Nhân Giới – Thị trấn Karakura – Công viên Sakurabashi

Công viên Sakurabashi được xây dựng trên ngọn đồi hướng tầm nhìn về phía đường ray xe lửa. Và đây cũng là điểm đến ưa thích của Inoue Orihime. Tuy chỉ được xây dựng với quy mô tương đối nhỏ, xung quanh chỉ có một vài hàng cây xanh cùng lác đác đôi ba chiếc ghế dài, song, dù có dừng chân ở bất kỳ đâu trong công viên này, người ta vẫn có thể dễ dàng tìm thấy những khía cạnh yên bình, nên thơ giữa chốn đô thị phồn hoa, sung túc.

Khoảng mười giờ tối cùng ngày, Kuchiki Rukia và Abarai Renji đang ngồi cạnh nhau trong công viên Sakurabashi. Khung cảnh thị trấn Karakura khoác lên mình tấm áo choàng đen huyền ảo được tô điểm bởi ánh sáng của đèn điện tựa hồ một khu rừng ban đêm rực rỡ với từng đàn đom đóm vẽ ra trước mắt hai người họ. Vì Renji chỉ thường đến Nhân Giới khi có nhiệm vụ, nên anh không có nhiều kiến thức về nơi đây. Và mỗi chuyến xe lửa chạy qua đều kéo theo ánh nhìn tò mò lẫn kinh ngạc như đứa trẻ lên năm lên ba của chàng rể nhà Kuchiki.

“Kuchiki-san!”

Bất giác, Inoue Orihime cất tiếng gọi Rukia trong khi vẫn vừa chạy vừa vẫy tay liên hồi.

“Ồ? Cậu cũng ở đây cùng với Abarai-kun ư!?”

“Yo! Khỏe không, Inoue!?”

“Vâng, tôi vẫn khỏe!”

Orihime vội đáp rồi chầm chậm bước về phía hai người đang đứng chờ cô.

“Phù, tôi đến rồi đây.”

“Tôi xin lỗi vì hẹn cậu vào lúc tối muộn thế này.”

Ba người họ đặt mình ngồi cùng nhau trên chiếc ghế dài, Rukia là người ngồi giữa.

“Không sao đâu, đừng bận tâm đến điều đó! Tôi rất mừng khi hai người tới thăm!”

“Cửa hàng sao rồi? Vẫn buôn bán đều đặn chứ?”

“À vâng! Công việc kinh doanh vẫn thuận buồm xuôi gió!”

Inoue Orihime hiện đang là nhân viên của một cửa hàng bánh có tên ‘ABCookies’. Sau khi anh trai qua đời, Orihime nhận được trợ cấp từ người họ hàng xa nên không gặp quá nhiều khó khăn trong cuộc sống. Song, khoản trợ cấp bị cắt khi cô tốt nghiệp trung học phổ thông nên Orihime đã kiếm việc làm ngay sau khi ra trường. Biết được hoàn cảnh của Orihime, quản lý của cửa hàng đã quyết định tuyển dụng cô làm nhân viên chính thức.

“Rangiku-san và Soi-fon-san cũng thường ghé qua chỗ tôi.”

“Đội Phó Matsumoto thì có thể hiểu được, nhưng Đội Trưởng Soi-fon cũng ghé qua sao…!?”

“Yoruichi-san kéo cô ấy đi cùng, phải không?”

‘À, hẳn là vậy rồi.’

Rukia thầm nghĩ.

“Vậy, hôm nay cậu đến để nói chuyện gì với tôi? Thậm chí còn có cả Abarai-kun ở đây…”

Orihime chăm chú quan sát cặp đôi. Bằng trực giác nhạy bén của phụ nữ, cô dễ dàng nhận thấy Renji và Rukia có những cử chỉ thân mật hơn so với trước đây.

“Ồ!”

Nhận ra điểm bất thường, Orihime đứng bật dậy rồi hét lớn.

“Đợi đã! Liệu có phải…!? Hai người…!”

Tròn mắt ngạc nhiên, gò má Orihime có chút ửng đỏ. Rukia chỉ khẽ mỉm cười đáp lại khi biết bạn mình đang định nói gì.

“Bắt… Bắt đầu hẹn hò!?”

Tuy nhiên, trực giác của Orihime phần nào đã có sự sai lệch.

“Hahaha! Hẹn hò? Không… Nhưng theo chiều hướng nào đó thì hẹn hò cũng một là quá trình!”

Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Orihime ngơ ngác nhìn Renji đang cười lăn lộn.

“Inoue, tôi và Renji… hôm nay, cả hai đã hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn.”

“Ơ…!? Đăng ký kết hôn… vậy có nghĩa… hai người đã là vợ chồng… phải không!?”

Rukia gật đầu. Orihime hít một hơi thật sâu, rồi sau đó òa khóc nức nở ngay cả khi nụ cười vẫn còn rạng rỡ trên môi.

“Inoue!?”

“Tôi… xin lỗi…! Chuyện này bất ngờ quá… Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào…!”

Thấy vậy, Rukia dịu dàng khoác vai Orihime rồi dìu cô trở lại ghế dài.

“Chúc… chúc mừng… Kuchiki… san…”

Orihime không ngừng sụt sịt, khóc nấc lên khi nghe tin đôi bạn đã từng vào sinh ra tử giờ đây chính thức trở thành vợ chồng.

“Đồ ngốc, anh đang cười cái gì thế…?”

Rukia cau mày nhìn Renji vẫn đang tươi tỉnh.

“Tuyệt thật đấy… Anh chưa từng thấy em dịu dàng, ân cần với ai như vậy…”

Tuy không nói ra, nhưng Renji yêu mặt hiền hậu, chu đáo này của vợ mình hơn.

‘Những lúc thế này, em thực sự rất xinh đẹp.’

“Tôi không sao… Cảm ơn, Kuchiki-san! Chúc mừng hai người!”

“Cảm ơn, Inoue…”

Lắng nghe xong câu chuyện tràn ngập sự rắc rối xoay quanh thủ tục đăng ký kết hôn, Orhime tình cờ hỏi.

“Cậu đã thông báo với Kurosaki-kun chưa?”

“Chưa, chưa. Chúng tôi cũng định thông báo cho cậu ta, nhưng tôi tự hỏi liệu giờ có hơi muộn rồi không?”

Cảm thấy có chút ngại ngùng lẫn bồn chồn, Rukia ngập ngừng đáp.

“Đó là bởi vì, Inoue à… tôi luôn coi cậu là… bạn… bạn nữ thân thiết nhất của tôi! Vì vậy… tôi nghĩ… tôi nên nói với cậu trước.”

Rukia thì thầm những lời cuối cùng của câu nói ấy.

“Mặt em còn đỏ hơn cả khi anh cầu hôn em đấy…”

“Im đi!”

Nhìn Rukia đỏ bừng mặt, Orihime bật cười và rơm rớm nước mắt.

“Cảm ơn, Kuchiki-san! Mình cũng rất ngưỡng mộ hai người!”

Sau buổi gặp gỡ, Orihime vội vã trở về nhà.

“Em về rồi.”

Cô tươi cười ngồi bên di ảnh của người anh quá cố rồi lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Dokugamine Riruka.

“Xin chào?”

Bốn hồi chuông qua đi, cuối cùng thì giọng nói có phần khó chịu của Riruka cất lên.

“Xin lỗi vì gọi cho cô muộn thế này! Tôi là Orihime.”

“Lần trước đến cửa hàng tôi đã nói với cô rồi mà, phải không!? Tôi đang vô cùng bận rộn với việc ra mắt thương hiệu thời trang cá nhân! Cô không nghe tôi nói gì sao!?”

Riruka hiện đang là nhà thiết kế trong bộ phận thời trang của doanh nghiệp do Yukio Hans Vorarlberna quản lý. Jackie Tristan cũng làm việc trong doanh nghiệp đó, song, cô thường xuyên phải chu du khắp nơi trên thế giới để thực hiện các công việc liên quan đến trợ cấp cho những nước đang phát triển.

“Tất nhiên, tôi đã lắng nghe những gì cô nói! Nhưng trường hợp lần này thực sự khẩn cấp…”

“Trường hợp khẩn cấp…? Thế thì trình bay nhanh lên!”

“Vâng! Cảm ơn cô, Riruka-chan! Chuyện là…”

Dù bực tức khi phải nghe Orihime thuật lại một cách chậm rãi, nhưng cũng chính vì thế mà Riruka nắm bắt được toàn bộ chi tiết quan trọng về lễ cưới của Rukia và Renji sau hai tuần nữa.

“Tôi chưa biết tặng họ gì cả…? Một thứ gì đó làm thủ công… có thể sử dụng được trong lễ cưới chăng?”

