Tin tức về White Rabbit mới chầm chậm lan truyền cả Wonderland. Một số kẻ lo lắng bởi sự xuất hiện của đối thủ mới, một số thì ríu rít cái lưỡi bên cạnh Heart, người đã đặt niềm tin lên một kẻ không rõ năng lực, và một số thì đang hy vọng có thể chiếm đoạt được vị trí giống như thế.

Trung tâm của mọi lời đồn đại, So-yoon, vẫn đang nằm ngủ trong nhà của White Rabbit tiền nhiệm. Cô ngủ đến giữa trưa và khi tỉnh dậy thì thấy cả bộ vest đã nhăn nhúm. Cô quăng bộ đồ lên giường và đi vào nhà tắm. Trông nó hoang sơ nhưng vẫn có chỗ để tắm. So-yoon mở vòi hoa sen. Dòng nước đỏ cùng mùi gỉ sét chảy ra.

Wonderland có nhà tắm công cộng trong khu vực này. Khi So-yoon còn mãi lục lại trí nhớ thì nước đã trong trở lại. Nước vẫn còn mùi gỉ sét nhưng cô vẫn tắm bằng nó. Tuy lạnh nhưng may là nó hoạt động.

Không có khăn tắm nên cô dùng áo để lau người và di chuyển tới phòng thay đồ. “Phòng thay đồ” được ghi trên một cái bảng ghim lên cửa. Bên trong chứa đầy trang phục của White Rabbit tiền nhiệm. Cô chọn một cái áo phông rộng, một chiếc quần túi hộp, và một áo len kiểu unisex. Cô đeo dây nịt để ngăn chiếc quần rộng không rớt xuống. Đồ lót và quần - So-yoon ghi ra trong đầu danh sách những thứ cần mua.

Bỗng một ai đó gõ cửa.

Knock, knock. Bang, bang, bang. Đùng, đùng, đùng, đùng.

Cái đập mạnh khiến cửa kính rung lắc lên. Đó là thuộc hạ của Heart, người đã hộ tống So-yoon tới căn nhà. Tìm thấy cô trong phòng thay đồ, hắn ta cau có kêu lên, “Sao cô vẫn thản nhiên thay đồ dù ngài ấy đang gọi cô?! Nhanh lên!”

“Gọi tôi?”

Thính giác của So-yoon rất nhạy. Không đời nào cô lại không nghe thấy có người đang gọi. Nhận ra cô không biết hắn đang nói gì, người đàn ông bắt đầu bực bội.

“Cái điện thoại! Tôi đã đưa nó cho cô! Cái mà tên White Rabbit trước kia từng dùng! Kìa! Nó ở đằng kia!”

Người đàn ông nắm lấy thiết bị màu đen mà So-yoon đã ném lên bàn. Kích thước của nó cỡ bàn tay cô, trông giống thiết bị viễn thông kèm theo bàn phím.

“Thứ này là điện thoại?”

“Cái gì-? Nó tắt rồi. Nó khá hiếm nên có lẽ cô không biết…”

“Cái cục kim loại đó?”

Người đàn ông không sai. Ngay cả những đặc vụ của chính phủ cũng có chiếc điện thoại với thiết kế giống vậy. Nhưng So-yoon chỉ gặp các đặc vụ khác khi làm nhiệm vụ. Nhưng trong lúc đó thì họ dùng bộ đàm thay cho điện thoại, vậy nên đây là lần đầu tiên So-yoon nhìn thấy điện thoại.

Người đàn ông nhìn So-yoon đang hoang mang, cười tự mãn như hiểu ra gì đó. “Oh. Cô đang cố khẳng định quyền lực của mình ở đây vì cô đến từ Outhouse? Xin lỗi nhưng tôi không bị mắc lừa đâu.”

Outhouse. Đó là tên mà người dân của Wonderland gọi thế giới bên kia biên giới. Quá rõ rằng hắn đang khẳng định địa vị của mình bằng cách sử dụng tên chỉ người ở Wonderland biết.

“Ngươi mới là kẻ đang khoe khoang ở đây. Đừng lảm nhảm mấy thứ chỉ có thể thấy ở viện bảo tàng nữa, vô trọng tâm đi.”

Trước tông giọng lạnh lẽo của So-yoon, hắn ta câm miệng. Xem như đó là điều đúng đắn nên làm.

“Trọng tâm.” - So-yoon nhấn mạnh.

“... Heart đang gọi cô,” - người đàn ông trả lời. “Liên quan đến công việc của White Rabbit, ngài ấy cần cô biết về nó.”

So-yoon bước ra ngoài, mang theo chiếc mặt nạ và kiếm của White Rabbit trước kia.

“Dẫn đường đi.”

