“Này này này, anh tên gì? Hôm nay có thể cho tôi biết chưa?

Tôi không muốn nghe từ anh trai tôi nữa, tôi muốn anh tự nói với tôi. Anh đẹp trai hơn anh tôi nhiều, đàn ông ở đại lục các anh đều như vậy sao?

Dạng thú của anh to lớn và oai phong quá, không giống anh trai tôi yếu đuối như vậy. Anh trai tôi nói anh là tộc trưởng, thảo nào anh ít nói thế, tộc trưởng đều ít nói mà.

Anh có bạn đời chưa? Chắc là chưa nhỉ, nếu anh có rồi thì anh trai tôi đã không đồng ý cho tôi đến tìm anh đâu. Vậy anh có muốn làm bạn đời của tôi không?

Tôi vẫn chưa có bạn đời đâu, anh sẽ là người đầu tiên của tôi.

Dĩ nhiên, anh cũng có thể là người duy nhất, dù sao tôi chưa từng thấy ai trong bộ lạc tốt hơn anh cả, bọn họ yếu đuối lắm, đánh vài cái là khóc rồi.

Tất nhiên tôi sẽ không đánh anh đâu, tôi thích anh lắm. Sao anh không nói gì? Anh buồn ngủ à? Hay là đói bụng? Sao anh lại nằm vậy?

Cánh đồng lúa mì đúng là nơi lý tưởng để ngủ nhỉ! Thỉnh thoảng tôi cũng thích ở ruộng lúa mì, nhưng mà cha tôi mà phát hiện ra thì sẽ mắng tôi một trận…”

Cánh đồng lúa mì xanh mướt, một cô gái xinh đẹp ngồi xổm trước mặt con hổ đang bịt tai, lải nhải không ngừng.

Từ sáng đến tối cũng không chịu dừng lại, thỉnh thoảng khát nước thì uống một ngụm nước lọc trong lon đặt trên gốc cây.

Bộ lông xù xù trên mặt Hổ Khắc cũng không che giấu được vẻ mặt cam chịu của hắn.

Ồn ào quá, Thú Thần ơi, cứu tôi với!

.

Đồng cỏ mênh m.ô. bát ngát, những cành cây cổ thụ khổng lồ rủ xuống vô số dây leo xanh biếc, đung đưa nhẹ nhàng trong gió.

Họ đã trở về nơi này được một thời gian, Vượng Tài chạy nhảy trên đồng cỏ, làm chim chóc bay tán loạn.

Vào một buổi trưa nắng đẹp, sau khi ăn no, Từ Ca nằm dài trên bãi cỏ phơi nắng, đột nhiên cô ngồi bật dậy, làm Xà Khí giật mình.

“Xì xì xì.” (Sao vậy?)

Từ Ca ôm bụng, lắc đầu với Đại Xà đang thò nửa người ra từ trên cây, cô cũng không kịp nói gì mà chạy vội vào rừng để “giải quyết nỗi buồn”.

Vài phút sau...

“Đại Xà!!!”

Một tiếng hét chói tai vang lên từ trong rừng, con trăXà Khí trên cây lao vào rừng, nhanh đến mức chỉ để lại một vệt vàng mờ nhạt.

“Sao vậy Từ Ca?” Xà Khí ôm lấy Từ Ca, ánh mắt cảnh giác quét nhìn xung quanh, cho đến khi nhìn thấy một nơi nào đó thì lập tức sững sờ.

Trong một cái hố nông có một ổ trứng rắn màu vàng nhạt, dính đầy chất nhầy trong suốt.