Nếu bạn có thể gặp được chú cá heo may mắn, [tình yêu còn dang dở] của bạn sẽ bắt đầu có chuyển biến.
Tôi nhớ rằng mình đã nghe được câu chuyện đó cách đây vài năm về trước.
Có lẽ từ trong thâm tâm, tôi đã hằng ước mong điều đó
Rằng những bánh răng cũ kĩ, gỉ sét đã ngừng quay đó—sẽ bắt đầu chuyển động trở lại.
Nếu không, tôi đã không bỏ dở việc ôn tập cho bài kiểm tra để đi đến bãi biển giữa mùa triều lên như này rồi.
Tôi đang nghĩ liệu có con cá heo may mắn hay bất cứ thứ gì có thể nổi lên trên mặt biển hay không, nhưng tôi biết cái viễn cảnh ấy quá viển vông để tưởng tượng ra.
Đầu tiên, cá heo may mắn là con gì cơ chứ?...Tôi nghĩ ở Kisarazu, con lửng[note46318] may mắn còn dễ tìm hơn ấy chứ. Tôi chả biết gì cả.
Đi bộ dọc bờ biển đơn thuần chỉ là cách để tôi thay đổi tâm trạng trước lúc ôn thi, cũng như chỉ là cái cớ để tôi có thể trốn khỏi thực tại đáng buồn đang chờ đợi mình ở phía trước mà thôi.
Không hơn, không kém.
“Này, cậu thanh niên kia.”
Vịnh Tokyo, dáng bóng mờ ảo của thành phố Kawasaki ở phía bên kia vịnh, tất cả tôi đều đã nhìn đến phát ngán rồi.
Quay về thôi…một học sinh đang sắp phải thi trong tháng Bảy đáng ra không được lượn lờ tự do như thế này đâu.
Mặt trời bắt đầu lặn.
Khi tôi quay lại chỗ cầu cảng thì cũng đã lờ mờ tối, ánh nắng cuối chân trời buổi hoàng hôn chói cả vào mắt tôi, làm tôi phải cố gắng mà quay lại bãi đỗ xe của bãi biển Kanada êm đềm.
“Này, cậu thanh niên đang buồn rầu kia ơi.”
Ai đó đang gọi tới từ phía sau.
Tôi không biết chính xác là cậu trai kia đang ở đâu, nhưng tôi phải nhanh lên và trả lời cô ấy thôi.
“Này, cậu đấy. Cái cậu mà vừa mới nãy còn trông như muốn thoát khỏi thực tại lúc nhìn ra biển kia.”
Tôi không nghĩ là thật đâu, thế nên tôi chầm chậm quay lại và…ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“Tớ tưởng cậu cứ lờ tớ đi nên mới không thấy tớ chứ!”
Một người phụ nữ nhỏ nhắn đang đối mặt với tôi. Không, một cô gái nhỏ ngây ngô mới phải chứ.
Cô ấy mỉm cười vui vẻ, trên đôi mắt tò mò ấy phản chiếu lên khuôn mặt ngây ngốc của tôi.
“...Tớ á?”
“Có cậu trai nào khác ở gần cậu nữa à~?”
Chỉ có tôi và cô gái ấy ở trên cầu cảng lúc này, tiếng sóng biển rì rào và giọng của chúng tôi như làm bật lên sự hiện diện của hai người ở nơi này vậy.
Tôi ngay lập tức nhận ra cái cảm giác hơi hơi khó chịu đấy là gì.
Có lẽ là do một cô gái trông nhỏ hơn tôi ở một ngôi trường sơ trung của địa phương lại đi nói với tôi bằng giọng thản nhiên như thể bằng vai phải lứa với tôi vậy.
“Nếu cậu là người ở đây thì chắc cậu cũng nhận ra cái áo đồng phục này rồi, nhưng tớ đã học cao trung rồi đấy nhé.”
“Nếu anh là người ở đây thì chắc anh đã nhận ra áo đồng phục của em rồi, em là học sinh sơ trung ạ ~!”
Sau khi tránh né tôi một cách tinh ranh, cô bé nữ sinh sơ trung ấy với tâm trạng có vẻ đang rất tốt, đã phải lộ ra danh tính thực sự của mình.
Từ khuôn mặt tươi sáng và giọng nói đầy năng động ấy, ấn tượng đầu tiên tôi có về con bé chính là sự cởi mở hơi quá với người ngoài, cũng như cho thấy rằng con bé rất dễ bị cuốn theo sự việc xung quanh mình.
