Ngay khi So-yoon bước ra khỏi nhà Duke, cô hạ mặt nạ xuống và uống thuốc. Duke có thể là một tên đáng sợ, nhưng hắn sẽ không bao giờ đụng đến thuốc của một khách hàng đã trả cái giá tương xứng. Kìm lại cảm giác buồn nôn, cô ném cái lọ rỗng vào thùng rác bên cạnh, đeo lại mặt nạ và bước về hướng khu vực trung lập. Cô mong muốn được trở về nhà sau khi ghé qua trung tâm khu trung lập.

Tại đây, nơi mà việc giao chiến bị nghiêm cấm, bầu không khí của nó có vẻ sáng sủa hơn. So-yoon đã căng thẳng cả ngày nay bởi nhận được quá nhiều sự chú ý về năng lực của cô với tư cách là White Rabbit mới, nhưng ở vùng trung lập, không quá nhiều ánh mắt hướng về cô, khiến cô như được hít thở một bầu không khí trong lành.

Khu vực trung tâm là nơi không đâu sánh bằng của vùng trung lập - một khu vực thuộc Wonderland. Nó là nơi duy nhất ở Wonderland có thể mua những đồ gia dụng. Nó có những con đường lớn được lấp đầy bởi các cửa hàng và quầy hàng nhỏ, làm cô nhớ tới chợ nông sản. Ở đằng xa còn có nhà hàng, tiệm cà phê, quán rượu,...

Trong cô dâng lên nhiều loại cảm xúc, đã lâu kể từ khi So-yoon được tận hưởng không khí ngoài trời. Chỉ kéo dài năm phút. Cô bước vào tiệm quần áo đầu tiên và nhìn giá của nó, cô như tỉnh dậy khỏi mộng tưởng. Nếu đây là Trái đất, cái áo thun không thể nào có giá 10 đô. Làm thế nào ở đây nó lại tận 500.000 carol?

Cô chuyển đổi tỷ giá dollar qua carol bằng cách tính tương tự, và rồi nghĩ rằng cô không muốn bị lừa bởi cái giá này nên đã đi đến một cửa hàng khác. Tuy nhiên, tình huống vẫn như thế. Nơi này thậm chí còn mắc hơn.

“Mắc…”

Người chủ cất lời khi nghe thấy So-yoon lầm bầm.

“Cô nói gì vậy? Đây là những mẫu năm trước của Outhouse. Cô có biết rất khó để có được nó không?”

Cô nhận ra mọi thứ đều được nhập khẩu vào Wonderland bởi vì ở đây không có bất kỳ cơ sở sản xuất nào, nên cái giá này là hợp lý. Xà phòng, kem đánh răng, và những vật gia dụng khác - tên White Rabbit kia chẳng có bất kỳ thứ nào trong đống này - quần, đồ lót, giày,... Sau khi mua mọi thứ cần thiết mà cô không thể mượn ở nhà hắn, cô ăn tối ở nhà hàng gần đó.

Ngày đầu tiên ở Wonderland cứ thế trôi qua.

***

Ngày tiếp theo, sau bữa sáng với bánh mì và lon cà phê, Heart giới thiệu cho cô một người có thể giải quyết mọi thần chú theo dõi trên người cô. Theo bản đồ Heart đã đưa cho, không khó để cô tự tìm đường. Càng gần với nơi phải đến thì càng nồng cái mùi cháy đầy khó chịu đang chào đón cô.

Cuối cùng cũng đến nơi, đó là khoảng sân rộng của một dinh thự hai tầng, nơi mà bức tường đổ nát đã mất đi giá trị sử dụng của nó. So-yoon dễ dàng nhảy qua nó và tìm thấy nguyên nhân của cái mùi nồng nặc đó. Một đám người nằm dài gần cửa trước và cửa sổ, rải rác khắp mọi nơi. Mỗi người đều bị thiêu cháy - những khối da

trên cái xác thì đang tan chảy.

So-yoon nhớ tới lời cảnh báo của Heart rằng cô không được tự ý đi vào nếu không có sự cho phép của chủ nhà. Vậy nên cô đi đến cửa trước, đẩy cái xác đi bằng đầu ngón chân, và gõ cửa như những gì Heart đã hướng dẫn. Không lâu sau đó, cô nghe âm thanh từ cửa sổ phía trên mở ra. So-yoon nhìn lên.

