Wonderland vẫn luôn là mái nhà dành cho những kẻ sống ngoài vòng pháp luật và lũ mất trí; tuy nhiên, nó vẫn có luật lệ riêng.
Thứ nhất, không chọc giận bất kỳ ai mạnh hơn. Thứ hai, không phạm tội ở những vùng trung lập. Thứ ba, lũ rác rưởi từ khu ổ chuột thì phải bị mục rữa ở chính chỗ đó.
Nhưng, cũng giống như luật lệ được tạo nên ở bất kỳ thế giới nào, sẽ luôn có ngoại lệ.
Caucus Race. Nó là một cuộc chiến để giết hoặc bị giết diễn ra trên những con đường của người từ khu ổ chuột. Người chiến thắng trong số mười người tham gia sẽ trở thành thủ lĩnh khu ổ chuột.
Heart ngồi trên mái nhà nhìn xuống đường, chân hắn đung đưa trên không trung. Hắn bồn chồn quan sát sự kiện yêu thích trong đề phòng, Caucus Race.
Cái bóng đang ẩn nấp trong bóng tối không thể ở yên một chỗ như một con bọ. Đôi môi đỏ của Heart cười toe toét.
Hắn làu bàu, “Mong chờ thật đấy.”
Các giác quan bị đánh thức khi mà giọng nói của hắn mang theo pheromone phảng phất trong không khí. Những gái gọi hắn đã gọi đến cùng ăn mừng và thác loạn để có thể tận hưởng khoái cảm đang cao trào trong người. Chỉ ngay sau đó, trên mái nhà xuất hiện một người có thể dễ dàng nhìn thấy thông qua cánh cửa. Khuôn mặt của kẻ đó tái nhợt. Môi hắn chuyển động đằng sau chiếc mặt nạ đen.
“Khi nào ta bắt đầu?”
Không kiêng nể gì, Heart đáp, “Ngươi hành động cứ như ngươi hứng thú lắm vậy. Ta bất ngờ là người chịu ló đầu ra đấy, White Rabbit.”
Trong khi đi về phía Heart, White Rabbit khịt mũi, hỏi, “Khi nào?”
Một số lượng lớn những thanh kiếm chĩa theo đường chéo về phía sau White Rabbit, thuộc hạ của Heart đang ngăn cản hắn. White Rabbit nhún vai nói, “Có thể bảo thuộc hạ của ngươi bình tĩnh lại được không? Ta thuộc phe trung lập.”
“Con thỏ đang sủa sao?” - Heart ngạo mạn hỏi.
“Muốn nói gì thì nói,” - White Rabbit trả lời, hắn đảo mắt.
White Rabbit nâng khuỷu tay, miệng thì lầm bầm. Hắn ta chôn đầu vào cánh tay, những sợi tóc rơi lên lan can. Cái hành động trẻ con này trông hợp với hắn; bởi White Rabbit vốn nhỏ con, dáng người gầy và có vẻ ngoài khá trẻ.
“Vậy, khi nào bắt đầu?” - White Rabbit hỏi lại.
“Sớm thôi… Hửm?” - Heart trả lời trong khi nhìn chằm chằm một nơi nào đó.
Một ai đó đang tiến tới chỗ bọn họ. Kẻ đó mang bộ vest đen và có mái tóc trắng. Heart dùng giày thúc vào tay White Rabbit. Hắn nổi giận nâng đầu.
“Chết tiệt. Cái gì hả?” - White Rabbit khó chịu hỏi.
“Ngươi sẽ hối hận nếu không nhìn cái này đấy.” - Heart đáp.
White Rabbit vẫn khó chịu mà hỏi, “Có thể là cái gì chứ…? Hử?”
Hắn nhìn về hướng mũi giày của Heart đang chỉ. White Rabbit nhìn thấy mái tóc màu white-blonde cùng bộ vest đen; mang trên người thanh kiếm lớn, chẳng phù hợp cho người có vóc dáng nhỏ và mảnh khảnh như thế. Thân hình tuy có điểm khác nhau, nhưng kẻ đang đứng đó trông khá giống White Rabbit. Bộ đồ chỉnh chu, bước đi thì tràn đầy hy vọng, White Rabbit có thể nhận ra kẻ này không đến từ Wonderland.
Hắn dần mất bình tĩnh, White Rabbit hỏi, “Từ khi nào chúng ta có người như thế? Ngươi đã thấy kẻ đó bao giờ chưa?”
“Ngưng hành động như một con thỏ đi. Ngươi sợ bị cướp mất danh tính à?” - Heart hỏi.
White Rabbit giận dữ hét lên, “Ngươi đã thấy kẻ đó bao giờ chưa?!”
“Chưa,” - Heart bình tĩnh trả lời.
Mọi việc diễn ra ở Wonderland, Heart luôn là người đầu tiên biết đến. Nếu hắn chưa bao giờ nhìn thấy kẻ đó vậy thì chắc chắn đó là người mới.
