Còn ta là con trai ruột của cha, từ nhỏ đã được ông ấy kỳ vọng rất nhiều.

Vì vậy từ nhỏ ta đã phải học văn chương đạo lý, học binh pháp mưu lược, học cách theo quân ra trận, học cách chiến đấu và giết, học cách tính toán và giả dối, học tất cả mọi thứ, những thứ mà trưởng tử Lưu gia cần phải học.

Đôi khi ta chán ghét thân phận của mình, chán ghét sự xu nịnh vây quanh, chán ghét sự thực dụng và độc đoán của cha.

Nhưng ta cũng rất rõ ràng, Lưu gia hiện giờ giống như lửa cháy đổ thêm dầu, hoa tươi thêu gấm, nhất định phải liên tục thêm củi vào lửa, lúc này mà dừng lại, chắc chắn sẽ có người nhào tới chia cắt Lưu gia cho đến khi tan thành mây khói.

Những kẻ đó lúc xu nịnh thì nhiệt tình bao nhiêu, đến khi bị tịch thu gia sản thì cắn xé lại càng tàn nhẫn bấy nhiêu.

Cho nên, muốn bảo vệ bản thân, thì phải đứng trên nền móng của Lưu gia, không ngừng vươn lên, cho đến khi có được thứ mình muốn mãi mãi.

Còn ta, thứ tự do đã định sẵn là không có được, ta rất muốn nhìn thấy nó được thực hiện trên người A Kỳ.

Trên người nàng ấy có sự tồn tại mà ta mong muốn, mà nàng ấy cũng chính là thứ ta muốn có được.

A Kỳ sau khi về phủ đã lâu không liên lạc với ta nữa.

Người đưa thư đi vậy mà đều bặt vô âm tín.

Trước đây A Kỳ e ngại Thẩm đại học sĩ, sống không cho ta đến nhà bái phỏng, chỉ phái nha hoàn thân tín đưa tin.

Cho nên đến bây giờ, ta vậy mà hoàn toàn không có cách nào để dò la tin tức.

May mà, A Kỳ còn có một người đệ đệ, đệ đệ mà nàng yêu quý nhất, Thẩm Trác.

Thẩm Trác cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, đúng là tuổi trẻ khí thịnh, suốt ngày đi theo đám con cháu quan lại kia khắp nơi chơi bời.

Ta cố ý tổ chức vài buổi tiệc, sai người dẫn cậu ta cùng tham gia, vui chơi thoải mái.

Phàm là nơi cậu ta muốn đến, cảnh đẹp cậu ta muốn ngắm, món ăn cậu ta muốn thưởng thức, trò chơi cậu ta muốn chơi, ta đều âm thầm sai người sắp xếp.

Thẩm Trác đứa nhỏ này cũng rất quan tâm A Kỳ, có thứ gì hay ho, nhìn thấy đều mua về cho A Kỳ một phần.

Ta có ý đồ khác nên đã đem những món quà nhỏ mình chuẩn bị cho A Kỳ đưa hết cho tiểu đồng của Thẩm Trác.

Có bánh hạnh nhân mà nàng ấy thèm thuồng đã lâu vẫn chưa được ăn, còn có bức tranh hoa mai đỏ của Triệu đại gia mà nàng ấy thích nhất.

Còn có một con búp bê bằng bột, là ta ra khỏi thành nhìn thấy có người nặn búp bê, liền nặn một hình A Kỳ đang cưỡi ngựa, đoán chắc là nàng ấy sẽ thích.

Ngày hôm sau, Thẩm Trác đến tìm ta, vẻ mặt lo lắng, còn có chút ngượng ngùng.

Ta chưa từng nói cho cậu ta biết, quan hệ giữa ta và A Kỳ.

Trong mắt cậu ta, ta vẫn là con trai của Đại tướng quân cao cao tại thượng, không phải là người mà cậu ta có thể với tới.

Thẩm Trác đến, là có việc cầu xin ta.

Thì ra, cậu ta có một hồng nhan tri kỷ, là kỹ nữ nổi tiếng nhất kinh thành.