Tám ngày sau

Kurosaki Ichigo trở về nhà sau khi kết thúc tiết học buổi chiều. Trước hiên nhà đã đầy ắp những đôi giày với kích cỡ, màu sắc khác nhau.

“Họ đến rồi sao… Anh về rồi.”

Cởi giày rồi bước vào nhà, Ichigo còn chưa kịp mở cửa phòng thì Arisawa Tatsuki đã vội lao ra.

“Coi chừng!”

“Ồ, xin lỗi, Ichigo! Tớ phải đến lớp karate bây giờ!”

“À, giờ cậu đang dạy võ ở trung tâm công cộng nhỉ…”

“Ừ! Hẹn gặp lại!”

Tatsuki nhanh chóng xỏ giày vào rồi vụt chạy ra khỏi nhà.

“A, mừng anh về nhà!”

Yuzu cất lời chào anh trai mình từ bên trong.

“Chị Orihime đã mang rất nhiều bánh từ cửa hàng về đấy! Bọn em đã ăn một ít rồi. Nếu anh muốn ăn thì lấy trong tủ lạnh ra nhé!”

“Được.”

Với một cái gật đầu, Ichigo bước vào phòng mình. Tất cả ngồi thành vòng tròn trên đệm trải sàn và cùng hướng mắt về phía cậu. Đặt ở trung tâm họ chính là chiếc khăn voan vẫn đang trong quá trình hoàn thiện.

“Kurosaki-kun, mừng cậu về nhà! Cảm ơn vì lòng hiếu khách của cậu!”

Orihime mỉm cười trong khi nắm chặt đĩa bánh sô-cô-la trên tay. Sado Yasutora ngồi ngay phía bên cạnh, cất lời chào hỏi.

“Khá lâu rồi nhỉ, Ichigo.”

Trên tay anh chàng cũng đang cầm một chiếc bánh cupcake được rắc những viên kẹo nhỏ và phủ rất nhiều kem bên trên.

“Hình như cậu đến muộn rồi, Ichigo! Arisawa vừa mới rời đi!”

“Mừng cậu về nhà, Ichigo. Cậu đi học cả vào thứ bảy luôn sao, chăm chỉ thật đấy.”

Asano Keigo và Kojima Mizuiro đang thưởng thức trà đen sau khi đã ăn xong bánh của họ.

“Mừng anh về nhà, Ichi-nii… Ishida-san, khâu nốt công đoạn này thế nào ạ?”

Karin ngước mắt lên nhìn Ishida Uryu đang ngồi bên cạnh mình. Uryu đưa cho Karin xem bức tranh thêu mà mình đã làm trước khi chỉ dẫn cho cô bé. Từ phía đôi diện, Isshin cũng chăm chú quan sát thao tác tay của Uryu.

“Cả bố cũng làm ư!?”

“Tại sao lại không! Daddy của con cũng muốn chúc mừng Rukia-chan!”

Miệng trả lời Ichigo nhưng mắt Isshin vẫn dán vào đôi tay uyển chuyển, khéo léo của Uryu.

“Đây! Phần của anh!”

Yuzu mang cho anh trai cốc trà đen rồi ngồi xuống cạnh Karin.

Một tuần trước, Orihime đã gửi tin nhắn cho tất cả những người đang có mặt ở đây về việc cô muốn tặng chiếc khăn voan cô dâu để mừng đám cưới của Rukia và Renji. Cô nàng mong rằng mọi người có thể giúp cô làm ra chiếc khăn ưng ý nhất. Ngoài ra, Orihime cũng đã đối chiếu lịch làm việc của mỗi người để chọn ra ngày mà tất cả đều có thể họp mặt. Về phần địa điểm, Ichigo đề nghị họ tập hợp tại nhà riêng của mình nên do đó, tất cả đang cùng ngồi lại với nhau tại phòng khám Kurosaki.

“Chà… cũng hoàn thành được kha khá rồi đó.”

Nhìn lên đồng hồ treo tường, Ichigo nhận ra rằng lúc này đang là ba giờ chiều, và đã hai giờ trôi qua kể từ lúc mọi người có mặt đông đủ, chỉ trừ có cậu.

“Những ngày vừa qua, Inoue-san đã đến chỗ của mọi người và nhờ họ thêu cùng.”

“Tất cả mọi người?”

Orihime đáp lại Ichigo.

“Để xem nào, tớ đến chỗ Hiyori-san đầu tiên, rồi tớ qua chỗ Hachi-san và Love-san. Tiếp đó, tớ đến gặp Urahara-san cùng Tessai-san, cả Ururu-chan với Jinta-kun nữa! Xong thì tớ ghé qua gặp Kukaku-san…”

“Cậu đến tận Thi Hồn Giới!?”

