sao? Nhìn yêu quá đi mất".

Liên Thư nhìn cục bột trong lòng, cô mỉm cười, "Dạ đây là con trai của cháu".

Lời vừa nói ra mấy bà thím đang cười liền nghệt hết cả mặt. Ánh mắt không thể tin nổi nhìn Liên Thư. Đứa nhỏ trong lòng cô nhìn qua cũng phải được hơn một tuổi rồi đi. Lại nhìn Liên Thư giống như mới vừa thành niên. Sao có thể có đứa nhỏ sớm như vậy.

Cục bột nằm trong lòng Liên Thư cũng không ngờ được cô lại nhận thành mẹ mình, muốn dãy lên nói không phải nhưng lại phải nhịn xuống. Sợ đám người lắm miệng lại nghi ngờ. 

"À à, thật hả? Ôi trời, nhìn còn trẻ vậy mà", mấy bà thím cười ngượng ngùng.

Liên Thư sao có thể không nhìn ra sự xăm soi đánh giá trong ánh mắt của mấy người nông dân này được chứ. Cô cũng không để tâm lắm. Chào hỏi thêm mấy câu, Liên Thư mới tiếp tục đi về.

"Sao cô lại nói ta là con của cô chứ! Tuổi ta còn lớn hơn cô đấy!", cục bột hậm hực.

Liên Thư nhẹ giọng, "Con không thích ta làm mẹ con sao?"

"Thì! Cũng không phải, không thích...", cục bột ngập ngừng, nó sinh ra từ lời ước nguyện nên không có mẹ. Chắc thế nên nó mới muốn thử trải nghiệm một chút, chứ nó mới không thèm đâu, cục bột tự thôi miên bản thân.

Liên Thư cười khẽ, "Vậy con muốn có tên là gì nào?"

"Không biết, cô đặt đi", cục bột giận dỗi úp mặt vào ngực Liên Thư.

"Vậy con theo họ của ta có được không? Liên Du Hành, thế nào?", Liên Thư cau mày nghĩ nghĩ.

"Eo, sao nghe cứ như cô chỉ tùy tiện lấy thêm họ của mình chèn vào ấy", cục bột, à không, Liên Du Hành ấm ức.

"Xin lỗi con nhé, đây là lần đầu tiên ta tự đặt tên cho một đứa nhỏ. Tên Du Hành, ta mong con có thể tự do đi đến bất cứ đâu con thích, tận hưởng những niềm vui và giúp đỡ những người yếu hơn mình", Liên Thư nhẹ giọng nói.

"Hừm, thôi vậy cũng được. Ta cũng không ghét cái tên này. Cứ gọi vậy đi", Liên Du Hành cao lãnh nghiêng đầu.

Liên Thư cười vui vẻ. Cô ôm Du Hành một đường về thẳng vị trí trên bản đồ. Nhìn ngôi nhà bằng gỗ lim hai tầng sang trọng trước mắt, Liên Thư trầm trồ kinh ngạc, "Con chuẩn bị ngôi nhà này thật sao? Cũng quá nổi bật rồi".

"Hừ, ta sao có thể ở một căn nhà lụp xụp được", Liên Du Hành nhăn nhó, "Sao? Cô không thích à?"

"Nào có, ta thích lắm luôn ấy. Rất an toàn nha", Liên Thư chạm vào cánh cửa, một chiếc chìa khóa bỗng từ không trung chui ra rơi vào bàn tay cô.

Đẩy cửa đi vào trong, thiết kế bên trong căn nhà lại lần nữa khiến Liên Thư trầm trồ. Độc đáo thật, phong cách rất hiện đại tiện nghi, tất cả gia dụng đều bằng gỗ chất lượng cao, nhìn là biết giá cả trên trời. Các đường giây điện được thiết kế khéo léo được gỗ che đi.

