Ngoại truyện: Lưu Tuyết Dực
Ánh trăng ngoài cửa sổ len lỏi vào, chiếu lên rèm cửa, mờ ảo lung linh, như khói như sương.
Chiếu lên bờ vai của A Kỳ, tỏa ra ánh sáng óng ánh như ngọc.
Nàng quay lưng về phía ta, ngay cả một ánh mắt cũng tiếc rẻ không ban cho.
Rõ ràng vừa mới ân ái, thân mật khăng khít, nhưng ta biết, trái tim nàng, từ lâu đã cách ta rất xa rồi.
Chỉ là ta không biết, rốt cuộc khi nào, nàng lại nỡ bỏ ta lại một mình.
Ta đối với A Kỳ là nhất kiến chung tình.
Trước khi gặp nàng, ta chưa từng tin rằng, trên đời này thật sự có một người, lại khiến ta nhung nhớ đến vậy.
Ngày ấy nàng ngồi xe ra khỏi thành, ta cưỡi ngựa vào thành, gió thổi qua, cuốn rèm xe lên, khăn tay của A Kỳ bị gió thổi bay, lượn một vòng rồi nhẹ nhàng rơi xuống trước ta.
Nàng vịn cửa sổ nhìn sang, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt ta.
Chỉ là một ánh mắt chạm nhau đơn giản, nhưng ta lại cảm thấy trong lòng khẽ động, như có thứ gì đó đang nảy mầm.
Thỉnh thoảng nàng còn thích lén uống rượu, lúc say sẽ tựa vào vai ta ngân nga những bài hát không đúng giai điệu.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, thật không dám tin đây là con gái của vị Thẩm đại học sĩ nổi tiếng là người coi trọng quy củ nhất.
So với những tiểu thư đài các yếu đuối kia, A Kỳ giống như cây liễu đón gió, không kiều diễm phô trương, tự có nét quyến rũ riêng.
Ta từng mơ ước có một khu vườn, trồng đầy hoa nở bốn mùa, mùa xuân cùng nàng ngắm hoa đào hoa mận khoe sắc, mùa hè thưởng thức hoa sen đầy hồ, còn cùng nhau thả đèn hoa đăng cầu nguyện, mùa thu hái hoa quế ủ rượu, mùa đông ngắm hoa mai trắng bất chấp sương tuyết.
Trong vườn sẽ xây một gian đình, bốn bề là nước, như vậy khi trời mưa, A Kỳ có thể ngồi trong đình thoải mái nghe mưa rơi, ngắm cảnh mưa bụi m.ô. lung.
Còn phải đặt một cây đàn cổ, phải là loại đàn nổi tiếng hiếm có, dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải mua cho bằng được.