Chu Văn Bân nằm trên giường, trái tim đập loạn, không dám làm ra một cử động nhỏ nào.

Tình một đêm phát sinh trên người của hắn không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng đối tượng phát sinh One-night-stand với hắn là ai.

Hắn lặng lẽ nhìn Nguyệt Như, từ khi bọn hắn gặp gỡ lần đầu tiên, đã tranh cải không ngừng nghỉ, mặc kệ việc lớn, việc nhỏ, bọn họ nhất định phải tranh cải đến mặt đỏ tới mang tai, mới chịu bỏ qua.

Cô gái này nhìn đoan trang xinh đẹp, nhưng đó là lúc không mở miệng, một khi mở miệng, bản tính liền bại lộ mười phần. Làm việc hùng hùng, hổ hổ, gọn gàng linh hoạt, có lúc hắn nhìn dáng vẻ của cô làm việc, thậm chí nghĩ, không phải đào thai nhầm chứ, một cô gái tại sao lại còn muốn lợi hại hơn đàn ông.

Hôm qua, Phó Thụy Dương kết hôn, hắn làm phù rể, tất nhiên uống không ít rượu. Mặc dù thường ngày được xưng "ngàn chén không say", gặp phải chuyện vui như vậy, nhìn bộ dạng bọn họ đẹp đôi, hắn cũng vui mừng từ trong đáy lòng, cũng có chút hâm mộ, nhưng uống nhiều quả nhiên hỏng việc.

Ngón tay của hắn run rẩy, dường như chạm tới da thịt của cô, ấm áp, nhẵn nhụi.

Nếu là cô gái khác, hắn bỏ lại một tờ chi phiếu thôi, nhưng cô là Nguyệt Như.

Hoàn hảo có chết hay không, hắn làm sao sẽ đụng phải cô?

Chu Văn Bân rối rắm, hắn đối với Nguyệt Như cảm giác rất phức tạp, thưởng thức, thích, thậm chí, còn có một chút sợ hãi.

Đây là một loại tâm tình cực kỳ mâu thuẫn, mấy năm nay, hắn không có làm chuyện gì.

Có lúc hắn cũng cảm thấy hành động của mình rất kỳ quái, hắn sẽ cố ý hoặc vô ý đi trêu chọc cô, nhìn cô nổi giận với hắn, dường như đó là một chuyện vô cùng vui vẻ.

Phó Thụy Dương từng lấy chuyện này giễu cợt hắn, nói hắn có khuynh hướng thích bị ngược đãi.

Thế nào là có khuynh hướng thích bị ngược đãi? Miệng hắn nói "Cô gái này hung dữ", nhưng cô là người thẳng thắn, táo bạo, đáng tin, thậm chí lúc nhìn cô trừng mắt, hắn cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Hắn đã từng giả vờ vô ý hỏi Phó Thụy Dương cảm nhận lúc đầu yêu Đường Tiểu Mễ. Phó Thụy Dương hé mắt, cuối cùng bỏ lại một câu: tôi cũng không biết, tóm lại, nàng làm cái gì tôi đều thích, muốn trong mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy một mình tôi.

Hắn tỉ mỉ suy nghĩ những lời này, trong lòng có chút thấp thỏm, mặc kệ Nguyệt Như làm cái gì, trong lòng hắn cũng thích, cũng là cảm thấy đáng yêu, đây cũng là yêu sao?

Giữa bọn họ mập mờ, loại mập mờ này không thể nhận thấy, hắn cố ý đi theo cô nói chuyện, va chạm cô. Nhìn bộ dáng cô chau mày lại, trừng tròng mắt, hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ làm nũng với hắn, hắn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Người khác lấy hai người bọn hắn ra đùa giỡn, dần dần, dường như hắn cũng thích đem cô làm vật riêng của mình, dường như, bọn họ thật sự là tình nhân. Nhưng chỉ có bọn hắn mới biết, cô và hắn, từ trước đến giờ phân biệt rõ ràng, chưa bao giờ xác lập quan hệ, vẫn cứ mập mờ như vậy.

Chuyện đêm qua, hắn loáng thoáng có chút ấn tượng, đã chia tay không rõ là người nào chủ động, hoặc là do rượu cồn tác quái, tóm lại, bọn họ trần truồng nằm chung một cái giường, nếu như hắn nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên của cô.

Giờ phút này, Chu Văn Bân tò mò, chờ một chút nữa sau khi Nguyệt Như tỉnh lại sẽ phản ứng ra sao, não hoạt động liên tục, vẫn không thu hoạch được gì.

Nguyệt Như là một cô gái vô cùng có chủ kiến, cũng không thấy cô lệ thuộc vào người khác, cách nghĩ của cô cũng rất quái dị, làm cho người ta nhìn không thấu.

Cô sẽ khóc lóc, đánh hắn, oán trách hắn cướp đi lần đầu của cô?

Hay là cô sẽ tỉnh táo cùng hắn phân tích được mất, rồi sau đó muốn hắn bồi thường?

----------oOo----------

truyện đã hoàn