White Rabbit gầm gừ sau lớp mặt nạ rồi nói, “Ta sẽ giết thứ đó.”
“Hãy đặt số phận chúng ta vào cuộc chiến này.” - So-yoon nói.
Heart cười lớn, chìa tay ra, trước phản ứng của kẻ mới đến, cúi người đầy chế giễu. Nhưng White Rabbit đáp lại bằng cách hét lớn, “Đừng đụng vào ta!”.
Heart quay sang người mới rồi nói. “Này, tóc vàng.”
***
Chỉ còn cách vài bước là tới biển hiệu Wonderland, So-yoon dừng lại và nhìn lên. Nó làm cô nhớ tới công viên giải trí bởi sự hiện diện to lớn đó. Chỉ cần vài bước là đến nơi.
So-yoon đi chầm chậm. Một bước, hai bước, rồi ba bước. Và đến bước thứ tư, cô hít thở sâu không khí ở Wonderland.
Ah, mình tự do rồi.
Vì quá vui mừng, cô không nhận ra không khí u ám của nơi đây. Cô đang nghĩ tới việc tìm một căn nhà trống, vừa lê bước về phía trước, vừa ngân nga một giai điệu êm dịu.
“Này, tóc vàng.”
Ở cơ sở nghiên cứu, So-yoon được gọi bằng nhiều biệt danh khác nhau thay vì tên cô, như là ‘Này, ngươi,’ hay là ‘Số 137’. ‘Tóc vàng’ cũng là cách gọi cô đã từng nghe.
Cảm nhận được có người nhìn về phía mình, cô nhìn lên. Toà nhà ba tầng đó, trên mái nhà là một người đàn ông điển trai có mái tóc đỏ rối bao phủ trong bóng tối. Hắn mặc bộ vest màu chàm cùng với chiếc khăn tay màu đỏ tối, cổ áo không được buộc lại bởi cà vạt mà để mở toang. Chỉ với nhiêu đó thông tin, So-yoon không thể biết được danh tính của người đàn ông này.
“Đúng rồi, là cô đó. Người mới.”
Người đàn ông vuốt mái tóc lộn xộn. Ngay cả chỉ với hành động nhỏ, cô cũng có thể cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ và aura bạo lực bẩm sinh từ hắn. Nhờ hành động đó, cô đã biết được kẻ này là ai.
Heart. Kẻ mạnh nhất Wonderland và cũng là người sẽ phải lòng Alice.
Trong ‘Wonderland’, Heart đã ngoài hai mươi, nhưng người đàn ông đứng trước mặt cô lúc này trông trẻ hơn như thế.
Như đã dự đoán, lúc này là khoảng thời gian trước khi câu chuyện bắt đầu. So-yoon cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Bên cạnh hắn là một nhân vật khác trong tiểu thuyết, White Rabbit. So-yoon có thể cảm thấy sự phẫn nộ của White Rabbit đang hướng về mình.
“Đêm nay là Caucus Race. Chúng tôi đang chuẩn bị màn trình diễn khai mạc. White Rabbit đây, đã chọn cô làm mục tiêu của hắn. Cô may mắn đấy, người mới.”
Caucus Race. Cái tên này đã từng được nhắc đến trong cảm hứng viết nên Wonderland, Alice in Wonderland, nhưng ở tiểu thuyết được xuất bản, nó không bao giờ xuất hiện.
Như đọc được suy nghĩ của cô, Heart giải thích, “Nơi diễn ra là ở con đường bốc mùi này và những tòa nhà xung quanh đây. Cô sẽ phải chạy khắp nơi như một con chuột đang lẩn trốn… Và trong một giờ, giết tên này. Nếu cô thành công, ta sẽ cho cô tham gia vào cuộc chiến thật sự.”
Thật ra thì, cho dù Heart nói như thế, hắn cũng không mong đợi gì về việc So-yoon sẽ chiến thắng. Có rất nhiều kẻ đến Wonderland để trốn khỏi luật pháp, nhưng đa số đều không sống qua nổi một tháng. So-yoon nhìn trông thật yếu ớt, hắn e rằng cô chỉ có thể nâng những thứ nặng hơn một cái thìa. Vậy nên, cô không thể nào tồn tại được một ngày ở đây. Đúng thế, hắn chắc chắn điều đó.
***
Heart đã cười gần mười phút, nghĩ rằng hắn ta hẳn đã mù.
Đó là một đêm không trăng. Vài ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời lấp lánh như hai thanh kiếm đang đối đầu lẫn nhau. Trang phục đen như hòa vào bóng đêm, và chỉ có thể nhìn thấy hai màu trắng, hai cái đầu nhô lên và ánh bạc phát ra từ thanh kiếm. Và rồi là mùi của máu.
White Rabbit ngã dưới chân So-yoon. Bằng hai con dao, cô cắm lên cả hai tay của hắn trên nền đất, trói buộc hắn. White Rabbit, một người dân thực thụ của Wonderland, cố gắng di chuyển dù đang hét lên trong đau đớn, nhưng cũng không làm nhúc nhích được con dao.
