Hầy, cảm giác trước khi chết đúng là chẳng dễ chịu chút nào. Cảm nhận cơ quan trong cơ thể suy kiệt, hô hấp ngừng lại, đại não không còn hoạt động. Tất cả chỉ còn lại một màu đen thăm thẳm.

Liên Thư đã nghĩ thế khi những giây phút cuối cùng của cuộc đời kết thúc. 

Mùi cây cỏ đậm thật đấy, Liên Thư chợt bừng tỉnh, "Mình chết rồi mà? Sao lại ngửi được chứ?"

Kéo lên mí mắt nặng nề, ánh sáng nhẹ nhàng tràn vào mắt. Liên Thư mệt mỏi cựa người. Cô ngẩn người nhìn khu rừng rậm rạp toàn những cây cổ thụ to lớn chọc trời trước mặt. Hình dáng thiên đường là thế này à? Hay đây là địa ngục?

Cô ngồi dậy, hóa ra nãy giờ cô đang nằm trên một phiến lá cây thật lớn. 

Xoa xoa cái trán đau nhức, Liên Thư lại lần nữa kinh ngạc. Làn da của cô bóng loáng căng mịn, "Sao cứ như hồi mới 20 vậy?"

Cô sờ soạng mặt mình cùng cơ thể. "Thật sự trẻ lại rồi!"

Không để cô hoang mang quá lâu, bỗng một khung đối thoại cứ như màn hình ảo bật ra trước mắt cô, đánh vỡ không gian yên ắng với một giọng nói trẻ con.

"Chào mừng đến với hệ thống du hành, hỡi người mẹ vĩ đại Liên Thư!".

Dòng chữ màu vàng lấp lánh ánh kim in đậm sáng rực đập vào tầm mắt cô. 

Một cục bột nhỏ từ màn hình ảo chui ra khiến Liên Thư suýt không kiềm chế được kêu toáng lên. Liên Thư đưa tay lên ôm lấy trái tim đang nhảy thình thịch của mình.

 "Trời ơi!!! Sao có thể! Sao có thể có một bé con dễ thương như vậy cơ chứ!".

Liên Thư vui sướng nhào đến ôm lấy cục bột, à nhầm, đứa nhỏ trắng nõn nũng nính vừa chui ra khỏi cái màn hình mờ ám vào lòng. 

Liên Thư dù đã từng ẵm rất nhiều đứa nhỏ, nhưng chưa đứa nhỏ nào khiến cô cảm thấy yêu thích thế này.

Cưng muốn chết, hai cái má bánh bao này dễ thương quá đi mất! Mắt hai mí thật đẹp, màu mắt đen thẳm sáng ngời có hồn. Cả người núng nính béo béo mềm mềm, ôm thật là thích. Liên Thư dù muốn nhưng cũng chỉ dùng hai cánh tay ôm lấy bé con chứ không chạm bàn tay lên mặt bé. 

Cô vừa nằm dưới đất đấy, tay bao nhiêu là vi khuẩn.

"Bé con à, sao con lại trần như nhộng thế này? Quần áo của con đâu? Làm sao đây, ở trong rừng thế này sẽ nhiều muỗi lắm", Liên Thư nói một tràng khiến đứa bé mấy lần muốn nói cũng nói không nổi. 

Cô thậm chí còn tính cởi áo trên người bọc cho đứa nhỏ luôn. May mà đúng lúc cục bột vội lên tiếng cản lại. Giọng nói trẻ con non nớt cưng xỉu lại nói ra lời chững chạc không hợp tuổi khiến Liên Thư tỉnh táo hơn.

"Liên Thư, cô bình tĩnh một chút đi! Bình tĩnh!".

"Được được, ta bình tĩnh, bé con đừng hét kẻo khản cổ giờ", Liên Thư thuận thế ôm đứa bé ngồi lên phiến lá mình vừa nằm. 

"Ta không phải trẻ con! Đừng có nói giọng điệu như thế với ta!", cục bột cao giọng nói, hành động lại ngoan ngoãn thoải mái nằm trong vòng tay Liên Thư. 

"Ừ ừ, con lớn rồi. Biết nói sõi như vậy cơ mà. Con là tiểu thiên sứ đúng không? Con đến đón ta sao?", Liên Thư ánh mắt mềm mại cưng chiều dỗ dành. 

"Tiểu thiên sứ gì chứ? Có thì cũng là đại thiên sứ nhé!", cục bột bất mãn lầm bầm, điệu bộ trẻ con như vậy chọc Liên Thư bật cười.