Những bóng đèn màu vàng nhạt vẫn đủ chiếu sáng căn nhà, độ sáng không chói như bóng đèn Led hiện đại nên Liên Thư cũng thấy khá dễ chịu. 

Thả Du Hành ngồi xuống ghế, Liên Thư vào bếp rót hai cốc nước ấm.

"Thế bây giờ vị trí của đứa nhỏ đang ở đâu?", Liên Thư hỏi.

Liên Du Hành uống nước ấm, chọt lên màn hình ảo rồi đẩy qua, "Cách chúng ta 7km, đang tiến về phía làng chúng ta ở rồi. Đến tầm chiều tối đối tượng sẽ đến nơi".

Liên Thư mở lại thân phận của đối tượng đã được cung cấp.

Đối tượng không rõ tên, là trẻ mồ côi, giới tính là nữ. Đã hơn 5 tuổi, bị đám buôn người bắt được khi đang đi ăn xin với một nhóm người khác.

Theo lời tiên đoán và tình huống tương lai giả lập, đám buôn người hôm nay sẽ đi qua làng, sau đó rời đi. Vì không ai chịu mua đối tượng, đối tượng cứ vậy rong ruổi đi cùng đám buôn người một thời gian rất dài. 

Đến năm 14 tuổi được một tú bà nhìn trúng mua về. Đối tượng khá xinh xắn nên bị ép phải tiếp khách khi tuổi còn nhỏ. Lại thêm quãng thời gian sống như địa ngục trước đó, tâm lý dần vặn vẹo. 

Danh tiếng nhanh chóng lan xa, lan đến tai một tên địa chủ già biến thái, đối tượng bị nhắm trúng rước về làm vợ bé, đây cũng là bước ngoặt thực sự dẫn đối tượng đi lên con đường giết chóc không lối thoát. 

Các thủ đoạn giết người vô cùng tinh vi khiến không ai nghi ngờ đến nàng. Mãi cho đến khi nàng chán nản và tuyệt vọng mà tự bạch rồi kết liễu đời mình bằng một con dao bạc mọi người mới kinh hãi biết được.

Lúc ấy, số mạng người trên tay đối tượng là 31 người. Người đầu tiên nàng giết, chính là lão địa chủ biến thái.

Liên Thư nhìn những con chữ tóm tắt lạnh lùng mà thấy khó thở. Cuộc đời của cô bé này quả thực quá mức đen tối đau khổ. Trong bản tóm tắt chỉ khái quát những sự kiện lớn, còn chi tiết thế nào chỉ có mình cô bé trải qua.

 "Những sinh mạng trên tay cô ấy có người xấu đáng chết thật nhưng cũng có cả những người không đáng chết. Cô ấy ngang ngược cướp đi sinh mạng của họ khiến vị thần sinh mạng của thế giới này rất tức giận. Nhưng thần linh không thể nhúng tay vào chuyện của con người, vì vậy cô mới ở đây để thay đổi cái tương lai đó", Du Hành chậm rãi nói. 

Liên Thư tắt màn hình ảo, mím môi thở hắt ra một hơi. 6 tuổi, độ tuổi đã có thể nhận biết rồi, tâm lý trẻ nhỏ thời thơ ấu là căn cứ cho tương lai.

Cả căn nhà lớn thế này nhưng không có người hầu, Liên Thư liền xắn tay áo dọn dẹp qua một lượt.

"Căn nhà vừa được dọn dẹp định kì rồi, đâu có bẩn", Liên Du Hành nhìn Liên Thư bận rộn qua lại bĩu môi nói.

"Tự mình làm vẫn thấy tốt hơn", Liên Thư cẩn thận dùng khăn lau từng nơi một, đến khi cả căn phòng như sắp sáng lấp lánh cô mới mướt mồ hôi dừng tay.

Kiểm tra vị trí của đối tượng nuôi dưỡng một lần, đảm bảo cô bé chưa đến nơi, Liên Thư liền tranh thủ đun nước tắm sạch sẽ.