Orihime gật đầu trước một Ichigo đang tròn mắt ngạc nhiên.

“Urahara-san cho tớ mượn cái áo choàng có tác dụng che giấu linh lực, nên chắc là cuộc gặp gỡ không bị ai phát hiện ra đâu nhỉ…?”

Cô nàng tiếp tục.

“Khi Ganju-kun còn đang mải mê thêu thùa, Yoruichi-san đã đến và nói rằng ‘Tôi đã nghe tin từ Urahara!’. Cô ấy đã cõng tớ trên lưng rồi bí mật chạy khắp Tịnh Linh Đình… Tớ đã học được rất nhiều từ những người có khả năng may vá!”

“Inoue, tớ không muốn nói ra điều này nhưng… cả Kuchiki Byakuya cũng…?”

Trước câu hỏi của Sado, Orihime lắc đầu nuối tiếc.

“Byakuya-san… Anh ấy chỉ xem thôi.”

“Chỉ xem thôi…?”

“Người hầu của anh ấy… ông Seike… nói… ‘Ta không thể để cho trưởng tộc phải động tay vào những công việc thế này!’. Vì vậy, ông ấy đã thực hiện thay cho Byakuya-san, còn Byakuya-san thì ngồi quan sát… Nhìn này, ông Seike thực sự rất khéo tay đấy!”

“Ồ!”

Mọi người cùng đồng thanh khi nhìn vào phần mà ông Seike đan lát.

Bất giác, tiếng gọi từ lối vào của phòng khám cất lên. Yuzu nhanh chóng chạy đến.

“Bố, có một bệnh nhân!”

“Ừ, được rồi.”

Isshin ngay lập tức đứng dậy.

“Đừng có mà ăn phần của bố nhé!”

“Không ai thèm động vào đâu! Đi nhanh đi!”

Karin bĩu môi, gắt gỏng trả lời Isshin.

“Vậy, tớ nên bắt đầu từ đâu đây?”

Ăn xong bánh của mình, Ichigo muốn bắt tay ngay vào thêu phần khăn voan.

“Hướng dẫn đây, cậu có thể thêu xung quanh đoạn này, Kurosaki-kun!”

“Bức tranh thêu này… là hoa dâu tây?”

Ở trung tâm của bức tranh thêu mô phỏng năm cánh hoa dâu tây trắng, phần nhị cùng nhụy hoa được thêu bằng chỉ vàng.

“Tớ cũng rất thích loại hoa này…”

“Hoa dâu tây tượng trưng cho sự hạnh phúc của một gia đình, cũng như sự tôn trọng và thương yêu lẫn nhau… Sẽ rất phù hợp để làm quà tặng cho đám cưới.”

Uryu vừa nói vừa thêu dệt nên những cánh hoa với tốc độ, sự chính xác tựa như máy khâu.

“Tớ chỉ biết về phần hạnh phúc của gia đình thôi…”

“Cậu biết cả những kiến thức đó về hoa sao… nghe khó chịu thật.”

“Anh không nên nói như vậy với bạn anh đâu!”

Yuzu cau mày khiển trách Ichigo.

“Im đi! Tớ không thể quên thông tin dù cho mới chỉ nghe hay thấy nó một lần!”

“Thật à!?”

Keigo ngẩng đầu lên trước lời khẳng định có phần bực bội của Uryu.

“Có bí quyết gì không? Gần đây tớ trở nên lơ đễnh kinh khủng. Hôm qua, tớ quên mất cách viết từ ‘tất’, nên thay vào đó, tớ tìm những cụm từ như ‘chân’, ‘mặc’, và ‘túi’. Cuối cùng thì kết quả cho ra từ ‘tabi’, tất chân hai ngón.”

Nghe vậy, Mizuiro cười và đáp.

“Ồ? Chắc cậu mắc bệnh về não rồi!?”

“Đừng có phán bừa như vậy! Bác sĩ Ishida! Làm ơn hãy nói rằng cậu ta không đủ tư cách để đưa ra chẩn đoán bệnh lý đi!”

Uryu hoàn toàn phớt lờ Keigo.

“Đừng khóc, Asano-kun!”

Yuzu ngồi cạnh vỗ nhẹ vào lưng anh chàng rồi đưa ra vài lời an ủi.

“Phải rồi, hình như cậu theo học trường y… mà học phí trường y thì cao đến vô lý. Cậu có chắc mình ổn không dù cậu nghèo đến kiết cả xác?”

Ichigo hỏi trong khi không rời mắt khỏi đống kim chỉ.