“Không thể nào! Này! Người là kẻ quái nào hả?! Trả lời ta, con ch* c*i này! Này! Chết tiệt! Dừng lại đi!”
Cảm thấy bị đe dọa, White Rabbit liên tục chửi rủa. Mặt nạ của hắn đã rơi từ lúc nào, khuôn mặt bên dưới trông như một đứa trẻ. So-yoon mặc kệ hắn và di chuyển. Hắn không thể thoát khỏi đó, nhưng vẫn vùng vẫy, So-yoon đi đến chân hắn.
“Này! Ặc!”
Bằng hai đòn tấn công nhanh, White Rabbit mất cả đôi chân. Cả cơ thể hắn tuôn ra cả bể máu.
So-yoon nhìn lên Heart. Ánh mắt của hắn cũng đang nhìn về phía cô, hắn nghiêng người về phía trước. Khuôn mặt đột ngột xuất hiện được bao phủ trong bóng tối, nhưng So-yoon nghĩ rằng cô biết được hắn đang có biểu cảm gì.
“Tại sao? Cô không có gan giết hắn à?”
Nghe thấy lời của Heart, White Rabbit, người đang ngã xuống và mất đi đôi chân, nhìn lên đầy hy vọng. So-yoon đạp lên lưng hắn. Dưới đôi giày cao gót của cô, White Rabbit nao núng. So-yoon dùng sức lực đè lên và làm gãy xương hắn.
“Không.” - So-yoon đáp.
Dù tiếng hét đau đớn vang vọng mọi nẻo đường, Heart vẫn nghe thấy câu trả lời của cô. Giọng cô bình tĩnh, trầm lắng như tan vào làn gió đêm.
Heart chép môi. Mình muốn nghe thấy giọng nói đó nhiều hơn.
Hắn lại đặt câu hỏi dù không quan tâm câu trả lời. “Vậy sao cô không giết hắn?”
Bởi vì lời nói của Heart, White Rabbit chẳng nể nang gì thét lên. Bằng đôi môi xanh nhợt sủi bọt bởi nước bọt và máu, hắn lắp bắp phát ra tiếng động. Nó không lớn nhưng vẫn khiến hắn khó chịu, bởi vì cả môi của So-yoon cũng đang chuyển động.
“Anh.”
Heart chăm chú lắng nghe.
“Nhìn giống loại người sẽ chém đầu hắn.”
Cùng với tiếng cười điên cuồng như một bản nhạc, hắn dùng thanh kiếm chém ngang không khí của màn đêm. Máu tuôn ra đường, và một cái đầu tóc trắng lăn ra giữa đất.
“Chính xác!” - Heart kêu lên.
So-yoon bước vào con hẻm với tâm trạng nhẹ nhàng.
“Hay lắm! Đó đúng là màn khai mạc tuyệt vời! Các ngươi có nhìn thấy không? Được rồi, vậy thì chúng ta cũng bắt đầu cuộc chiến thực sự thôi. Tất cả người tham gia… Hử?”
Heart bỗng nhận ra trong mười phút hắn vui vẻ nói thì những người tham gia đều vội vã bỏ chạy thật xa vào bóng tối. Hắn đã quá chú ý tới màn khai mạc mà không để ý tới việc mọi người đều chạy mất. Chà, dù sao thì sau khi chứng kiến một màn khai mạc tàn bạo như thế, chẳng bất ngờ gì nếu bọn chúng đều sợ và chuồn đi.
“Tất cả người tham dự đều bỏ trốn rồi, vậy nên tôi nghĩ người chiến thắng Caucus Race là cô, tóc vàng. Vậy cô cảm thấy thế nào?”
So-yoon cầm lên thanh kiếm White Rabbit từng dùng. Nó trông giống con dao của đầu bếp Trung Hoa, lớn tới nỗi khi cô cầm nó, nó có thể che cả cơ thể của cô. So-yoon cho kiếm vào vỏ rồi đeo lên sau lưng.
“Tôi muốn thế chỗ White Rabbit.”
White Rabbit. Là tên gọi của một nhân vật có tóc trắng, mắt đỏ, và làn da nhợt nhạt. Biệt danh: Undertaker. Giới tính: nam. Tuổi: không rõ. Hắn là kẻ sẽ đưa ra những manh mối về cái chết của cha mẹ Alice, nhưng đôi khi hắn làm cô bối rối bởi những lời nói dối với mục đích làm thỏa mãn sự thích thú của bản thân. Nếu So-yoon thay thế hắn, cô sẽ dẫn dắt câu chuyện tốt hơn là White Rabbit trong nguyên tác. Cô có thể cứu Alice khỏi những rắc rối mà cô ấy vướng phải bởi những lời dối trá của hắn và làm câu chuyện sớm sáng tỏ rồi kết thúc nhanh hơn. Đó là mục đích của cô.
Heart ôm hai tay, cười vui vẻ, và không chần chừ đáp ứng yêu cầu của cô.