217: Người phụ nữ bảy mặt ~daze! (6)
~~~~~~~~~~~~~~
“Vậy, cái này thật sự là vụ tấn công thứ hai của các ông à?”
“Đúng đúng, bọn ta thề có nữ thần!”
Thế gian này không có thần hay nữ thần. Nhưng có nhiều người dù không biết vẫn nguyện tin tưởng vào thứ gì đó cao siêu.
Binh sĩ, hunter, ăn cướp… những người có cuộc sống ảnh hưởng nặng vào sự may mắn thường khá là mê tín, trái ngược với xử sự bình thường của họ.
Dẫu sao, hầu hết họ cầu nguyện Thần linh để làm tâm trí yên ổn, chứ không có gì giống như tổ chức tôn giáo. Mà tất nhiên, họ cũng không đóng góp gì cho giáo hội nốt.
“Mấy cậu nghĩ sao?”
“À thì, ừm, tất cả nạn nhân đều bị giết hoặc đem bán nên chúng ta không thể xác minh là đúng được. Dù sao, thực tế họ là ăn cướp thì không thay đổi, họ sẽ là nô lệ tội phạm suốt đời.
Chúng ta không thể làm gì khác hơn là giao họ cho Công hội.”
“Kh—khoan đã!”
Nghe trao đổi của Meavis và Rena, tên cướp đầu lĩnh phản kháng.
Chuyện đó không giống nhau, nó là một sự khác biệt lớn.
Nếu chúng có thể phủ nhận tất cả tội trạng ăn cướp cho tới nay, chúng chắc chỉ bị xử phạt 30 năm thay vì án chung thân.
Có lẽ chúng sẽ bị phạt lao động cải tạo ở những nơi khắc nghiệt, nhưng nó sẽ không kéo dài cả đời. Đó là trong rủi có may…
Chúng chỉ thực hiện hành vi ăn cướp một lần trước đây.
Nếu nạn nhân còn sống và chỉ bị bán đi, họ có thể sẽ được giải cứu hoặc chuộc lại, bằng cách cung khai tin tức về những thương nhân buôn nô lệ bất hợp pháp.
Bằng cách làm như thế, chúng có thể hy vọng một công tác ít khắc nghiệt hơn trong khoảng 30 hay 40 năm.
“Tôi nói thật mà! Đúng là có nhiều thiệt hại gây ra bởi các vụ cướp. Nhưng nhận hết trách nhiệm của những tội danh đó là không được vì chúng tôi chỉ làm có một lần mà thôi!”
“…thế à, tôi nghĩ những tên cướp khác cũng nghĩ và nói như thế…”
Meavis thấy chán ghét sự giả nhân giả nghĩa của bọn cướp.
“Không đâu, chúng tôi có bằng chứng ngoại phạm! Một số vụ cướp đã xảy ra trong khi chúng tôi làm việc và say sưa ở quán rượu.
Các cô chắc chắn biết ngay nếu có bọn cướp khác. Hơn nữa, nếu thiệt hại tiếp tục xảy ra ở sau khi chúng tôi bị bắt, vậy thì điều đó chứng tỏ còn có những bọn cướp khác nữa.”
“Hừm, đúng thật là vậy…”
Meavis cũng thấy thuyết phục.
Nếu các cô hoàn thành ủy thác bởi băng nhóm này và thiệt hại có xuất hiện sau đó, bọn cô sẽ gặp rắc rối.
À không, các cô có xác nhận về việc bắt một băng cướp theo ủy thác, nên nó sẽ được tính là thành công.
Nhưng điều ấy là một kết quả không thỏa mãn cho Xích Thệ.
“Chúng ta hãy tiếp tục!”
Ba cô bạn gật đầu đồng ý với Mile.
…
“Như vậy đã được chưa?”
Bộ ba Rena gật đầu khi nhìn tác phẩm của Mile.
8 tên cướp bị chôn vào mặt đất và thứ ló lên chỉ là cái ở trên cần cổ…
Bọn hắn không chỉ bị trói, mà còn bị chôn sâu xuống đất. Đất được làm cứng bằng phép thuật. Miệng bị bịt, tai bị chặn và mắt cũng che kín.