“Nên là thứ gì đó dễ làm dành cho người mới như cô.”

Tiếng đầu ngón tay gõ từng nhịp lên mặt bàn vang lên rất rõ từ đầu dây bên phía Riruka.

“Một bó hoa hay một miếng đệm lót dưới nhẫn cưới thì sao… ở đó họ vẫn mặc lễ phục truyền thống, phải không nhỉ?”

“À, phải rồi! Vậy có nghĩa là Kuchiki-san sẽ mặc bộ kimono truyền thống của cô dâu!? Thật tuyệt vời!”

“Bình tĩnh đi… Hơn nữa, cô Rukia đó còn thuộc giới quý tộc phải không? Hẳn mọi thứ sẽ được chuẩn bị với chất lượng cao nhất. Nếu một kẻ nghiệp dư làm những thứ như phụ kiện trang phục theo phong cách truyền thống thì có hơi khập khiễng…”

“Ồ! Phải ha!”

“Khẽ thôi! Đừng tự nhiên bật ra những âm thanh lố bịch như thế!”

“Xin lỗi, xin lỗi… Váy cưới!? Một chiếc váy cưới thì sao?”

“Hả? Cô nghĩ dân nghiệp dư như cô có thể làm ra được một chiếc váy cưới trong vòng hai tuần à?”

“Nhưng… nếu tôi cố gắng hết sức…!”

“Hoàn toàn không thể!”

“Ừm… thì… tôi cũng muốn nhìn thấy Kuchiki-san trong trang phục phương Tây…”

Orihime lầm bầm với vẻ thất vọng khôn nguôi.

“Khăn voan cho cô dâu thì sao…?”

Nói xong, âm thanh gõ bàn phím nhịp nhàng phát ra từ bên Riruka.

“Theo như tôi tìm được ở đây, có vẻ như ngày nay cũng có khá nhiều người thích kết hợp khăn voan phương Tây với kimono truyền thống.”

“Ý kiến đó rất hay…!”

“Nếu là khăn voan, thì phải cắt vải tuyn mềm, ngay cả một tên ngốc cũng làm được điều đó. Xong rồi thì chỉ việc đan lát xung quanh rìa khăn một vài họa tiết. Đan nhỏ thôi, dù nó có hơi xấu người ta cũng khó lòng mà nhận ra được.”

“Vâng, vâng, tôi cũng muốn đan thêm vài họa tiết!”

“Tôi sẽ viết ra các hướng dẫn chi tiết rồi gửi nó cho cô vào sáng ngày mai. Địa chỉ của cô vẫn ở đó, phải chứ?”

“Cảm ơn cô rất nhiều vì đã tận tình giúp đỡ tôi như vậy! Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ tự mình…”

“Hả!? Cô đã gọi cho tôi vào lúc tôi bận bịu vậy mà giờ còn ngại!”

Riruka một tay cầm điện thoại, một tay lục lọi trong ngăn tủ.

“Cái này chắc còn dùng được…”

Cứ như thế, cô nàng bắt đầu đặt bút viết hướng dẫn chi tiết.

“Cảm ơn Riruka-chan, nhưng thực sự thì tôi…”

“Im lặng, tôi bảo cô im lặng! Sắp xong rồi đây! Tôi đã biến mất đến tận hai lần để không phải tiếp xúc với cô nữa! Kể từ khi chúng ta gặp lại nhau ba năm về trước, cô luôn viện đủ mọi lý do để gọi cho tôi như… món bánh rán mới… hay bất cứ điều gì khác! Cô có hiểu không, Orihime!?”

“Vâng, tôi xin lỗi! Nhưng Riruka-chan… cô luôn đến để mua…”

“Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, tôi không quan tâm cô có đang làm việc ở đó hay không!”

“Thứ lỗi cho tôi!”

Dẫu cho lần nào cũng bị thuyết giảng với âm giọng đầy gắt gỏng, song, Orihime vẫn luôn muốn được trò chuyện cùng Riruka. Hai trái tim cô đơn ấy đã tìm thấy nhau, sưởi ấm cho nhau, và cùng nhau vượt qua những chuỗi ngày trống trải, thầm lặng.

Ngày hôm sau, một gói hàng từ Riruka được gửi đến kèm với lời nhắn.

[Hôm qua, tôi có hơi gắt gỏng. Tôi xin lỗi.]