214: Người phụ nữ bảy khuôn mặt~daze~ (3)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Tuy người bán không phải một hunter, nhưng mà ở đây vẫn thu mua được chứ nhỉ?”

Lừa đảo thân phận đối với nhân viên hội là đối tượng bị trừng phạt.

Nhưng mà Rena đâu có nói dối. Nhỏ chỉ hỏi một câu hỏi, nhỏ không nói lời nào rằng nhỏ không phải là một hunter.

“Hở, à phải, việc đó thì có.”

Người phụ trách thu mua thường là một người lão thành, và ở đây cũng không có ngoại lệ.

Nếu như một phụ nữ trẻ phụ trách, một số kẻ ngốc chắc sẽ xuất hiện và trả treo đòi chi thêm.

Vì vậy công hội hầu như tin dùng hunter nghỉ hưu do tuổi già hay chấn thương, giá trị của một người đàn ông mạnh mẽ thường có nhiều áp lực hơn.

Và ngay cả một hunter mạnh mẽ về hưu bởi già hay chấn thương, thì người ấy cũng sẽ không phải không đối phó nổi lớp thanh niên trẻ trâu.

Bởi vậy, không một hunter nào dám đắc tội hay thô lỗ với nhân viên thu mua.

Ngoài ra, không có hunter nào biết chắc rằng ngày sau họ sẽ không bị thương, và tới một ngày, họ cũng sẽ già đi.

Trong trường hợp đó, với một chỗ làm cũ, công việc một nhân viên hội là rất hấp dẫn, nên ngay cả người đàn ông cục cằn cũng sẽ hành động lịch sự.

Dù sao đi nữa, nếu bạn gây chuyện và bạn bị ghét bỏ ở chỗ làm việc, điều đó sẽ không tốt đẹp gì mấy, đúng không.

“Ê ông chú, cái này bao nhiêu t…ummmm!?”

“Xin lỗi, chú có thể định giá thứ này được không?”

Mặc dù chỉ là vở diễn kịch, nhưng làm quá thì mất khôn. Meavis vội vã ngăn chặn Rena và bịt miệng nhỏ.

“Chú ơi, làm ơn cho tụi cháu giá tốt nha!”

Pauline “triệt để không sót” đã quen với những việc thế này.

Chỉ cần số tiền cô kiếm được bồi thêm một nụ cười đáng yêu có thể tăng lên, cô không ngại cho càng nhiều càng tốt.

“Chú ơi, làm ơn nha!”

Vừa nói thế, Mile vừa nháy nháy mắt, nhưng bởi vì không quen làm, Mile nhắm cả hai mắt.

Mà, đó cũng giống như lúc ma thuật tia chớp [Thiên Thần Chớp Mắt] được phóng ra.

“…Mấy đứa không cần miễn cưỡng quá vậy!”

Chú giữ quầy thu mua mở miệng cười khổ.

“Nhưng mà mấy đứa giỏi thật đấy. Đây là lần đầu tiên chú thấy điều này. Ngoài ra, con orc này rớt đầu khỏi cổ với chỉ một đòn duy nhất, không có vết thương nào khác…”

“À, bọn cháu mua nó với giá rẻ từ một hunter săn được ba con orc nhưng không thể một mình mang đi hết.”

Mile nói leo thật nhanh.

Hầu hết giá cả tài liệu orc nằm ở phí vận chuyển từ chỗ săn tới đô thị. Một khi Mile nói vậy, lời giải thích đó phần nào sẽ thuyết phục.

Nhưng chỉ là mớ đồ quá nhiều.

Hầu như tất cả hunter lắng nghe đang tưởng tượng một chút hư ảo, hình dung coi thu nhập của họ sẽ tăng thế nào khi họ có Mile trong nhóm.

Bất kể Mile có là con gái của quí tộc hạ cấp, chỉ cần miễn là Mile trở thành một hunter tân binh, thì việc họ thu nhận Mile vào nhóm việc sẽ chẳng có vấn đề nào.

Mọi người đều có quyền tự do mơ tưởng và đắm chìm trong mộng ảo mà nhỉ.

“Đây, kết quả cuộc mua bán là thế này. Các cháu có ý kiến gì không?”

Những đồng xu được đặt lên quầy thu mua. Nó vừa đúng với giá trị [hai orc tình trạng tốt].

Vì vậy Rena gật đầu và Mile lấy tiền. Họ cố ý để cho mọi người thấy rằng họ có tiền. Nhiều người thậm chí chưa từng nhìn thấy phép cất trữ. Đó chỉ là chút đỉnh phục vụ thôi.

“Xong rồi. Giờ chúng ta sẽ kiếm phòng trọ. Mai chúng ta sẽ rời đi tới thị trấn Kaldyl ở giờ chuông hai của buổi sáng.”

“….rõ~~~”

Sau khi Rena nói ra tường tận kế hoạch bằng giọng lớn tiếng, mọi người đi ra khỏi Hội và kiếm nhà trọ.

“----“

Trong lúc đó, ở Hội, không khí như chết lặng. Thế nào đó, có người thấy con đường của họ lạc lối, lại có người thấy lo lắng cho sự nghiệp…Đó đây toàn là thân ảnh của nhiều người bị quấy động cuộc sống bình thường của họ…

“…Chúng ta chắc đã làm tốt phần việc của mình phải không?”

“Có phải là nó hơi lố không?”

“Không, không hề nhé. Đối với một tiểu thư quí tộc ngốc nghếch của vùng sâu vùng xa. Thế là quá đúng bài rồi còn gì?”

