Trans : toilaphong ; Lesor tập trans

Edit : UNKNOWN (unk)

----------------------------------------------------

Sau khi cô bé nữ sinh kia đi khỏi, tôi cũng cố gắng lết cái thân mệt mỏi này ra về.

Nhưng dường như bản năng đã ngăn tôi lại. Hai bên màng nhĩ bỗng bắt được tiếng nước chảy giọt xuống, điều khá là bất thường ở một công viên ven biển như thế này, nó khiến tôi muốn xuống khỏi chiếc Rabbit ngay khi vừa tắt máy xong.

Cơ thể tôi cứ bị thu hút vào một góc của công viên ngay cuối con đường… Ở đó có một sân bóng rổ ngoài trời mới được xây lúc tôi còn học sơ trung, và nó luôn luôn mở cửa cho mọi người tùy ý sử dụng.

Dù đấy là sân bóng rổ nhưng kích thước chỉ được một nửa cho những trận 3v3 mà thôi.

Tôi nhớ tim mình đã đập thình thịch khi đến đây, nhưng rồi khi biết được người ấy vẫn đang ở bên, tôi thấy cơ thể mình như nhẹ dần đi vậy.

Người ‘đàn chị’ ấy như thể chị gái của cậu bé vậy, cô mỉm cười và dành cho cậu những lời khen bằng giọng nói dịu nhàng - làm cậu ấy càng trở nên thích người chị hơn nữa.

“Chị cứ đột nhiên xuất hiện như thế chẳng công bằng tẹo nào. Em chưa chuẩn bị tinh thần mà…”

Tôi tự nhiên thốt lên một tiếng thì thầm đong đầy ngạc nhiên rồi hạnh phúc.

Không ổn. Tôi chẳng thể nào đoán được, và trái tim vô phòng bị của tôi trước nỗi ngạc nhiên giờ đã tràn đầy hương sắc ngọt ngào của tình yêu.

Nó gợi nhớ lại những xúc cảm ngất ngây tôi đã từng có những ngày tôi còn yêu.

Làm ơn đừng bất ngờ xuất hiện trước mặt em như vậy chứ.

“Cậu nam sinh trung học đằng kia, tôi sẽ rất vui nếu cậu nhặt quả bóng hộ tôi đấy.”

Ngay khoảnh khắc tôi nhặt quả bóng lên, giọng của người phụ nữ cất lên đã xóa sạch đi hết những chán chường trong tâm trí tôi.

Bất giác, cảm giác hoài niệm nhẹ nhàng lan đều trên màng nhĩ tôi.

Tôi bước về phía trước, hai tay cầm theo quả bóng.

Người đó đang uể oải đứng đợi ở phía rổ, trông trưởng thành hơn hẳn lần trước hai chúng tôi gặp nhau.

Mái tóc đen của chị ấy đã từng là kiểu bob ngắn, nhưng giờ đây đã đổi thành mái tóc màu nâu vừa. Lớp trang điểm không quá bóng bẩy, càng làm tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của chị. Cứ khi nào chiếc váy ren đung đưa trong cơn gió hè phơ phất, một thứ cảm giác ngượng ngùng lại làm má tôi nóng hơn đôi phần.

Ngắm nhìn người con gái mà mình đã từng quen biết ấy, tôi không thể thốt lên thành lời.

“H-haru-senpai...…”

Tôi gọi tên người con gái mà mình biết rất rõ.

“Lâu rồi không gặp Natsume-kun. Đã nửa năm rồi phải không nhỉ?”

Hirose Haru. Chị ấy hiện đang là sinh viên năm nhất đại học, hơn tôi một tuổi.

“Không……Từ lúc chị tốt nghiệp mới được bốn tháng thôi, Haru-senpai.”

“Bảo sao Natsume-kun cũng không thay đổi mấy.”

“Haru-senpai đã thay đổi đôi chút nhỉ. Tóc chị dài hơn rồi còn được nhuộm nâu nữa. Đứng từ bên kia em còn chẳng nhận ra được chị cơ mà.”

“Chị đã là sinh viên đại học ở Tokyo rồi, thế nên cũng phải cố chưng diện một chút để mọi người không coi thường chị quê mùa chứ……nó không hợp với chị à?”

Bình tĩnh tôi ơi. Đừng phấn khích vậy chứ.

“E-em nghĩ nó hợp với chị lắm!......Dù thế, em cũng thích cả chị của hồi cao trung nữa!”

“Ồ, em thích chị ư? Chị có nên xem đó như một lời tỏ tình không nhỉ ?”

“Ah, không, Em nghĩ nó……hợp với chị lắm! Ý em là em thích mái tóc đen tươi mới của chị hồi còn cao trung ấy, và cách chị mặc bộ đồng phục bóng rổ nữ nữa, trông ra dáng một đàn chị lắm ạ……!”

