215: Người phụ nữ bảy khuôn mặt~daze~ (4)
================================
“Mile, cậu…”
Sau khi tiến vô phòng, Rena chỉ trích Mile với vẻ mặt khiếp hãi.
“Đừng có mê giai như thế, thật không thể tin được cậu luôn!”
“Bọn mình không muốn thấy cảnh như vậy!”
“Một bé trai như vậy là tội ác, cậu nên…”
Pauline và Meavis cũng tham gia, điều này tương đối khá hiếm.
“Cái…các cậu hiểu sai rồi. Mình chỉ ước muốn có một bé trai thôi…”
“C…cậu, r-rốt cuộc là…”
“Biến thái!”
“Làm vậy là bệnh hoạn…”
“S—mọi người sai rồi! Trời ạ!”
“-------------“
“Rồi sao cậu chưa chịu đi nữa?”
“Đi? Đi đâu?”
Mile không hiểu Rena đang nói gì.
“Đi mang đứa trẻ đó về phòng chúng ta đó!”
Ngay cả khi lên miệng chỉ trích, Rena vẫn thúc giục Mile làm chuyện đó.
Meavis và Pauline cũng chằm chằm nhìn Mile với vẻ mặt đầy mong chờ.
“Mọi người điên hết rồi à!!!”
Phải, Rena là con một. Pauline có một em trai và mang nỗi nhớ về tuổi thơ êm đềm. Về phần Meavis, cô là con út, nên luôn ước ao được có một đứa em trai. Cô nàng đói khát [một đứa trẻ để cưng nựng] thậm chí còn nhiều hơn Mile.
“Vậy mấy lời vu khống mà các cậu quăng hết cho mình lúc này đi đâu rồi hả?”
Tất nhiên, Mile không dám dắt bé trai kia về phòng của họ.
Điều đó chắc ổn nếu đó là một bé gái. Nhưng thật sự sẽ xấu vô cùng nếu mang một bé trai vô phòng của họ…
Bữa tối đến, bộ tứ trò chuyện về lịch trình ngày mai của họ theo cách lớn giọng ồn ào.
“Được đó, chúng ta sẽ rời đi vào sáng mai khi chuông hai điểm và tiến thẳng tới thị trấn Kaldyl, sau đó chúng ta sẽ xem lại kế hoạch tương lai.”
Giọng nói nghe rành mạch của Rena oang oang lọt vô tai của những vị khách khác và người làm cửa hàng. Chỉ cần các cô lộ ra giờ khởi hành và điểm đến, là bọn cướp sẽ dễ dàng tấn công hơn.
Bọn cướp chắc cũng dễ thực hiện âm mưu phục kích vì chúng không cần mất nhiều thời gian chờ đợi vô dụng.
Xem như các cô đã cho chúng một lễ lớn.
Trở về phòng, lờ đi tiếng cà khịa [Cậu còn chưa dẫn em trai tới à?] của Rena, Mile bò lên giường thật nhanh.
Như dự tính, các cô gái thật sự đã thấm mệt bởi vì chịu đựng chuyến đi bộ dài ròng rã bốn ngày. Thậm chí còn thêm hơn, vì lần này, họ di chuyển cùng với hành lý mang theo. Vì lẽ như thế, họ chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
~mile~
“Nào các cậu, xuất phát thôi!”
“Ohhhh!!!”
Xích Thệ đã ngừng [Dạ thưa] từ kiểu nhập vai của họ.
Người lớn chắc có lẽ nghĩ họ là đám trẻ con bắt chước cách nói của hunter. Mấy cô nàng đánh giá rằng cách đó dường như tự nhiên nhiều hơn so với đổi nó thành một kiểu nói không quen thuộc.
“Lần này chúng ta sẽ đi bộ bình thường.”
Ba cô gái gật đầu đồng ý với Rena.
Kì này, ngoài Meavis có vai trò là một kiếm sĩ học việc, thì ba người khác không trang bị kiếm hay gậy gộc.
Mile nhập vai tiểu thư cao sang, nên nhỏ đằng nào cũng không mang kiếm.
Trừ những chai nước nhỏ, thì hành lý của họ được giữ trong Hộp đồ của Mile.
Bởi vì họ đã cho thấy khả năng Cất Trữ Đồ ở công hội, nên nếu họ không dùng trên đường đi, điều đó sẽ không được tự nhiên.
Vì vậy bây giờ, họ có thể đi bộ nhanh hơn người thường, song nếu làm như vậy, kế hoạch bọn cướp có thể sai lệch thời gian khi chúng giả định rằng [các cô gái sẽ đi với tốc độ như phụ nữ thông thường hoặc có lẽ chậm hơn tại vì các cô là trẻ con].
Do vậy đi nhanh và sớm thì không có ý nghĩa nào.
“Chắc cũng gần tới giờ rồi…”
Rena lẩm bẩm khi mặt trời sắp lặn.
Từ tin tức của hội chủ, chỉ có lữ khách xuất phát từ Zarbaf là bị tấn công, không phải người của thị trấn bị tấn công. Tức là bọn cướp có lẽ ẩn nấp ở Zarbaf, hoặc ít nhất có tay trong ở đây.
Với mục đích thu hoạch tình báo, bọn cô không cho rằng bọn cướp sẽ có sào huyệt ở một nơi cách xa thị trấn. Ở mặt khác, nó cũng không được quá gần.
Ngay từ đầu, hiện trường tội ác có khoảng cách giữa một hoặc hai ngày đi bộ từ thị trấn. Bởi vì chúng sợ chạm trán với lính tuần tra lãnh thổ hoặc hunter nếu chúng ra tay ở quá gần thành thị.