“Này~Anh đừng nhìn kiểu như muốn liếm lấy cơ thể em thế chứ~”
Con bé nữ sinh sơ trung đáo để này còn tính trêu tôi luôn mà, chả đoái hoài gì đến việc tôi chỉ vừa mới gặp con bé xong cả.
“Rất tiếc, anh thích những người phụ nữ lớn tuổi hơn là mấy bé trẻ con như em.”
“Nhưng anh có nhìn em theo kiểu hơi kỳ kỳ còn gì? Ừm, đúng là nam sinh cao trung toàn bị hớp hồn bởi mấy bạn nữ xinh xắn nhỉ~?”
“Ờm, đúng thế thật. Anh cũng có nhìn họ chứ.”
“...Anh ghê quá đấy.”
Con bé nữ sinh sơ trung híp mắt lại, thốt lên với giọng tỏ vẻ kinh tởm.
“Làm gì ghê đâu mà. Bình thường con trai ai chả thế.”
“Rồi, rồi~, lại là cái lí do nam sinh trung học khỏe mạnh đúng hông.”
Dù tôi có đang bị trêu nhưng mà tôi vẫn là đàn anh của con bé.
Tôi phải cố xử sự sao cho bình tĩnh nhất có thể, không được khó chịu hay tức giận gì hết.
“Để dành sự quan tâm của mình cho mấy bé nữ sinh sơ trung mới lớn đi anh~”
“Gu của anh là phụ nữ trưởng thành lớn tuổi hơn, và anh muốn được một người phụ nữ tốt bụng, bao dung với biết lắng nghe để ý tới cơ. Hiểu chưa hả? Trưởng thành hơn đi rồi quay lại đây gặp anh.”
“Em nghĩ em khá là trưởng thành so với lứa tuổi của em mà, anh thấy đấy ~?”
Con bé này trông tự tin về độ trưởng thành của mình lắm hay sao mà ưỡn cả ngực lên luôn kìa, nhưng…con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ đang phải học chương trình giáo dục bắt buộc mà thôi. Con bé trông có vẻ cao hơn, và mùi hương trưởng thành của em ấy thoảng qua sống mũi tôi cũng có hơi hơn những học sinh sơ trung khác thật, nhưng vì sự khác biệt về độ thu hút so với ‘senpai’ là quá rõ ràng, thế nên tôi ngay lập tức lấy chị ấy ra làm đối tượng so sánh với con bé.
Thứ lỗi cho anh nếu anh có cười hơi khinh bỉ nhé.
“......Haa, đấy là trong tương lai nó mới vậy.”
“Đồ biến thái. Anh vừa cười đểu em đúng không ~?”
“Em mới biến thái ấy! Anh là Onii-san lớn tuổi hơn em đấy nhá!”
“Haa~~, anh đúng là một Onii-san nghịch ngợm nhỉ ~?”
Em thở dài làm cái gì, anh còn mệt hơn em nhiều đây này.
“......Vậy, anh có thể giúp gì được em đây? Trông anh thế này thôi chứ anh không rảnh đâu đấy.”
Trêu đùa thế đủ rồi. Quay lại chuyện chính nào.
Tôi đang hơi tò mò xem tại sao con bé tự nhiên lại gọi rồi chặn đường tôi như thế. Đó là bởi tôi chưa từng gặp con bé này lần nào trước đây, và tôi cũng chưa kịp làm quen với em ấy nữa, cho dù tôi cũng chả có việc gì cụ thể cả.
“Ể ~? Nhìn kiểu gì cũng thấy là anh đang rảnh mà~”
“Anh trông thế này thôi chứ ngày nào anh chả học để kiểm tra.”
“Vậy ra nhìn vịnh Tokyo làm anh thông minh hơn sao? Em không biết đấy ~”
Con bé này khịa tôi thế nhưng tôi có phản lại được câu nào đâu cơ chứ…
Hình như đã thỏa mãn với việc chơi đùa với đàn anh năm Ba cao trung này rồi hay sao mà con bé bắt đầu chầm chậm bước đi…và rồi ngồi lên ghế sau chiếc xe máy đang đỗ ở bãi.
“Chỗ này cứng với không được thoải mái lắm nhỉ.”
“Im đi. Đừng có phàn nàn khi em lên xe anh khi chưa được phép.”