Mất mười phút để đi từ nhà White Rabbit đến nhà Heart, một dinh thự bốn tầng. Những người đàn ông mặc vest đen đi lòng vòng bên ngoài, So-yoon có cảm giác cô đang xem cảnh phim về mafia.

Người đàn ông dẫn So-yoon vào văn phòng của Heart. Hắn đang ngồi sau cái bàn và đọc tài liệu khi So-yoon bước vào. Hắn mỉm cười.

“Tôi đã nhận ra điều này khi cuộc chiến bắt đầu, cô là kẻ tự phụ hay chỉ đơn giản là ngu ngốc?”

Quy tắc của thế giới này là phải đối đầu với người khác ngay khi vừa gặp à?

So-yoon ngồi xuống chiếc ghế sofa mà không đáp lại. Heart đứng lên.

“Cô thấy đấy, tôi không ghét những kẻ ngạo mạn hay ngu ngốc. Nhưng…”

Mái tóc trắng của So-yoon bị thổi bay lên bởi một ngọn gió bất ngờ. Cùng lúc đó cô rút ra con dao đã cất giấu và cắm vào phía sau chiếc sofa. Chân Heart - thứ đang nhắm vào đầu cô - ngừng giữa không trung khi con dao xém trúng hắn. Rồi hắn cười điên cuồng.

“Nếu cô nghĩ cái thái độ vênh váo đó có thể thoát tội chỉ vì kỹ năng đặc biệt của mình thì cô đã lầm rồi. Tôi chẳng quan tâm việc đã diễn ra ở Caucus Race, nếu cô khiến tôi khó chịu, tôi sẽ chặt tứ chi của cô và bán cô cho nhà thổ.”

“Vênh váo? Ai cơ?” - cô hỏi lại hắn, So-yoon hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với người đàn ông đã tấn công mình.

Điện thoại. Hắn ta đã gọi cô. Cục kim loại đó thì có gì quan trọng?

Chiếc mặt nạ đen che đến mũi cô, nó không chỉ che khuất cả miệng mà cả nửa khuôn mặt, vậy nên biểu cảm duy nhất mà mọi người có thể thấy là những gì cô biểu hiện thông qua đôi mắt.

Nhìn vào đôi mắt nâu khiến Heart mất hứng, hắn hạ chân xuống. Ngoại trừ việc nó màu đỏ thì nhìn chẳng khác gì mấy cái điện thoại trong viện bảo tàng.

“Cái đó là điện thoại?”

“Gì, cô chưa nhìn thấy điện thoại bao giờ? Cô trông không giống nhưng cô là kẻ quê mùa thật à?”

Ở Wonderland, cái cục dày cộm mà họ gọi là điện thoại khiến cho người đã quen với điện thoại thông minh thiết kế mỏng nhẹ ở thời hiện đại bị sốc văn hóa. Cô chọn duy trì im lặng.

Cơn tức giận của Heart nguội đi, và hắn bắt đầu giải thích cách sử dụng điện thoại. “Cô nhấn vào nút này để gọi người cô muốn. Nếu nhấn ở đây, cô sẽ gửi tin nhắn. Điện thoại này dành cho những người không có ma thuật, vậy nên cô có thể dùng cái khác nếu cô muốn…”

“Tôi không có ma thuật.”

“Yeah, được rồi.” - Heart chế giễu câu trả lời của cô.

So-yoon không phản ứng lại.

Không lâu sau đó, Heart chán nản hỏi lại, “Thật không?”

Nơi đây, thứ vận hành thế giới là ma thuật, không phải khoa học. Ở thế giới này, hầu hết mọi người đều được sinh với ma thuật. Nhưng đương nhiên là một người Trái đất du hành không gian sẽ không có loại năng lực đó.

So-yoon chần chừ trong giây lát. Có nên nói với hắn sự thật về mình? Hắn ta với Jung Bo Sang là bạn. Lúc này, hẳn Jung Bo Sang đã có thông tin về cô. Cô nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Tôi không có ma thuật kể từ khi sinh ra. Tôi là một đặc vụ được tạo ra từ thí nghiệm.”

Vật thí nghiệm. Nó là cách mà chính phủ của cơ sở thí nghiệm đã gọi để bào chữa cho hành động tàn ác họ làm lên con người.

Vô năng bẩm sinh. Vật thí nghiệm. Đặc vụ. Heart gắn kết lại những mảnh vỡ rời rạc, tự tạo nên câu chuyện của cô: một cô gái vô năng bẩm sinh, bị kéo vào những thí nghiệm để trở thành đặc vụ. Không cần phải nói dối, vậy nên So-yoon không nghĩ sẽ tạo thêm chi tiết nào vào câu chuyện.

“Giúp tôi tìm một người có thể giải phóng tôi khỏi thần chú định vị. Và cả người có chuyên môn về độc chất.”

