" Bổn công chúa cũng muốn xem thử công tử đây lợi hại đến đâu."

Cô ta lấy sợi roi ra, quất thẳng xuống sàn.

Tiếng kêu nghe chói tai.

Nhị công chúa tuy không ra chiến trường như huynh đệ của mình nhưng cô rất giỏi sử dụng roi.

Cô ta dùng roi túng lấy Noãn Vy.

Nhị công chúa liền cười đắc ý.

" Ngươi cũng có vậy thôi sao?"

" Hở? Cô đang nói chính mình à!"

Noãn Vy thực hiện một cú xoay người, sợi dây trên người cô đã biến mất từ bao giờ.

Nhị công chúa hoảng hốt khi không còn thấy sợi roi của mình nữa.

Từ trên trời, một sợi dây đang rơi xuống.

Nó có hình vòng tròn.

Noãn Vy nhảy lên  trên, cô nắm lấy sợi dây tạo thành một nút thắt.

Sau đó, vòng vào cổ nhị công chúa, tay kia kéo chặt nút thắt khiến sợi dây thu nhỏ lại.

Trong giây phút ngắn ngủi, nhị công chúa xém nữa đã bị ngạt chết.

Cô ta gào lên xin tha mạng.

Lúc này, Noãn Vy mới chịu buông tay ra.

" Khụ khụ...công tử thật lợi hại."

Nhị công chúa thua tâm phục khẩu phục.

Cô ta trở về vị trí của mình.

Hoàng thượng ngồi trên ghế cũng thầm khen ngợi cô.

Nếu trong triều đình có một vị tướng như cô thì ngôi vị của ông ta sẽ giữ vững hơn.

Khi này, ông ta chợt nhớ đến tam hoàng tử Long Ngâm còn chưa xuống đấu với cô.

Từ khi khi người con này lập được công trở về.

Nó đã đem đến nhiều lợi ích cho ông ta với ngai vàng này.

Nếu tương lai nó có thể tiến ra xa nữa thì vị trí ngai vàng này, chắc chắn thuộc về nó.

Nhưng ông không thích ở nó một điều.

Đó là được sinh ra bởi người đàn bà ấy.

" Long Ngâm, con cũng xuống đi."

Nghe thấy lời gọi của phụ hoàng.

Hắn chậm rãi bay xuống khán đài.

Thật ra hắn không muốn đấu với Noãn Vy một chút nào.

Hơn ai hết, hắn quá biết rõ võ công của cô như nào.

" Công tử hãy nương tay với ta nhé!"

Giọng nói của người trước mặt, cô cảm thấy quen thuộc đến lạ thường.

nhưng cô nhất thời không nhớ ra được.

" Xuất chiêu đi."

Lời vừa dứt, Long Ngâm liền ra tay trước.

Dù sao, hắn cũng biết kết quả.

Noãn Vy đỡ lấy chiêu thức của hắn.

Từ trong chiêu thức cô nhận ra được tên này không dùng hết lực.

Noãn Vy nghĩ hắn đang cố tình thăm dò năng lực của mình.

Cô sẽ không để chuyện đó xảy ra dễ dàng.

Liền vung một đấm về phía mặt hắn nhưng Long Ngâm lại đỡ được.

Hắn nhìn cô với ánh mắt thâm tình.

" Tỷ tỷ không nhận ra ta sao!"

Tỷ tỷ! Noãn Vy bị câu nói của hắn làm ngây người.   Tim đột nhiên mà đập loạn xạ.

Nam nhân này  rốt cuộc là ai mà lại gọi cô là tỷ tỷ.

Chẳng lẽ cô từng có đệ à! Mà quan trọng là hắn  biết cô là nữ nhân.

Nhìn thấy Noãn Vy không tập trung.

Long Ngâm liền nhân cơ hội hiếm có đánh trượt vào chân cô.

Noãn Vy đứng không vững mà ngã về sau.

Hắn vòng tay ra sau, ôm lấy eo cô.

Cảnh tượng mà mọi người nhìn thấy chính là nam với nam đưa mắt nhìn nhau.

Họ " ồ" lên một tiếng.

Kỷ Lưu đứng dưới này không khỏi che mắt lại.

Noãn Vy lại gây ra tai họa lớn tài trời.

Ngay cả con vua mà cô cũng không biết kiến dè.

Nếu như hoàng thượng mà trách tội xuống, chỉ có thể là mất đầu.

Hắn ta vẫn cò vợ con, chưa có muốn chết đâu.

" Ngươi.... thái!"

Noãn Vy bị hắn ôm liền tức giận cho hắn một bạt tay trước mặt hoàng thượng.

Mọi người dưới khán đài nhìn thấy cô đánh hoàng tử ngay trước mặt hoàng thượng, bọn họ liền bàn tán xôn xao.

Long Ngâm sợ cô bị hoàng thượng trách tội liền ra mặt nói cái tát vừa rồi chỉ là hiểu lầm giữa hắn và cô.

Hoàng thượng nghe hoàng tử nói vậy,ông ta cũng không truy cứu nữa.

Noãn Vy nhìn hắn với tâm tư kì lạ.

" Tên này sao lại nói giúp cho mình."

Sau khi cuộc thi kết thúc.

Noãn Vy được hoàng thượng mời đến hoàng cung tham quan và phần thưởng sẽ được nhận trong cung.

Vì phần thưởng đương nhiên cô sẽ đi rồi.

Còn Kỷ Lưu hàng vạn lần cũng không muốn vào trong đó.

Hắn ta còn phải trở về nhà với vợ và con.

Hắn ta không muốn vào hoàng cung, nơi đó không thích cho những người như cô và hắn ta vào.

Không cẩn thận hoàng thượng của thể chém đầu  bất cứ lúc nào.  Hắn ta đã dùng trăm phương ngàn kế để từ chối.

Cuối cùng thì, vẫn phải vào trong cùng Noãn Vy.

" Huynh mà không vào cùng ta thì ta bẻ răng huynh tại đây."

Có lẽ lời đe dọa của Noãn Vy chính là nguyên nhân Kỷ Lưu lết tấm thân héo úa của mình vào trong.

Phòng của cô và hắn ta đã được các cung nữ trong hoàng cung dọn dẹp sạch sẽ.

Noãn Vy ngồi ngoài cửa sổ ngắm nhìn ra bên ngoài.

Trong hoàng cung quả thật rất đẹp.

Hoa cỏ, chim bướm đều tụ hợp về đây nhưng chỉ là nơi đây lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Ở trong đây lâu ngày hóa thành kẻ cô đơn mất.

Đột nhiên cô  nghe thấy tiếng bước chân đang hướng về nơi đây.

Noãn Vy tò mò mà chạy ra cửa xem ai đang đến.

Kỷ Lưu không quan tâm, hắn ta vân nằm dài trên giường.

Cô vừa đưa mặt ra cửa thì bị thân thể cường tráng của người nào đó đụng phải.

" A!"

" Tỷ tỷ không sao chứ?"

Hắn nắm lấy hai tay cô vì sợ cô ngã.

Noãn Vy ngẩn mặt lên nhìn.

" Lại là ngươi!"

Kỷ Lưu cũng ngẩn đầu lên nhìn thì thấy hắn.

" Tam hoàng tử!"

Không ngờ người đến lại chính là tam hoàng tử.

" Còn không mau quỳ xuống!"

Kỷ Lưu vội kéo Noãn Vy quỳ xuống hành lễ với hắn.

" Hai người không nhận ra ta ư!".