“Mà chẳng phải nó hơi tồi tàn rồi sao? Cái xe này có được phép lưu thông trên đường công cộng không thế anh?”
“Nó được kiểm tra rồi mà, có sao đâu. Với một cái xe đời 1960 thì đây còn tốt chán.”
Chiếc xe tay ga hơi gỉ và xỉn màu này là một con Rabbit S301 Super Flow[note46319]. À đấy, con bé lại lấy chân bấu chặt lấy cái xe luôn rồi kìa, táo tợn thật đấy.
“Anh về hướng nào vậy ạ ~?”
“Anh á? Anh về phố Mimachi.”
“Thế là anh về cùng hướng với em rồi! Ye~!”
Con bé nữ sinh sơ trung vỗ vỗ hai chân vào nhau, chìa chân ra hết khỏi váy luôn rồi kìa.
Anh biết là em đang nghĩ gì rồi, em ạ…
“Mình gặp được nhau ở đây là có lí do cả mà, cho em về cùng nha anh!”
Hiển nhiên rồi. Đấy là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra.
“Thì ra…em nói chuyện với anh là vì em lười không muốn đi về nhà à?”
“Không chỉ mỗi vậy đâu. Em muốn nói chuyện với anh vì anh trông hơi lẻ loi mà, kiểu kiểu vậy ấy?”
Đôi mắt tròn xoe của em đang đảo đi khắp nơi kìa em?
“Thật ra, xe đạp của em bị xịt lốp…”
“Thì?”
“Đi bộ từ đây về nhà em xa quá.”
“Thì?”
“Cho em đi nhờ đi mà.”
Một cô bé nữ sinh sơ trung đang thành thật nói ra và cúi đầu trước tôi. Cô bé bỗng thể hiện thái độ lịch sự như vậy với tôi.
“Anh sẽ không để một cô gái phải gặp rắc rối đâu đúng không…? Đúng không, đúng không?”
Bỏ ngay cái đôi mắt ngân ngấn nước như chú cún con đi.
“Giá khởi điểm là 300 yên, rồi thêm 80 yên tùy vào khoảng cách nữa. Cứ tự nhiên mà đi nhé.”
“Anh tệ thật đấy! Anh định thu tiền một nữ sinh sơ trung như cái taxi à? Em không có tiền tiêu vặt đâu~, đi mà senpai đáng tin cậy của em~”
Cứ những lúc như này con bé mới coi tôi như một senpai…!
“Đi mà, Onii-chan?”
Tôi thích đàn em giả làm em gái như này…Ưm, thôi được rồi.
Tôi đội mũ bảo hiểm của mình lên, kéo cần rồi ngồi lên ghế lái. Sau khi xoay chiếc chìa khóa đến vạch ON, tôi đặt chân phải lên cái phanh chân, bấm vào công tắc rồi khởi động con xe có tuổi này.
Tiếng động cơ vang lên làm lu mờ đi âm thanh của biển cả dạt dào.
“Anh sẽ được lợi một thứ khi cho em đi cùng đấy ~”
“Hmm, là gì vậy?”
“Nói trắng ra là… kỷ niệm ngọt ngào của tuổi trẻ, đi khắp chốn quê nhà cùng với bé nữ sinh sơ trung xinh đẹp ở phía sau đấy! Chẳng phải là viễn cảnh mà bất cứ cậu con trai nào tầm tuổi anh hằng mong muốn sao?”
“Anh đúng là tên ngốc khi đi hỏi em mà.”
“Anh nên ngưỡng mộ em cho bằng chết đi, ông đàn anh ngốc nghếch kia.”
Rõ là đang không vui vì phản ứng lạnh nhạt của tôi, con bé nữ sinh sơ trung ở đằng sau bắt đầu chặt tôi qua cái mũ bảo hiểm.
“Nếu anh mà bỏ em lại phía sau em sẽ trù cho anh trượt bài kiểm tra đầu vào."
“Thế thì anh sẽ trù lại cho em trượt bài thi vào cao trung.”
“Ugh, anh đúng là tên anh trai cặn bã mà.”
“Nói gì thế hả con em gái dơ dáy kia.”
Chỉ lần này thôi đấy, tôi sẽ cho con bé đi nhờ vậy. Khi gặp khó khăn thì chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau chứ. Tôi tin rằng chị ‘senpai’ mà tôi biết rất rõ chắc chắn sẽ hiền từ dang tay ra giúp trong hoàn cảnh như vầy.