Và trước khi bịt lỗ tai chúng lại, các cô đã cảnh cáo kĩ lưỡng.
Nếu chúng la hét nhiều, chúng có thể chết khát vì các cô chỉ quay lại đào chúng lên sau khi đã bắt hết tất cả bọn cướp cho nhiệm vụ hoàn thành.
Và nếu chúng làm ồn quá mức, quái vật và thú dữ có thể đến.
Các cô cũng treo một tấm bảng gỗ viết, “Đây là những tên cướp”, để nếu có khách qua đường, họ sẽ thấy nghi kị hoặc không cứu giúp chúng.
Vậy tốt hơn hết bọn chúng nên im lặng mà thở và chờ đợi các cô quay lại…
Bọn cướp nghe vậy với vẻ mặt xanh lét, chỉ biết gật đầu. Chúng bị nhét giẻ vào miệng nên không thể thốt lên một lời nào.
Hơn nữa, để cho chắc ăn, Mile chặt nhánh cây có lá rậm rạp và che phủ bọn cướp ở trên đầu, nhỏ lại còn đặt thêm kết giới.
Kết giới sẽ chặn âm thanh và mùi vị nhưng cho không khí lọt qua. Tất nhiên, nếu Mile đi xa, kết giới sẽ biến mất, nhưng chà, có cách nào khác đâu.
“Rồi, chúng ta lên đường chứ, thưa tiểu thư?”
“Hả…ờ, mình cho là chúng ta sẽ đi tiếp!”
“…chỉ Mile thôi sao?”
“Hở, thì cho người hay nói tốt…?”
Và hành trình của các cô gái tiếp tục.
“Hehe, hết đường rồi!”
(Lại có nữa thật kìa!!!!)
Một lúc sau, một nhóm bốn gã đàn ông xuất hiện.
“Các ông bị lạc đường à?”
“Các ông hắn phải đi lạc khi đang trên đường đúng không?”
Rena và Mile lên tiếng, mấy người này trông giống như người bị lạc.
Từ báo cáo thiệt hại tới nay, khó có thể nghĩ rằng chỉ có một toán cướp.
Chắc hẳn có nhiều hơn một nhóm cướp.
Tức là…
“Keke, đưa tiền cho bọn ta nếu bọn bây muốn sống rời đi…”
Thủ lĩnh bọn cướp mỉm cười vui sướng khi nói thế.
“-----“
Và, Xích Thệ ngạc nhiên.
Bình thường, bọn cướp sẽ toan tính bắt giữ mọi người, dẫn họ về nơi chúng ẩn náu cùng hành lý.
Ờ, làm vậy sẽ chậm trễ hành động tiếp theo. Nhưng bù lại, bọn cướp sẽ không bỏ sót những cô gái trẻ, mà chúng sẽ bán được với giá hời.
Và nếu bắt giữ các cô gái, chúng sẽ lấy được hết hành lý và tiền bạc, chúng sẽ không cần làm việc vô nghĩa như là cướp tiền ở đây.
Dù băng cướp có ngu ngốc cỡ nào, thì điều sơ đẳng này ít nhất chúng cũng phải biết.
Và mặc dù hăm dọa như thế, bọn cướp vẫn chỉ đứng yên tại chỗ trước các cô, chúng không thử tiếp cận xa hơn mà giữ khoảng cách.
Đây rõ ràng là một hành vi đáng ngờ.
“Nào nào, hãy làm các cô gái dễ thương và lấy tiền ra coi nào!”
Tên cướp chỉ nói vậy, hắn không ra hành động nào. Như thể đó là…
“Câu giờ à?”
Mile thì thầm nhỏ giọng.
“Thiệt tình, tại sao chỉ có những lúc như thế này cậu ấy mới tinh ý chớ…?”
“Ừ, vì đó là Mile nên…”
“Mình hy vọng Mile sẽ luộn thế này nhưng…”
Rõ ràng, ba người bạn khác của Mile cũng cùng chung kết luận.
