"A a a!" Từ Ca sợ đến mức tim đập thình thịch, quá đáng sợ! Cái này có khác gì nhảy vực? Cô một người không sợ độ cao cũng sắp sợ độ cao rồi!

Xà Khí lui về trên vách núi, nằm rạp trên mặt đất đợi Từ Ca xuống, hắn không dám mạo hiểm với Từ Ca, liếm mặt Từ Ca rồi mới ngậm lấy con non.

"Cẩn thận chút Đại Xà." Đại Xà sẽ không làm chuyện không có nắm chắc, nhưng cô nhìn sườn núi dốc đứng như vậy vẫn không nhịn được lo lắng.

Đuôi Xà Khí nắm lấy mắt cá chân Từ Ca, dường như đang nói với cô không cần lo lắng, giây tiếp theo mang theo tiếng kêu thảm thiết của con non bò xuống vách núi.

Từ Ca dò xét thân mình, căng thẳng nhìn xuống Xà Khí trên vách núi, Vượng Tài trong lòng bị cô ghìm chặt không thể nhúc nhích.

Xà Khí có tốc độ rất nhanh, gần như có thể nói là trượt xuống, may mắn là không mất bao nhiêu thời gian hắn đã đáp đất an toàn. Thân rắn vững vàng dán sát mặt cỏ di chuyển một đoạn, quay đầu vẫy đuôi với Từ Ca trên vách núi.

"Đại Xà ngốc." Từ Ca yên tâm, khoảng cách hiện tại cô có thể nhìn thấy Xà Khí trên thảo nguyên di chuyển theo hình chữ 'S' đến gần bộ lạc.

Tiếng xào xạc của thân rắn ma sát với cỏ đánh thức mã nhân đang thong thả gặm cỏ và đi dạo gần đó. Một đám mã nhân ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt hoảng sợ hí vang, đàn mã nhân như cát tản ra chạy về bộ lạc.

Mà tiếng ngựa hí liên tiếp, dẫn đến động vật nhỏ xung quanh chạy tứ tán, thảo nguyên yên tĩnh an tường nhất thời rối loạn, giống như kiến bò trên chảo nóng.

Mã nhân là thú nhân ăn cỏ, bề ngoài hiền lành yên tĩnh, thực ra tính tình nóng nảy.

Sau khi tất cả trở về bộ lạc, họ như có trụ cột, cầm trường mâu làm bằng đá nhắm vào kẻ xâm nhập này.

Từ trong bầy ngựa đi ra một mã nhân, toàn thân đỏ nâu, cực kỳ uy nghiêm, là tộc trưởng của bộ lạc nhỏ này, hắn nghiêm giọng nói: "Dừng lại xà thú! Đây không phải là nơi ngươi nên đến!"

Xà Khí nghe vậy đứng dậy, tiếng kêu thảm thiết không ngừng của con non thu hút sự chú ý của mã nhân.

"A Phi!" Từ trong bầy ngựa truyền ra một tiếng kinh hô, giây tiếp theo chen ra một con non phóng to.

Xà Khí liếc mắt nhìn mã nhân, nhanh chóng thả con non xuống, sau đó không quay đầu lại rời đi.

Điều này khiến mã nhân đang cảnh giác đề phòng không biết làm sao, tất cả đều mắt to trừng mắt nhỏ ngây ngốc tại chỗ.

Mã nhân không quan tâm nhiều, ôm lấy con non của mình đau lòng không thôi. Mà con non sau khi nhìn thấy mẹ liền đem mấy ngày hoảng sợ khóc lóc phát tiết ra.

"Đó không phải là A Phi sao? Mấy ngày trước không phải bị ưng tộc bắt đi sao?"

"Xà thú vậy mà không ăn nó? Còn đưa nó về?"

"Trời ạ, đó chính là xà thú."......

Tộc trưởng rất nhanh phản ứng lại, vội vàng sai người mang con non bị thương đi tìm vu y, đồng thời bảo tộc nhân yên tĩnh, giải tán cuộc phòng bị giống như hài kịch này.

Từ Ca thấy Xà Khí an toàn rời khỏi bộ lạc, mới yên tâm, cô thấy mã nhân dày đặc tụ tập lại một chỗ, còn tưởng rằng họ muốn đánh nhau.

Xà Khí biến về hình người ôm lấy Từ Ca, từ nhịp tim Từ Ca còn chưa kịp bình tĩnh lại cảm nhận được sự lo lắng của cô, thấp giọng an ủi: "Đừng sợ Từ Ca, ta sẽ không để em một mình, rất nguy hiểm."

Ý hắn là cô ở nơi an toàn, hắn có thể đánh nhau với thú nhân khác sao? Từ Ca dở khóc dở cười, nhéo mặt Xà Khí dặn dò:

"Đừng bị thương Đại Xà, anh bị thương em sẽ không vui."

"Sẽ không bị thương." Xà Khí ngây ngô cười đáp lại.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Từ Ca còn có chút tiếc nuối con non, ban đầu cô tưởng bộ lạc của con non ở gần rừng, không ngờ lại ở trên thảo nguyên, xem ra ý tưởng cưỡi ngựa chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Thảo nguyên rộng lớn, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy rất nhiều bộ lạc, đối với họ vô cùng bất lợi.

Để phòng ngừa mã nhân bộ lạc gọi người giúp đỡ, họ phải lập tức rời đi, tránh bị thú nhân bộ lạc đó vây đánh.