Vì vậy các cô lấy khoảng cách đó mà cân nhắc.
Một lát sau khi Rena phát biểu, năm gã đàn ông xuất hiện từ bóng râm của mấy tảng đá bên vệ đường phía trước. Tóc tai, ngoại hình và quần áo của họ đều không đến nỗi xấu, tuổi tác khoảng độ 30 tới sau 40.
“Rõ ràng chúng không có một sào huyệt ở quanh đây. Cái này nhìn như việc làm của thị trấn vậy.”
“Có vẻ vậy thật…”
Rena và Pauline nói.
Nếu sống ở xung quanh đây, bọn cướp đáng lẽ có tóc dài, râu ria, quần áo bụi bặm cho ra dáng
“ăn cướp”. Ngoài ra, ở đây không có nguồn nước nhưng chúng rất sạch sẽ.
“Có ba người ở sau lưng.”
Như Meavis lên tiếng báo, ba người đàn ông xuất hiện phía sau họ, đang tiếp cận với nụ cười nham nhở.
“Tôi cảnh cáo các ông nha! Nếu có bất cứ ai động tới tụi tôi, tụi tôi sẽ cho các ông là ăn cướp, và là hộ vệ của một tiểu thư cao quí, chúng tôi sẽ tiêu diệt các ông!
Trong trường hợp đó, chúng tôi không chịu trách nhiệm về các ông chết hoặc bị thương. Nếu chúng tôi bắt được các ông còn sống, chúng tôi sẽ giao nộp các ông cho lính canh như bọn tội phạm!”
Dù Meavis tuyên bố là vậy, nhưng hiển nhiên, bọn cướp sẽ không dừng lại chỉ vì chúng nghe như thế.
Đây chỉ là thủ tục để hợp thức hóa điều kiện [Chúng tôi có thể hành động mà không e ngại điều chi].
Bởi cách làm này, bọn cô có thể hoàn toàn loại bỏ lý do lý trấu của bọn đàn ông sau này như [Đó là chuyện hiểu lầm], [Chúng tôi không có ý như vậy].
“Ê, bọn bây khôn hồn thì ngậm miệng lại. Tụi tao toàn bộ có 8 người, trong khi tụi bây chỉ có duy nhất một người là chiến đấu được thôi.
Nếu có chuyện sơ suất, bọn tao không đảm bảo là tụi mày sẽ chỉ bị thương nhẹ thôi đâu.”
“Vậy là đã rõ. Một hành động tự thú ăn cướp, uy hiếp trắng trợn! Nào các bạn, thực thi tự vệ hợp pháp. Khởi động!”
“…hả???”
Bọn cướp những tưởng các cô gái sẽ sợ hãi và đầu hàng ngay sau khi bị chúng hăm dọa. Nhưng không, những con mồi của chúng lên tiếng những lời mà chúng không hiểu nổi và chúng thấy ngơ ngác.
Khi đó thì, Xích Thệ đã nhanh chóng sắp xếp đội hình.
Đối với năm tên địch trước mắt, tiên phong là Mile, hàng sau là Pauline.
Đối với ba kẻ sau lưng họ, tiên phong là Meavis, đứng sau là Rena.
Pauline và Rena hầu như đứng lưng chạm lưng với nhau.
“Haha, tao chẳng biết tụi bây định tính làm gì, nhưng tụi bây có thể làm gì bằng tay không cơ chứ?”
Vừa chế nhạo, tên cướp vừa cười ha hả.
Nhưng…
“Tay không hả? Ở đâu vậy?”
“Ehhhhhhh???”
Khi bọn cướp phía trước chớp mắt nhìn lại cho kĩ, thì cô tiểu thư quí tộc vừa tay không nói chuyện với chúng bây giờ đã cầm trên tay phải một thanh kiếm.
“Từ lúc nào…à phải rồi, bọn chúng có phép Cất trữ!”
Có dính với công hội, đã xác định.
Tuy các cô lớn tiếng nói chuyện nhiều việc ở quán trọ, nhưng bọn cô không có nói về phép cất trữ.
Và chúng hẳn không có khả năng đạt tới một kết luận cô nàng tiểu thư có phép cất trữ nhanh tới vậy, vì nó vốn là một kĩ năng hiếm có, trừ khi chúng thấy hoặc có người chứng kiến cô dùng.
Thông thường chúng thậm chí sẽ không nghĩ tới việc ấy.
Giỏi nhất, chúng chỉ nghĩ là bọn cô [giấu hàng ở đâu đó trên người].
“Hừ, bọn bây có vũ khí thì sao chớ, bọn bây chỉ là đám con gái chân yếu tay mềm chơi trò chơi đánh kiếm thôi. Buông vũ khí xuống hoặc bằng không tụi bây sẽ bị thương nặng đấy!”
Nghe tên cầm đầu bọn cướp đe dọa vậy, Meavis đang cầm kiếm, lưng đối mặt với hắn, bỗng quay lại và đi về phía tên thủ lĩnh thật nhanh.
“Tiểu thư lá ngọc cánh vàng như bọn bây mà có kiếm thì lãng nhách như con nít chơi trò chơi mà thôi. Biết điều thì im lặng ở nhà mà sắm vai công chúa tiểu thư ấy, rồi bọn bây sẽ không gặp phải số mệnh thế này. Ha ha ha!”
Buchin~
“Gì cơ…lũ hạ đẳng, bọn ngươi vừa nói cái gì đó?”
“Thôi xong! Bọn cướp tiêu rồi!”
Ba người Mile bất ngờ khi thấy Meavis hành động. Đúng vậy, cô nàng nổi điên thật rồi!