“Tớ đã tính đến việc cố gắng lấy học bổng, nhưng cha tớ đã lo học phí cho tớ. Nếu là tớ trước kia, có thể tớ đã thẳng thừng từ chối rồi… Nhưng, mối quan hệ giữa hai cha con đã được cải thiện, giờ thậm chí tớ còn nhận tiền của ông ấy với lòng biết ơn sâu sắc.”

Ichigo hiểu ra khi Uryu thản nhiên nói về vấn đề đó.

“Ishida trong quá khứ là một người khá khó chịu phải không?”

Keigo không muốn câu trả lời cho thắc mắc của mình, cậu cố tình hỏi những câu khiến Uryu phải phớt lờ để còn được Yuzu an ủi thêm lần nữa.

“Xin lỗi nhé, cũng đến lúc tớ phải đi rồi…”

“Cả cậu nữa sao, Chad?”

Kiểm tra giờ giấc qua đồng hồ đeo tay, Sado đứng dậy chuẩn bị rời đi. Ichigo thất vọng lên tiếng.

“Ừ. Tớ nhận được lời mời trở thành đối tác đấu tập của nhà vô địch hạng nặng Nhật Bản.”

“Hả!? Nhà vô địch hạng nặng mà cậu nói là Ando Daniel phải không? Hai người từng tập cùng tại một phòng gym à?”

“Không, anh ấy là người quen cũ của quản lý phòng gym bên tớ. Anh ấy muốn chiến đấu với một gã đô con…”

“Đó là lý do tại sao anh ta gọi cho cậu… Nhẹ nhàng thôi Chad à, đừng để nhà vô địch đánh mất đi sự kiêu hãnh của mình.”

“Chắc sẽ không như vậy đâu…”

Huấn luyện viên của Ando đã bị mê hoặc bởi tài năng hiếm có của Sado. Dù vậy, ông cũng phải mất đến vài năm để thuyết phục Sado trở thành tay đấm chuyên nghiệp, bởi trước giờ đó không phải là mục tiêu mà cậu theo đuổi. Dần dần, Sado hướng tới chức vô địch thế giới, song, câu chuyện ấy còn rất xa trong tương lai.

Thời gian cứ thế trôi đi, lần lượt Keigo, Mizuiro và Uryu ra về, trong phòng chỉ còn lại anh em nhà Kurosaki cùng Orihime. Khi Uryu rời đi, Orihime cũng định tiếp bước cậu nhưng Yuzu đã giữ cô lại và nói rằng mình muốn Orihime giúp đỡ thêm chút nữa.

Giờ đây, cả hai đang đứng cùng nhau trong bếp để chuẩn bị bữa tối. Còn Ichigo và Karin vẫn tiếp tục hoàn thiện chiếc khăn.

“Yuzu, có vẻ như em nó đang rất vui nhỉ.”

Karin hạ giọng, nói với âm lượng chỉ đủ cho Ichigo nghe.

“Phải… có cảm giác tinh thần của nó đang lên rất cao.”

“Yuzu cư xử như thể mình là một người mẹ vậy, nó nên thoải mái hơn và để mọi người giúp đỡ thay vì tự mình làm hết mọi thứ, anh có nghĩ vậy không? Và hẳn đó là lý do tại sao em nó luôn tươi tỉnh mỗi khi Orihime-chan xuất hiện.”

“Còn em nghĩ sao?”

“Em? Em… cũng rất vui… bởi vì Orihime-chan… chị ấy làm em nhớ đến mẹ… dù chỉ một chút…”

Hai tay Karin ngừng cử động, cô bé nhìn lên bức chân dung của mẹ với nụ cười rạng rỡ được treo trên tường.

“Chà, bức tranh chẳng ăn nhập gì với cảm xúc lúc này.”

“Chắc chắn rồi.”

Hai anh em nhìn nhau rồi cười lên thành tiếng.

Một lúc sau, cánh cửa phòng khám mở ra và Isshin trở lại.

“Bữa tối đã xong chưa nhỉ?”

“Vâng! Orihime-chan cũng đang giúp chuẩn bị bữa tối!”

“Phải! Hầu như toàn là Orihime-chan làm cả!”

“Trông cả hai vui nhỉ! Hôm nay có món gì thế?”

“Món chính tối nay, bơ xào nước tương…”

“Ồ, nghe hấp dẫn nhỉ!”

Isshin chen ngang.

“Lẩu sa-lát trứng tráng khoai tây gratin.”

Orihime mỉm cười đầy tự tin. Thứ nước pha chế có chút gì đó không rõ nguồn gốc đang sôi sùng sục trên bếp.

“Nghe… hay đấy, phải không, Ichigo?”

“Đừng hỏi con…”

Năm người quây quần bên nhau và thưởng thức món ăn tuy lạ mà rất ngon do chính tay Orihime đặc biệt chuẩn bị.