Sự lo lắng khiến tôi trở nên bối rối. Và môi với miệng tôi không còn hoạt động được bình thường nữa rồi.

Chết tiệt, quay lại đi……cái cảm giác của bốn tháng trước ơi. Tôi chỉ muốn nói chuyện bình thường thôi mà.

“Hưm. Vậy, Natsume-kun, em thích chị khi là một cô gái nhỏ nhắn ở Kisarazu hay là sinh viên đại học ở Tokyo hơn? Em làm trái tim thiếu nữ của chị bối rối quá~!”

Senpai lúc chu môi bất mãn cũng đáng yêu nữa…

Tôi chẳng bao giờ cảm thấy chán khi ngắm nhìn những biểu cảm muôn màu muôn vẻ của chị ấy cả.

“Em hơi lo lắng tại bỗng nhiên lại gặp chị thế này đấy. Ít nhất thì chị nhắn em một tiếng đi chứ.”

“Chị nghĩ nếu cứ đợi ở đây, chị sẽ có thể gặp được em, Natsume-kun. Đấy là bất ngờ của chị mà.”

Tôi dùng hai tay chuyền quả bóng cho Haru-senpai để che đi sự xấu hổ của mình. Thật ra, sự bồn chồn trong tôi vẫn không hề thuyên giảm, còn nhịp tim giờ đã chạm đến đỉnh điểm, không có dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ đập chậm lại cả.

Không đùa đâu, đừng có đường đột như vậy chứ. Ít nhất thì chị nên để em chuẩn bị tinh thần cái đã chứ.

Giờ thì tôi chỉ còn cách cúi xuống để giấu đi đôi má đang nhũn xuống của mình mà thôi.

“Nè nè, gặp được Haru Onee-san này em vui đến vậy sao—? Natsume-kun vẫn dễ thương như ngày nào ha. Chị muốn em thành em trai chị quá.”

Chị ấy đến gần rồi buông lời trêu ghẹo, và rồi vỗ vỗ vai tôi.

Tôi không muốn lộ ra bộ mặt đỏ như cà chua của mình đâu, nhưng Haru-senpai hiếu kỳ thì cứ sán lại gần , thế nên tôi nhanh chóng ngoảnh mặt đi.

“Chị chưa quen với cuộc sống một mình nên có hơi cô đơn chút. Được nói chuyện với Natsume-kun trong bộ đồng phục thế này

cảm giác hoài niệm và thoải mái thật đấy.”

Tôi cũng đã thực sự mong được nói chuyện với chị ấy.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhưng tôi nghĩ bốn tháng kể từ khi chị ấy tốt nghiệp đã trở thành những tháng ngày chán chường tưởng chừng như vô tận.

“Hử? Natsume-kun, chẳng phải em đã cao hơn một chút sao?”

“......Chỉ bốn tháng không thay đổi được nhiều đến vậy đâu ạ.”

“Gì cơ? Chị chắc chắn là em có lớn thêm mà. Giờ chị kém em bao nhiêu cm nhỉ?”

“Đợi đã, Haru-senpai…”

Gần quá…Haru-senpai ở gần tôi quá, có lẽ chỉ là vì chị ấy muốn so chiều cao thôi nhưng cái cảm giác được gần gũi với một cô gái xinh đẹp như thế này thật sự làm tôi vô cùng khó xử.

Mùi hương nhẹ nhàng thoảng qua như tô sắc thêm cho tâm hồn của một chàng trai đang yêu, từng sợi lông mi hiện lên rõ ràng trước mắt tôi. Mùi hương của chị có nét trưởng thành hơn so với lúc còn ở Kisarazu.

Ngay lập tức, tôi lùi lại một bước.

“Em ở đây rồi thì có thể xem chị một chút được không?”

Haru-senpai bỗng xoay người lại về phía rổ, và rồi ném quả bóng đi bằng hai tay về góc trời hoàng hôn rực rỡ. Phần trên cơ thể của Haru-senpai dãn ra hết mức. Quả bóng dưới tư thế ném chuẩn chỉ đã vẽ nên một đường cong hoàn hảo dưới tác dụng của trong lực xuyên thẳng vào vòng rổ đã gỉ nát.

“Yosh! Cánh tay của chị vẫn chưa yếu đi, yeah.”

Quả bóng chạm sân rồi nảy lên.

Tiếng nảy của quả bóng trên sân dần lặng đi, để rồi sự lặng im ấy làm cho tiếng từ các phương tiện xung quanh còn trở nên ồn ào hơn nữa.

Yosh! Cử chỉ mang đầy nét dễ thương ấy làm tất cả giác quan của tôi chìm đắm trong niềm hạnh phúc khó tả .