Lúc đi đến tủ quần áo trên tầng 2, Liên Thư đi qua tấm gương treo tường. Nhìn diện mạo vừa lạ vừa quen của mình, cô nghiêng trái nghiêng phải, "Chà đúng là trẻ lại thật". 

Hài lòng nhìn tủ quần áo to bự đầy đủ tất cả thứ cần thiết từ nội y, váy ngủ đến đồ bình thường, Liên Thư cầm hai bộ đồ một lớn một nhỏ đi ra.

Lúc Liên Du Hành gào hét kháng nghị không muốn tắm, Liên Thư chỉ mỉm cười rất nhân hậu, nhẹ nhàng ôm lấy cục bột nào đó thả vào thùng nước ấm kì cọ từ trên xuống dưới một lượt.

Hai mươi phút sau, Liên Du Hành hai má đỏ phừng phừng phụng phịu ngồi trên giường ngoan ngoãn để Liên Thư lau tóc cho. 

"Tắm xong có phải thấy rất thoải mái không?" Liên Thư cười tủm tỉm cầm khăn thấm khô tóc cho nhóc con trong lòng. 

"Hừm", Liên Du Hành không ư hử gì.

"Được rồi, con trông nhà nhé, ta đi tắm rồi đem quần áo bẩn đi giặt. Đừng để người lạ vào nhà", Liên Thư dặn dò.

"Ta cũng đâu phải trẻ con, biết rồi mà!", Liên Du Hành nằm xuống giường quẫy đạp.

Liên Thư bật cười, "Ừ ừ, con lớn rồi".

Đợi đến lúc cô lần nữa quay lại phòng, cục bột nào đó đã sớm vù vù ngủ say trên giường rồi. 

Nhìn thời gian hãy còn sớm, Liên Thư kéo chăn đắp cẩn thận cho nhóc con xong mới cầm tiền khóa cửa cẩn thận đi ra ngoài. Cô định kiếm xem chợ có còn mở không, cô muốn mua thêm chút thịt cá cho hai đứa nhỏ. 

Liên Thư gặp được hàng xóm, cô khéo léo mỉm cười chào hỏi, lại hỏi xem còn chợ không và đường đi thế nào. Được chỉ đường, Liên Thư nói cảm ơn rồi đi đến.

Trên đường đi, dường như mọi người đang xì xầm chuyện gì đó. Sau đó là đổ dồn đi về phía trung tâm làng, cũng là khu chợ trong làng. 

Liên Thư chợt như cảm nhận được gì đó. Quả nhiên khi cô mở bảng vị trí đối tượng nuôi dưỡng, chấm đỏ ngay phía trước cô. Vội vã tăng tốc bước chân, Liên Thư gần như chạy đến. 

Từ xa một vòng người đang quây xung quanh một cái xe gỗ lớn. Tiếng khóc lóc cầu xin lập tức lọt vào tai Liên Thư.

Khi cô chen được vào vòng người, cũng là lúc cô nhìn thấy một tên đàn ông giơ lên cái roi da hướng thẳng đến một đứa bé quật xuống.

Gần như không nghĩ ngợi, Liên Thư lao đến ôm chặt đứa nhỏ vào lòng. Cái roi da theo quán tính không kịp dừng lại cứ thế quất thẳng lên lưng Liên Thư.

Tiếng chát vang dội khiến không khí đang ồn ào như bị tắt tiếng, tất cả đều im bặt. 

Cơn bỏng rát khiến Liên Thư siết chặt hàm răng mới không hét lên. Hai mắt cô nhòe đi, nước mắt sinh lý không ức chế được trào ra. 

Chịu đựng cơn đau, xoay người tay vung lên. Bốp một phát toàn lực tát thẳng lên mặt gã đàn ông khiến gã loạng choạng.

"Thằng điên này! Đến một đứa nhỏ mà mày cũng hạ tay được à!".