Ngay lập tức, một người đàn ông mang một chiếc bonnet trắng nhô đầu ra ngoài cửa sổ. Bởi vì buồn ngủ, hắn ta ngáp, dựa tay trên bệ cửa sổ rồi gục đầu lên đó. Nghĩ rằng hắn ta sẽ ngủ bất kỳ lúc nào, So-yoon gọi tên hắn.

“Mad Hatter.”

Bởi tiếng gọi của So-yoon, Mad Hatter, người đang chôn đầu vào tay, ngỏm dậy. Có lẽ bị đau đầu, hắn ta nhấn nhẹ vào thái dương và rên rỉ. Từ từ nhìn xuống dưới và thấy So-yoon.

“Ta chưa thấy ngươi bao giờ. Ngươi là ai?”

“White Rabbit. Heart bảo tôi đến đây.”

“White Rabbit… Oh, đúng rồi. Đã đổi người. Nếu ngươi tới để tự giới thiệu thì ta thấy mặt ngươi rồi. Ngươi có thể về. Còn nếu ngươi có việc khác… Ta sẽ rất cảm kích nếu ngươi có thể về...”

Từ nãy tới giờ đôi mắt của Mad Hatter cứ như không mở thì nay đã hoàn toàn nhắm nghiền. Đôi lông mi dài phủ bóng lên gò má nhợt nhạt của hắn. So-yoon gõ vào cánh cửa lần nữa rồi nói, “Tôi có việc.”

“...Vào đi.”

Sau khi cho phép cô, Mad Hatter đóng cửa sổ và chui lại vào trong. Cùng lúc đó, cửa trước mở.

So-yoon bước vào trong. Một không gian hoàng gia xa hoa chào đón cô.

“Chào mừng, vị khách. Ta hy vọng lần tới ngươi sẽ đến vào buổi chiều.”

Mặc dù hắn đang mặc một cái áo nhăn nhúm cùng chiếc quần rộng rãi, thoải mái, choàng lên người áo len dài, nhưng người đàn ông này vẫn tỏa ra một loại aura xảo trá. Ngay cả hai cái dây buộc trông ngớ ngẩn của chiếc bonnet - được thắt lại bằng cái nơ hồng ngay dưới cằm và đang nâng đỡ khuôn mặt ngái ngủ của hắn ta - cũng không thể che giấu được vẻ điển trai của hắn. Nó nhắc nhở So Yoon rằng vẻ đẹp có thể bị lãng phí.

Mad Hatter dẫn So-yoon đến sofa ở phòng khách. Nói đúng hơn là có quá nhiều thứ bày bừa trong phòng và nơi duy nhất có thể ngồi là cái sofa.

Bước tới sofa, So-yoon nói, “Có rất nhiều xác ở bên ngoài. Anh không chuyển nó đi à?”

“Ừ, chỉ là mấy trò xâm phạm liều lĩnh của lũ trẻ con. Rồi nó sẽ tự tiêu biến thôi. Vậy nói về việc của ngươi đi.”

Thay vì trả lời, So-yoon tháo cây kiếm ra và mở nút áo. Có vẻ sẽ dễ dàng hơn nếu cho hắn ta thấy thay vì giải thích bằng lời. Mad Hatter hờ hững nhìn cô rồi cười châm biếm khi nhìn thấy cơ thể trần của cô phía sau chiếc áo.

“Ngươi là con gái? Ngươi gầy quá. Ta đã tưởng ngươi là con trai. Sẽ rất khó để quyến rũ ta bằng cơ thể như thế đấy…”

“Không phải.” - So-yoon bắt chước lại nụ cười châm biếm của hắn và chỉ vào vai trái của cô.

Trên vai cô, nơi cánh xương đòn nhô lên, có một dấu ấn màu xanh. Đường kính khoảng bốn centimet, cùng nhiều ký hiệu phức tạp bên trong vòng tròn. Đó là dấu hiệu của ma thuật, cũng như là ký hiệu để nhận dạng vật thí nghiệm. Nó liên tục gửi đi tín hiệu để đảm bảo rằng vật thí nghiệm không thể chạy thoát khi mà vị trí của họ đều được định vị.

Đôi mắt xanh của Mad Hatter lóe lên sự quan tâm khi nhìn dấu ấn. “Vậy việc cô cần là giải quyết thứ này?”

“Có thể không?”

“Để đặt nó vào người, cái dấu ấn này đã được đưa sâu vào vai cô. Vậy nên, nếu muốn giải quyết thứ này, chúng ta phải loại bỏ một phần vai của cô. Sâu khoảng… cỡ này?”