"Đừng có cười, e hèm, để ta giới thiệu một chút. Ta là hệ thống du hành, không có tên nên ngươi cứ gọi ta là "Đại nhân" là được. Ta bị đánh thức vì lời cầu nguyện từ đám trẻ của cô đấy. Nhìn công đức cô dày nặng, số mệnh lại bất công mà đoản thọ. Ta quyết định chọn cô, cho cô một cơ hội sống và trải nghiệm nhiều điều mà cô xứng đáng có được hơn".

Cục bột bla bla nói một đống thứ, Liên Thư vừa nghiêm túc nghe vừa không quên bảo hộ bé con không bị muỗi đốt cẩn thận. Lúc nghe cục bột nói những đứa trẻ của cô cầu nguyện như vậy, Liên Thư mỉm cười thật hạnh phúc.

"...Vậy ý con là, ta không phải đang ở thiên đường, mà là đang ở một thế giới khác sao? Ta không chết nữa?"

"Ừ, chính là như vậy! Ta sẽ đi cùng cô qua mỗi thế giới".

"Có chuyện tốt như vậy sao? Ta không cần làm gì hả?", Liên Thư nghiêng đầu, "Nhàn như thế chán lắm".

"Tất nhiên là có việc để cô làm rồi. Làm gì có chuyện hưởng không chứ! Với lại, ta cũng cần có sức mạnh thì mới đưa cô xuyên qua các thế giới chứ!", cục bột bĩu môi.

"Thế, nhiệm vụ của ta là gì nào?"

"Làm chuyện cô giỏi nhất. Chăm trẻ đó!"

Nhiệm vụ của Liên Thư là thế này, mỗi thế giới cô đi qua sẽ đều xuất hiện một đứa nhỏ vận số khổ bức cùng cực, khắc cha khắc mẹ, không được yêu thương, chịu đủ mọi ấm ức lạnh lẽo trên đời. Sau đó nó sẽ dần bị cái ác ăn mòn, trở thành một ác ma giết người không gớm tay. 

Mỗi đứa trẻ đã hóa ma như nó sẽ  cướp đi rất nhiều sinh mạng trên thế gian, thậm chí gây ra chiến tranh kinh hoàng, phá hủy vận số thế giới luôn.

Liên Thư cần phải nuôi dưỡng đứa nhỏ đó, bảo hộ và hướng dẫn đứa trẻ đi đến một con đường đúng đắn hơn. Nói chung là, trở thành mẹ của đứa bé đó. 

Liên Thư khi nghe về vận mệnh trớ trêu của đứa nhỏ, cô đã sớm không kìm được đau lòng. Gần như không cần nghĩ ngợi, cô đồng ý ngay. Một người đã sống qua cả một đời như cô thực sự không thể trơ mắt nhìn một đứa nhỏ dễ thương từ từ biến thành ác quỷ như vậy. 

Cục bột vẫy tay một cái, màn hình ảo lập tức tiến lại gần rồi phóng to ra. Liên Thư nhìn màn hình hiển thị ảnh cùng tên của mình, các thành tích cô từng đạt được. Mấy cái chỉ số xem không hiểu lắm cùng cái danh hiệu ánh vàng chói mắt được lồng kính đóng khung dưới ảnh.

"Vì cô được công nhận là người mẹ vĩ đại, nên một số khả năng đặc biệt của cô sẽ liên quan đến nó", cục bột chọt chọt mấy cái lên màn hình.

"Năng lực đặc biệt á? Giống như trong phim viễn tưởng ấy nhỉ", Liên Thư cười cười.

"Ừ, sẽ có những thế giới khác hoàn toàn thế giới cũ của cô luôn. Pháp thuật, dị năng, thậm chí tu tiên cũng có luôn. Cô  nên làm quen đi", cục bột phóng to bảng chỉ số chỉ vào nói.

"Đây là kỹ năng cùng thông số của ngươi".

Liên Thư đọc kỹ năng đầu tiên xong suýt thì bật cười thành tiếng, tên kỹ năng được in màu hồng rất dễ thương, [Lãnh địa của mẹ, nhà của mẹ, đừng lộn xộn không mẹ tét mông đó!]

Cục bột cũng không ngờ cái tên nhìn nó thiểu năng như vậy, khụ nhỏ một tiếng giải thích:

"Kỹ năng này cũng như tên. Khi một vùng được nhận định là lãnh địa của cô, cô có toàn quyền nhận biết, tìm kiếm và điều khiển tất cả mọi thứ, thậm chí cả con người trong vùng lãnh địa đó. Kỹ năng này không giới hạn thời gian, số lần sử dụng".