Thứ cần giải quyết nhanh chóng không phải thần chú mà là chất độc. So-yoon và Heart đều đi đến một cùng kết luận.

***

Và rồi, So-yoon được giới thiệu với người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này.

Duke, người Wonderland chính gốc. Là một thiên tài về lĩnh vực thuốc. Hắn ta cực kỳ gầy và cao, chân tay thì mảnh khảnh, làm cô nghĩ đến Grim Reaper.

“Cô là White Rabbit mới phải không? Cô trông trẻ hơn tôi nghĩ. Cô nhiêu tuổi rồi? 15? Hay nhỏ hơn? Tôi thì 20. Giống Heart.”

“...17.”

Xấu hổ với sự thật tuy đang ở trong cơ thể thiếu nữ nhưng trí óc đã 32 tuổi, cô ngẩng đầu lên. Nhưng đổi lại có một manh mối cô biết được - tuổi của Heart.

“Cô thật sự rất trẻ. Cô sẽ ổn không đây? Công việc của White Rabbit không đơn giản đâu. Đừng lo lắng, tôi không nhắm vào vị trí của White Rabbit. Là một người lớn, tôi chỉ lo vì một người quá trẻ sẽ phải đảm nhận nhiệm vụ thôi. Đây, uống đi. Nó là trà đen tôi được tặng. Tôi quen rất nhiều người bên ngoài Wonderland nên nhận được rất nhiều quà. Nếu cô muốn, tôi có thể nhờ người quen đưa cô đến một nơi an toàn.”

Duke nói bằng tông giọng chậm và ấm, nhưng bởi vì giọng nói của anh ta đều đều, So-yoon cảm thấy buồn chán. Cô nhìn ly trà màu trắng Duke đã chuẩn bị cho cô. Bên trong nó thật đơn điệu, nhưng vẫn có mùi hương rất dễ chịu.

“Cô muốn dùng thứ gì chung với trà? Pound cake, bánh quy hạnh nhân, bánh quy vị chanh…?”

“Thuốc giải độc.”

So-yoon cắt lời Duke và đi thẳng vào yêu cầu. Anh ta chớp đôi mắt vàng, lúng túng, rồi cười.

“Hẳn cô rất bận. Chờ tôi vài phút. Tôi sẽ đi lấy để ống tiêm. Tôi cần vài mẫu máu của cô để kiểm tra phản ứng hóa học.”

“Không cần đâu.”

So-yoon rút ra con dao và cắt ngón tay cô. Máu nhỏ xuống từ đầu ngón tay nhợt nhạt. Trước khi máu nhỏ xuống sàn nhà, Duke nhanh chóng cầm lấy ly thủy tinh và hứng nó. Rồi anh ta khiển trách cô, “Như vậy rất nguy hiểm. Đừng bao giờ làm như thế nữa.”

Duke mang ly thủy tinh vào phòng. Sau một khoảng thời gian, anh ta trở lại mang theo cái bình nhỏ. Bên trong là thứ dung dịch màu hồng tối, nó làm cô nhớ tới siro trị ho cho trẻ em.

“Nó mất bao nhiêu?”

“100 ngàn carol. Dùng nó trước khi ăn, nhưng bởi vì nó có thể làm đau dạ dày của cô, nếu cô không vội thì nên dùng nó sau bữa ăn. Cô đã ăn chưa? Ừm, nếu cô thấy ổn, cô có muốn dùng bữa với tôi không?”

Sau khi nhận được thuốc giải độc từ Duke và trả 100 ngàn carol, So-yoon đứng lên. Duke xấu hổ nói nhỏ và cũng đứng lên theo.

“Xin lỗi. Tôi nói nhiều quá đúng không? Cũng đã lâu từ khi có khách ghé thăm… Cô vẫn chưa dùng trà… Hay cô thích cà phê hơn? Ít nhất cô có thể tháo mặt nạ xuống không…?”

Duke suy sụp ngồi xuống. Khó mà tin anh ta bằng tuổi với Heart, bởi anh ta trông hơi ngờ nghệch. So-yoon đáp lại khi cô chuẩn bị rời đi, “Tôi không ghét trà đen, nhưng tôi không thích trà đen pha với thuốc ngủ.”

Đó là sự thật. Duke là một kẻ ái nhi tử thi. Hắn đặc biệt yêu thích xác chết của những chàng trai, cô gái tuổi vị thành niên. Hắn thường dùng thuốc mê hay thuốc ngủ để khiến họ hạ cảnh giác. Đây cũng là lý do So-yoon tự cắt ngón tay mình khi hắn muốn lấy máu cô.

Sau khi So-yoon rời đi, Duke tự phác họa mái tóc trắng của cô cùng đôi mắt lấp lánh và đang mỉm cười.

“Đó là vinh hạnh của tôi.”