“Cái gì? Bồ nói lại coi? Ai là tiểu thư ngốc nghếch chứ? Ai hả?”

Mọi người Xích Thệ đang thả bộ thảnh thơi trên con phố hẹp.

“Nhà trọ cũng là một điểm quan trọng!”

“Đúng là vậy…”

Mile ứng lời nói nhảm của Rena.

Không có gì chắc chắn là tin tức chỉ bị rò rỉ ở công hội. Nếu một khách bộ hành bị nhắm tới, ở cái chỗ mà thường có khách lưu thông, thì nhà trọ và quán ăn cũng sẽ lọt vào địa điểm nghi vấn.

Mọi quán trọ đều trong diện nghi vấn.

Dù cho đó có là một nhà trọ cao cấp, các cô cũng không loại trừ được khả năng có nhân viên nhà trọ dính liếu.

Vậy tại sao bọn cô lại chọn một căn nhà trọ hạng 3 ở phố sau.

“Làm ơn tìm chỗ trọ nào re rẻ thôi nha.”

Pauline bảo vậy. Đúng thế, nó là để hạ thấp chi phí tiêu xài.

“Nếu được, sao chúng ta không tìm một khách sạn có bé tai thú…”

“Im lặng! Nếu cậu trăng hoa với bé tai thú khác, mình sẽ mách với Faril-chan. Chỉ cần cậu mà có một bé tai thú, thì cậu sẽ lơ đểnh và làm cản trở bọn mình. Và mọi người khác cũng không quan tâm.”

“Ối, cậu không thể làm thế!”

Mile hoảng sợ khi bị Rena đe dọa.

Phải, vào cái ngày Faril-chan được giải cứu khỏi bọn bắt cóc, cô bé tuy có hoài nghi hành động của Mile một chút, nhưng rồi sau khi được cha mẹ giải thích rõ ràng, cô bé hiểu ra rằng chính Mile mới là người lãnh đạo chiến dịch giải cứu mình.

Cộng với lời kể của Rena, Faril-chan biết được Mile là người ra công lớn nhất, nên cảm tình của cô bé dành cho Mile gia tăng nhiều thêm hơn trước.

Nguyên nhân vì sao Faril-chan bám dính “Hầu cận Nữ thần” ngày đầu bởi vì đã lâu rồi cô bé không được gặp bọn họ mà thôi.

Chính vì vậy, Mile đang đắm chìm trong Faril càng lúc càng nhiều.

Vợ chồng chú chủ nhà trọ cũng không thể từ chối tại vì các cô đã giúp cho con gái họ.

Mile thành công trong việc tăng lên thời gian độc chiếm Faril-chan. Cô nhỏ đang hưởng thụ mùa xuân trên thế giới này.

Mặc dù vậy, Mile cũng không chịu đựng được nổi việc bị Faril-chan ghét.

Với lại, chưa chắc sự tình tiện lợi đến mức có bé tai thú khác ở thị trấn thành phố lạ.

Mile bỗng dưng mất động lực, và bỏ việc lựa chọn nhà trọ cho ba người bạn.

“Ở đây không biết có tốt không nhỉ?”

Rena lẩm bẩm và dừng chân trước một nhà trọ phù hợp.

Thực sự không có nhiều nhà trọ lớn ở đây, nên con số lựa chọn chỉ có một ít.

Bên cạnh đó, lần này các cô không tìm một chỗ ấm cúng. Chỉ qua có một đêm thôi mà.

“Ừ, có lẽ gì đó như thế này.”

“Trông thật thất vọng, hôi hám…à, vậy là được.”

“Mọi nơi đều như nhau hết, haaa!”

Và, vô tình, các cô đồng lòng ý định ở nhà trọ này.

Có một chút cường điệu khi các cô nói nhà trọ này hắc ám. Thực sự nó không đen như thế.

Nhưng so với kiểu nhà trọ tiêu chuẩn [Đẹp, an toàn cho nữ giới ở, đắt tiền tí cũng được nhưng phải ấm cúng] mà Xích Thệ một mực chọn lựa trên đường phiêu lưu cho tới bây giờ, nhà trọ này chỉ có một ít [chủ đạo].

Khách trọ bình thường sẽ thử tìm một nhà trọ rẻ, mà thực sự không nhiều kén cá chọn canh.

Trước bàn thu ngân…

“Xin chào quí khách, quí khách muốn trọ lại à?”

Một cậu bé khoảng 7-8t chào hỏi họ.

“Đợi chút, ở đi, mình sẽ ở lại nha mọi người!”

Với cách Mile sáng rực mắt ngay lập tức, cậu nhóc e dè lui lại.

Phải, Mile luôn muốn có một đứa em trai từ ở kiếp trước. Nhỏ cũng muốn một anh trai, nhưng về mặt vật chất điều đó là bất khả thi.

Mà không, nếu ba mẹ nhỏ ly hôn và tái giá với người đã có con, nhỏ thậm chí có được anh trai hoặc là chị gái.

Nhưng không có lý do ly hôn củ chuối nào hơn cái [Con muốn bố hoặc mẹ ly hôn vì con muốn có anh chị em], do vậy nhỏ thu hẹp phạm vi xuống còn em trai, dù rằng cô đã từ bỏ mục tiêu ấy khi lên cấp hai.

Như vậy là, điểm yếu của Mile không chỉ với các cô em gái loli mà còn những đứa em trai shota nữa.

Rena, trong khi đó, tròn mắt sửng sốt nhìn Mile với tình huống ngoài dự kiến.