Bạn bè cùng trang lứa với Phương Vân đều đã kết hôn, có con cái, chỉ có một mình Phương Vân, mười năm trước đi theo Đường Kiến Quân, mười năm sau vẫn đứng sau lưng Đường Kiến Quân.

Một người phụ nữ, có mấy cái mười năm?

Phương Vân không nghĩ gì, lúc trẻ, người nhà đã từng nhiều lần giới thiệu cho bà không ít thanh niên tài giỏi, đẹp trai nhưng bà luôn tìm cách từ chối, mọi người không biết bà vẫn chờ đợi cái gì.

Đường gia tốt thì tốt, mọi người đều biết lão nhị Đường gia vô cùng giỏi giang, Tuyền Lâm được ông ta tạo ra vô cùng nổi tiếng, với tính khí nóng nảy của cha ông ta nhưng cũng không có cách trị được ông ta, người này ngang ngược có tiếng.

Mấy năm này, bà chưa từng được công khai trước mọi người, không có danh phận đi theo phía sau Đường Kiến Quân.

Đường Kiến Quân có rất nhiều phụ nữ, bà biết.

Ông ta và một phụ nữ nào đó thường xuyên bị đưa lên bìa tuần san bát quái, hoặc là ở phòng cà phê bà nhìn thấy ông ta và người phụ nữ khác dùng cơm. Mỗi lần như thế, bà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu chỗ khác.

Những năm này, bà có sự nghiệp của riêng mình, có chút thành tựu, nhưng chưa bao giờ phụ thuộc vào ông ta chút nào.

Ông ta tìm đến bà vào đêm khuya, mật mã khóa là sinh nhật của ông ta và bà.

Lúc bọn họ gặp nhau sẽ không nói tới người phụ nữ khác, bà không hỏi, ông ta cũng không nói.

Giữa người với người đều có duyên phận, Phương Vân vốn không quan tâm tới cái được gọi là danh phận, bà biết, đối với ông ta mà nói, bà vẫn là đặc biệt.

Ông ta không đưa bà đến những nơi công khai, ngược lại đó là một loại phương thức tôn trọng và bảo vệ bà, bởi vì, bà và người phụ nữ khác không giống nhau.

Yêu là một từ rất đơn giản, nhưng theo thời gian, tình yêu của bà đối với ông ta ngày càng khắc sâu vào xương tủy, bà tin là ông ta yêu bà, vì nguyên nhân này, bà nguyện ý ở chỗ này chờ đợi ông ta, đợi đến khi ông ta nguyện ý đối mặt đoạn cảm tình này, đợi đến khi ông ta chịu nói yêu bà.

Bởi vì ông ta yêu bà, cho nên bà chờ đợi đều đáng giá.

Bởi vì bà thương ông ta, cho nên bà hiểu ông ta, hiểu tình cảm của ông ta đối với cha mình rất phức tạp, cũng hiểu nội tâm ông ta rối rắm và yếu ớt.

Rất nhiều khi, bà ở nhà chờ ông ta, bà biết ông ta sẽ đến, bà chú ý đến tin tức liên quan đến ông ta, biết được tâm tình của ông ta như thế nào.

Ông ta ôm bà, đem cằm đặt trên vai của bà đó là lúc ông ta yếu ớt và khổ sở. Ông ta không nói ra, nhưng bà hiểu, vẫn luôn hiểu.

Bà biết, ông ta cần bà, chỉ là tình cảm như vậy, ông ta không muốn đối mặt.

Rất nhiều khi, bà hâm mộ Đường Tiểu Mễ, cũng chỉ có nàng, mới làm Đường Kiến Quân phơi bày bản tính chân thật của ông ta. Bà cũng từng nghĩ, có phải ông ta cũng muốn có một đứa con gái dễ thương xinh đẹp giống như Đường Tiểu Mễ hay không. Nhưng mỗi lần bọn họ yêu, đều dùng các biện pháp rất tốt, bà biết rõ, cái ý tưởng này đã thất bại rồi.

Bà biết ông ta thương yêu cô cháu gái này, bà cũng thích Đường Tiểu Mễ như ông ta, đối xử với Đường Tiểu Mễ rất tốt.

Bà biết ông ta với cha của ông ta, mặc dù ngoài mặt là nước, lửa không ưa, nhưng ông ta yêu thương và kính trọng cha của mình hơn bất cứ ai, vì vậy bà muốn thay ông ta tỏ lòng hiếu thảo, giúp ông ta một chút mặt mũi, để bà làm.

Bà chờ nhiều năm như vậy, tuổi xuân rực rỡ đã không còn, rốt cuộc cũng đợi được lời cầu hôn của ông ta, nhưng dường như bọn họ phải nói lời chia tay.

Bà không muốn nhiều lắm, thừa nhận yêu bà, hai người nắm tay nhau, cuộc sống thật đơn giản, khó khăn lắm sao?

Vẫn chủ động, vẫn chờ, vẫn nổ lực, bà cho rằng mình làm được. Theo thời gian trôi đi, giờ mới hiểu được, thì ra có rất nhiều thứ không thể dễ dàng thay đổi, yêu cuối cùng rất mệt mỏi.

Bà cảm thấy buồn cười bản thân mình, nhìn chiếc nhẫn kết hôn trên tay, bà chờ nhiều năm như vậy, chỉ là muốn chiếc nhẫn này sao? ông ta cho rằng, ông ta cho bà một danh phận, tất cả đều đã giải quyết? Những năm này, bà quá mức nuông chìu ông ta, cho nên ông ta không quan tâm đến cảm giác của bà.

Đường Kiến Quân cẩn thận suy nghĩ đến tình cảnh trước khi bà ra đi, trong lòng mơ hồ hiểu được, chẳng qua buông lỏng bản thân không suy nghĩ nhiều.