Và khi những tên cướp chần chờ khoảng chục giây…
“Dừng tay. Bọn cướp kia, chờ đó!”
Từ phía đằng xa, mấy người lạ xuất hiện.
Khi Xích Thệ ngoái nhìn lại, đó là bốn nam nhân đang chạy hết sức tới đây.
Họ có vẻ là những hunter.
“Phiền toái rồi. Chúng ta nên bắt mồi trước tiên hoặc không việc nói chuyện sẽ phức tạp hơn nữa. Meavis, Mile, bắt chúng!”
“Hiểu rõ!!”
Và cả hai xông tới, đập bốn tên cướp theo nghĩa đen với một đòn duy nhất. Tất nhiên, giống như đối với bọn cướp trước, nó là đòn “công kích bằng phẳng” mà sử dụng mặt kiếm.
Nếu các cô giết bọn cướp, tiền lời bán nô lệ tội phạm sẽ biến mất theo. Theo nhiều cách, nó hết sức phiền toái, xét từ quan điểm nhân đạo. Có lẽ vậy.
“Dừng tay lại, lũ cướp kia. Chúng ta là nhóm [Song Thiên Phi Long]…eh?”
Trước mắt bốn hunter vừa mới chạy tới, là bốn cô gái đang đứng giống như chẳng có chuyện gì và bốn tên cướp đang lăn lộn trên đất.
“Hả……?”
Rena trình bày cho những hunter bị sốc sau đó.
“Chúng tôi thật lòng cảm kích khi mọi người có vẻ định giúp đỡ bọn tôi. Tuy nhiên, chúng tôi có thể dễ dàng tự tay xử lý bọn cướp. Vì đã không có gì để mọi người phải quan tâm nữa, xin mọi người cứ tự nhiên mà đi như trước đi.”
“--------“
Nghe những lời giải thích của Rena, mấy hunter hơi hơi thấy phật ý.
“Không, không dễ như các cô tưởng đâu. Có một sự nguy hiểm của việc bị chống trả hoặc phản công nên chúng tôi sẽ giúp việc áp tải bọn cướp này tới lính gác cho!”
“Sao cơ? Có phải các anh giả vờ giúp đỡ rồi cướp chiến lợi phẩm của bọn tôi không, hay là các anh định đòi chúng tôi trả phí ủy thác áp tải hả?
Chúng tôi đã biết trình độ của những tên cướp này như thế nào rồi. Chúng tôi có thể xử lý những kẻ chỉ ở tầm này.
Chúng tôi không cần sự giúp đỡ gì khác!
Những tên này sẽ được tự tay chúng tôi mang nộp lên Hội!”
Pauline sẵng giọng lên tiếng. Cô không bao giờ tha thứ cho ai dám thử cướp cái gì mà có thể biến ra tiền của cô. Bất luận là ai cũng không thể bẻ gãy ý chí mạnh mẽ của Pauline.
“V—vậy à…thế thì, để loại bỏ nguy hiểm, các em nên giết bọn cướp trước ở nơi này.
Này, các cậu. Ra tay thôi!”
Nghe mệnh lệnh của người có vẻ là thủ lĩnh nhóm hunter, mấy hunter khác bao gồm hắn rút kiếm và bước tới hướng bọn cướp.
Rồi thì những hunter chém kiếm xuống những tên cướp bất lực đang nằm trên mặt đất.
Kikin, kinkin! (SFX)
“Hả???”
Mặc cho mấy hunter những tưởng họ đã giải quyết xong xuôi ăn chắc rồi, nhưng hai cô gái đã đỡ kiếm của họ trước khi họ có thể giết bọn cướp. Các hunter tròn mắt kinh ngạc một lần nữa.
“Các anh đang làm gì thế hả? Nếu các anh giết bọn chúng, bọn chúng sẽ mất giá trị!”
“------“
Pauline hét lên đầu tiên, trong khi bộ ba Mile chưng hửng không biết phải nói gì.
Mọi người đều cảm thấy nghi ngờ về những hunter não ngắn và dám giết mồi săn của người khác mà không xin phép.
(Bọn họ…thật là khả nghi mà!!!)