Liên Thư nhíu mày lắc đầu, "Nghe đáng sợ thật đấy".

"Sao lại đáng sợ? Kỹ năng của cô mà, cô phải thấy tự hào và thấy ngầu chứ?", cục bột khó hiểu, chẳng phải kỹ năng này gần như buff bẩn mà mọi nam nữ chính đều muốn à?

Liên Thư nhẹ nhàng nói, "Bé con à, ta là một người mẹ bình thường thôi. Ta chẳng mong sẽ làm hại ai cả, kỹ năng khống chế kiểu này dùng không đúng sẽ gây ra tổn thương cho người khác có đúng không nào. Làm như vậy ta cũng chẳng sung sướng thoải mái gì cho cam đâu".

"Đừng gọi ta là bé con, gọi đại nhân!", cục bột cáu,"Hừ, con người là thứ sinh vật sống với dục vọng. Cô mà cứ giữ cái tấm lòng nhân từ không giới hạn, thánh mẫu kiểu đó, sẽ có ngày bị người ta hại chết không còn mẩu xương. Thậm chí còn không bảo vệ được đứa trẻ của mình ấy chứ!".

Liên Thư nghe vậy cũng không giận, cô bình tĩnh mỉm cười, "Con cảm thấy một người tự mình lăn lộn trong xã hội đoàn thể hết cả thanh xuân như ta sẽ đơn giản như thế sao?".

Cục bột bĩu môi, "Biết đâu được, nhỡ đâu là do chỉ số IQ của đám người ở thế giới của cô thấp".

"Ừ ừ, được rồi. Cái chỉ số này xem thế nào, con chỉ ta đi", Liên Thư cười cười chuyển chủ đề.

"Phạm vi hiện tại của kĩ năng của cô mới giới hạn trong vòng bán kính 3m thôi. Nhỏ xíu", cục bột chê bai.

"Ồ, vậy nó còn to lên được hả?"

"Tất nhiên rồi, tất cả kỹ năng đều có thể thăng cấp. Cứ qua một thế giới, cô sẽ được thăng cấp kỹ năng".

Cục bột lại chọt chọt, kỹ năng thứ hai hiện lên, Liên Thư đọc xong lại cười nắc nẻ, [Kính trên nhường dưới, mẹ là đấng sinh thành nuôi dưỡng, đừng có hỗn hào không mẹ tét mông đó!].

Tên kỹ năng dài khiếp, tràn xuống cả dòng bên dưới.

"Kĩ năng của cô đúng là độc nhất vô nhị", cục bột khịt mũi giải thích, "Kĩ năng này cho phép cô "dạy dỗ" những đối tượng cô chỉ định. Số đối tượng mỗi lần chỉ định được giới hạn hiện tại là ba. Thời gian hồi chiêu là 24 giờ đồng hồ".

"Cũng na ná kĩ năng thứ nhất nhỉ".

"Giống đâu, kĩ năng thứ 2 không bị giới hạn phạm vi. Cô không đứng trên lãnh địa của mình thì vẫn cứ dùng được bình thường".

"Cái này dùng để bảo hộ bản thân cũng được. Còn nữa không?", Liên Thư gật gù.

"Còn cái nữa, đây này".

Liên Thư đọc xong cái kĩ năng cuối, thực sự cô không thể nhịn được nữa. Cắn môi dưới ngăn mình không cười quá mức lớn tiếng, [Vũ khí của ngươi lợi hại bằng chổi lông gà của mẹ ta sao!].

Kĩ năng này cho phép Liên Thư biến mọi vật dụng thành vũ khí lợi hại tẩn người. Đến cả cái dép cũng thành vũ khí được đó.

Này là tuyệt chiêu của mẹ rồi haha, Liên Thư cười chảy cả nước mắt.

"Cái này cũng không có giới hạn sử dụng luôn. Cứ cầm lên là thành vũ khí liền, chỉ là tùy từng cái mà sức sát thương sẽ khác nhau", cục bột nghiêm mặt.

Bảng kĩ năng bên dưới còn mấy dấu hỏi chấm nữa nhưng Liên Thư không để ý.

"Được rồi, đó là toàn bộ thông số kĩ năng của cô. Giờ tôi sẽ đưa bối cảnh thế giới này cho cô".

"Chào mừng đến với thời không du hành đầu tiên, Liên Thư".