Ngay lúc này, cảm xúc của Shirahama Natsume— đang hoàn toàn bị kiểm soát bởi Hirose Haru, cũng như không thể nghĩ gì khác ngoài người con gái ấy.

“Natsume-kun.”

“.......Ể.?”

Chị ấy bỗng nhiên gọi tên tôi, đưa tôi quay trở lại là chính mình.

“Em cứ nhìn chị mãi vậy. Xấu hổ lắm đấy biết không?”

Haru-senpai nhíu mày, chọc nhẹ vô trán tôi nhưng rồi tức khắc mỉm cười với tôi.

“Em chỉ quan sát kĩ để xem chị có lụy nghề do không chơi bóng rổ nữa thôi ấy mà. Cú ném đẹp lắm ạ, y như hồi chị vẫn còn trong đội bóng rổ nữ vậy.”

“Này! Có phải em sẽ chê chị nếu chị ném trượt pha bóng đó phải không!? Em là đàn em của chị nhưng sao tự phụ thế!”

Cậu đàn em đang được xoa đầu giả vờ như không thích, nhưng không hề chống cự..

Kể từ khi chị tốt nghiệp, em đã khao khát có được những phút giây như này đây.

“Nhân tiện, em đang chuẩn bị cho kỳ thi đầu vào phải không. Mọi thứ vẫn ổn chứ? Việc học của em thế nào rồi?”

“Việc học của em ổn lắm, thế nên khi nào chị về nhà nhớ phải rủ em đi chơi đấy nhé.”

“Không thành vấn đề ! Điều chị cần là một bé đàn em dễ thương sẽ đến với chị bất cứ lúc nào đấy.”

Vì em muốn được dành thời gian với chị, vì em muốn mãi là đàn em dễ thương của chị nên… hãy tha lỗi cho em vì đã giả vờ rằng em đang học tốt nhé.

Nếu em không thể làm bạn trai, xin hãy để em là đàn em số một của chị.

“Hãy cố gắng hết sức để vào cùng trường đại học với chị nhé. Chị sẽ chờ em, Kouhai-kun.”

Khi nụ cười thơ ngây ấy đi cùng với lời động viên, nỗi cô đơn mơ hồ đang trì trệ trong tôi đã được thay thế bằng những ước vọng phải nói là viển vông. Con người đơn giản và rạch ròi như thế đấy.

Tôi không có giấc mơ cụ thể nào, nhưng tôi khát khao được học chung trường đại học với Haru-senpai.

Nhưng có lẽ đấy không phải là những gì Haru-senpai mong đợi từ tôi.

Cá heo may mắn hở…

Vì lí do nào đó, một lời đồn không biết từ đâu đang ám lấy tâm trí tôi bây giờ.

Haru-senpai bận bịu việc ở trường và làm thêm ở Tokyo đến nỗi chị ấy còn không có thời gian quay lại Kisarazu được, thế mà giờ đây chị ấy bất chợt đến gặp tôi ngay đầu mùa hè.

Đó cũng là ngày tôi đến đây lần đầu tiên sau một thời gian, cùng một thời điểm trong ngày.

Nếu bạn có gặp được chú cá heo may mắn, [tình yêu còn dang dở] của bạn sẽ có chuyển biến.

Chẳng có một chút dấu hiệu nào của một chú cá heo thực sự bơi lên mặt biển Kisarazu, nhưng một cô bé nữ sinh sơ trung tôi gặp ở vịnh đã tình cờ khiến tôi thành ra như vầy.

……Ngu ngốc. Không thể nào là thật được.

Sẽ thật ngớ ngẩn khi đi tin vào một câu chuyện hư cấu không biết nguồn gốc từ đâu.

Quan điểm về tình yêu của tôi không đến nỗi làm phức tạp hóa chỉ vì một món trang sức hình cá heo đâu.

Tình yêu chưa được đền đáp của tôi tựa như băng vĩnh cửu vậy.

Tôi chỉ tận hưởng chút diễm phúc được trò chuyện với Haru-senpai mà thôi—Đưa tâm hồn mơ mộng của tôi trở về thực tại.

Từ ngày mai, tôi sẽ lại bắt đầu ôn tập cho kỳ thi và trốn khỏi thực tại. Chắc chắn là như vậy.

Ánh mặt trời đang thiêu đốt nơi cuối chân trời không có vẻ gì là sẽ lặn cho dù giờ đã là buổi tối, nó tiếp tục thiêu cháy da của cậu sinh viên đang chìm đắm trong mối quan hệ cầm chừng, nơi không ai bị tổn thương, những giọt mồ hôi chảy ra thấm đẫm áo cậu.

Trái ngược hẳn với thứ tình yêu chưa được đền đáp đã ngừng lại từ lâu.

Tôi có cảm tưởng mùa hè này sẽ lại nóng rồi đây.