Mad Hatter đưa tay lên ước chừng khoảng độ dài một ngón tay. Nói đơn giản là cả cánh tay cũng sẽ bị cắt đi.

“Hoặc là cỡ này?”, hắn kéo dài hơn khoảng cách hai đầu ngón tay để trêu chọc So-yoon.

“Còn cách khác không?”

“Chà… Nếu thứ duy nhất phải lo là cái tín hiệu nó đang gửi đi… Hmm. Nhưng đó không thể là chức năng duy nhất của nó được…”

Mad Hatter chậm rãi khẽ lẩm bẩm, hắn ta càng ngày càng tới gần hơn để quan sát cái dấu ấn. Hắn đủ gần để cô cảm thấy hơi ấm từ cơ thể hắn. Hắn tập trung nhìn lên lên làn da So-yoon đến mức khó chịu. Hơi thở của So-yoon ngưng trệ.

“Nếu đã thấy tất cả cần thiết, anh có thể đưa mặt ra không?”

“Tại sao? Cô xấu hổ à?”

“Nó ngứa.”

Khi Mad Hatter chuyển đầu đi, So-yoon gãi lên cánh tay. Một cô gái để ngực trần đang gãi lên cánh tay - So-yoon thành thật. Người đàn ông nhìn cô kinh ngạc.

“Vậy để tôi hỏi rõ, mục đích của cô là giải quyết triệt để hay chỉ là ngăn nó hoạt động?”

“Ý đầu. Tuy nhiên, cũng không sao nếu phải chọn cách thứ hai.” So-yoon ghét phải nhìn thấy cái dấu ấn xanh, bởi vì nó khiến cô cảm thấy mình như một con lợn trong cửa hàng thịt, nhưng cảm nhận của cô không phải là việc cần ưu tiên.

Nghe câu trả lời của cô, Mad Hatter dàn xếp. “Vậy tôi nghĩ cách tốt nhất là ngăn chặn nó. Sẽ mất nhiều thời gian để có được thiết bị thích hợp. Đến gặp tôi mỗi ngày. Nếu có bất kỳ ngày nào cô không thể đến, thì cũng không cần phải thông báo cho tôi.”

Người đang gấp dù sao cũng là cô, không phải tôi, Mad Hatter nghĩ.

Sau khi xong, Mad Hatter ngừng việc nhìn chằm chằm vào cô. Hắn muốn chọc ghẹo cô, nhưng So-yoon như nhớ ra một việc khác.

“Điện thoại.”

“Cô có thể dùng cái của tên White Rabbit kia. Giống như hắn, có vẻ như cô cũng chẳng có tí ma thuật nào. Hay cô định dùng đồ cá nhân của người cô giết?”

So-yoon lấy ra từ túi một mảnh giấy. Đó là bản phác thảo của một chiếc điện thoại thông minh. Nó chỉ như một chiếc hộp hình chữ nhật mỏng, vậy nên Mad Hatter nhìn nó mà không có bất kỳ biểu cảm nào.

“Anh là người biết nhiều nhất về Wonderland đúng không?” - So-yoon hỏi.

“Đúng vậy. Cái gì đây?”

“Điện thoại thông minh. Nó là phiên bản cải tiến của điện thoại.”

Màn hình cảm ứng, nút nguồn - sau khi So-yoon giải thích những cấu tạo đơn giản nhất, Mad Hatter giật lấy tờ giấy khỏi tay cô và nhìn chăm chú vào nó đến nỗi mũi hắn sắp chạm đến tờ giấy. Khi đã nghiên cứu đầy đủ mọi mô tả cô viết bằng mấy dòng chữ nhỏ xíu, hắn bật đầu lên cùng đôi mắt rực cháy.

“Cô đã thấy thứ này ở đâu? Ở cơ sở thí nghiệm sao? Ai là người phát minh? Hãy bắt cóc kẻ đó và mang tới đây! Tôi phải bổ đầu hắn ra và lấy tri thức của hắn…”

“... Biến thái.”

“Cái gì? Cô vừa nói gì?! Đợi đã! Cô nghĩ mình đang đi đâu vậy?”

“Tôi sẽ gặp anh vào ngày kia.”

So-yoon đóng cửa ngay trước mặt Mad Hatter khi hắn đang cố đuổi theo cô. Cô đã nói cho hắn biết về điện thoại thông minh để khiến hắn dồn toàn bộ sức lực vào việc giải quyết dấu ấn, nhưng có lẽ nó chỉ khiến mọi thứ trở nên rắc rối. Mad Hatter thật sự là một kẻ cuồng công nghệ.