Tôi đưa cho con bé nữ sinh sơ trung chiếc mũ dự phòng và đứng nhìn con bé cố đội nó vào.
“Ừm, đây là dịch vụ chỉ-lần-đầu thôi nhé, hôm nay anh sẽ cho em đi nhờ miễn phí.”
“Yay, ngay cả một người ảm đạm như anh cũng có chút lòng tốt đấy chứ. Anh cũng không quá vô dụng đâu nhỉ?”
“Xuống khỏi xe ngay.”
“Em đùa thôi mà, anh ngầu lắm. Em lỡ yêu anh mất rồi. Yeah!”
Trong khi đang bị cuốn vào đống suy nghĩ tinh nghịch của con bé nữ sinh sơ trung, tôi nhận ra những ý nghĩ tồi tệ mới nãy còn vấn vương trong đầu khi nhìn ra bãi biển tạm thời đã tan biến đi.
Thay đổi như thế này cũng tốt đấy chứ.
Tâm trạng của tôi cũng đã khá lên phần nào rồi, khác hẳn với hơn chục phút trước khi tôi vừa mới đến đây.
“Nhớ giữ chặt anh kẻo ngã ra đấy nhé.”
Tôi nhận cái cảm giác được một nữ sinh sơ trung dựa vào và ôm ở bên hông như lời báo hiệu để gạt chân chống lên, nhả phanh rồi từ từ vặn ga.
Cùng với làn khói xe tan vào trong gió biển, tôi lái đi chiếc xe cũ kĩ yêu quý của mình.
Từ bờ biển này sang bờ biển khác.
Con bé nữ sinh sơ trung này, với cái giọng đủ to để át cả tiếng gió tạt qua khi đang lái, đang chỉ cho tôi đường về nhà em ấy, và rồi tôi đỗ ở bãi cạnh khu vui chơi tên là “Magokoro Hiroba” thuộc công viên ven biển Torisaki.
“Em có thể đi bộ về từ đây rồi! Azaashita~!”
Con bé nữ sinh trung học nhảy xuống, cởi mũ bảo hiểm ra rồi cười nom trông đắc ý lắm.
“Hn~, sao trông anh khó chịu thế? Anh xuân xanh thế cơ mà, được một bé nữ sinh sơ trung dễ thương ngồi ngay đằng sau luôn còn gì. Cái giá phải trả là quá ít phải hông?”
Tôi không thể giấu đi giọng cười khô khan của mình được. Con bé nhún vai với giọng điệu không khác gì một đứa bé đang bị dạy dỗ, như thể muốn bảo tôi vẫn chưa đủ trưởng thành vậy.
“Cảm ơn cậu bé ~”
—Tôi bỗng được con bé xoa đầu, con tim tôi đập thình thịch.
Em rành mấy trò tinh quái với tấn công bất ngờ quá nhỉ…!
Cho dù tôi biết em ấy chỉ đang trêu tôi thôi, tôi vẫn thấy vui chứ. Con trai là những sinh vật kiểu vậy mà.
Cô bé nữ sinh sơ trung chậm chậm bước đi ra khỏi công viên.
Tôi nhìn theo đằng sau em ấy qua cái xe.
“Em mong điều tuyệt vời sẽ xảy đến với anh, tại anh đã làm điều tuyệt vời cho em mà!”
Cô bé ấy, ánh lên dưới ánh nắng hoàng hôn rực rỡ của buổi đầu hè, nhìn lại về phía tôi và nói vậy với một nụ cười thật tươi trên môi.
Bỗng nhiên, ánh nhìn của tôi lại đang dán chặt vào một điểm.
Chiếc cài tóc mà cô bé nữ sinh sơ trung đang đeo giống hệt…một chú cá heo.
Dẫu có không phải vì vậy, tôi vẫn thấy nó hợp với em ấy đến lạ, và nó còn… rất đẹp nữa.
Khi tôi mím chặt môi nhìn em ấy, đôi môi cô bé nữ sinh sơ trung ấy hé lên nhè nhẹ, nhưng tôi không thể nghe được em ấy nói gì.
—Em xin lỗi.
Đây hoàn toàn chỉ là suy đoán của tôi.
Nếu em ấy có xin lỗi thật thì tôi cũng không chắc là tại sao nữa.