Mấy ngày gần đây, nhờ sự giúp đỡ của thầy Dương mà sức khỏe của Chân khá lên nhiều. Mỗi ngày đều có thể tỉnh táo cùng Tuyết Hồ đi lại dạo chơi trong nhà, không còn thấy lại dáng vẻ ngày ngày ủ rũ nằm lì một chỗ dạo trước. Mà trong nhà những ngày này cũng nhộn nhịp vô cùng, chẳng phải chỉ còn bảy ngày nữa là hôn lễ của cô lớn diễn ra hay sao?

Tuyết Hồ ngồi bệt trên nền đất dưới tán cây, cả người dựa hẳn vào Chân ngồi sát phía sau nhìn cảnh người người qua lại bất chợt thất thần.

Cuộc sống của nàng… cũng chỉ còn có vẻn vẹn bảy ngày mà thôi!

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh sáng vàng nhạt của mặt trời qua kẽ lá. Từ bé tới lớn, nàng gây ảnh hưởng tới chị gái chẳng ít, mà giúp đỡ được lại chẳng có gì. Chí ít cũng phải chờ cho mọi việc êm xuôi ổn thỏa, trong bảy ngày này trong nhà nhất định không thể có tang lễ được. Chẳng qua chỉ băn khoăn ít nhiều sức khỏe của Chân, nhưng thầy Dương đã nói không sao cả, chờ tới sau ngày đại hôn cũng không có gì đáng ngại mới khiến Tuyết Hồ nhẹ lòng.

Tuyết Hồ quay người vươn tay vuốt ve cái cổ đầy lông của Chân. Lắm lúc cũng không nhịn được vui vẻ thỏa mãn. A, Chân của nàng lại là một thần tiên đấy! Thật chẳng thể tưởng tượng nổi, lúc nó trở thành thân tiên dáng vẻ sẽ ra sao? Có lẽ sẽ mang hình hài của con người chứ? Nhưng liệu có còn giữ được dáng vẻ oai phong lúc này hay không?

Nhịn không được bật cười, hai tay càng dùng sức xoa mạnh. Thần tiên thì sao chứ? Cũng đã từng là vật cưng của một mình nàng, cũng đã từng nằm ngoan chịu nàng trêu chọc. Nhưng… trong mắt nó hình ảnh của nàng là thế nào? Liệu sao này có còn nhớ tới nàng không?…

Sống mũi bất chợt cay xè, Tuyết Hồ ôm lấy đầu Chân để che giấu đi chút cảm xúc bồng bột vỡ òa. Đang cười đấy lại khóc ngay được, thất thường chẳng khác nào bà cô già không chồng. Người ta nói quả thực không sai chút nào, con gái lớn không gả chồng cũng khó sống.

Bảy ngày ngắn ngủi cứ thế vội vã trôi qua, Tuyết Hồ mặc bộ váy áo đỏ rực dành cho em gái cô dâu, lặng lẽ ngồi ở một góc sảnh chính nhìn ra khung cảnh náo nhiệt ngoài sân. Chân từ sáng sớm đã bị buộc phải nhốt lại trong phòng, trong một ngày đại lễ nhiều khách khứa như thế này nhất định vẫn không được phép xuất hiện.

Kỳ thực ban đầu Tuyết Hồ được phân công phải cùng cha mẹ đứng ở cửa đón khách. Nhưng hơn ai hết, nàng hiểu được những ánh mắt của người ngoài khi nhìn vào nàng. Bọn họ không muốn gặp nàng, không muốn nhìn thấy nàng. Bản thân Đặng Tuyết Hồ trong con mắt của người đời ngay từ khi sinh ra đã là một yêu quái hại người, chẳng có gì tốt đẹp, có lẽ gặp phải sẽ chỉ toàn xui xẻo. Nàng quả thực không muốn trong ngày vui của chị gái lại gây ra bất cứ lộn xộn nào. Vì vậy nhất định không chịu nghe theo, khăng khăng ngồi một mình trong sảnh chính.

Cho tới lúc này, Tuyết Hồ mới thấy quyết định khi đó của mình quả thực vô cùng chính xác. Nàng làm sao chịu nổi nếu phải cả một ngày trời đứng đối diện với Phạm Kiên, đối diện với hắn trong trang phục đỏ thắm của chú rể, trong khi người sắm vai cô dâu lại là một người con gái khác.

Nói không ghen tị là lừa dối, nói không đau lòng, không tủi thân lại càng là giả. Vốn tưởng tình cảm với Phạm Kiên bấy lâu nay đã phai nhạt dần, chẳng qua không nghĩ tới chỉ là nhất thời vì chuyện của Chân mà vướng bận, mà buồn phiền nên mới từ từ lãng quên. Đợi tới ngày hôm nay, khi một lần nữa phải đối diện, khi chính mắt phải nhìn thấy người ấy kết hôn, trái tim lại một lần nữa run lên khe khẽ, nặng nề như bị thứ gì đó buộc chặt.

Đáng lí phải lờ đi, đáng lí phải giả bộ như không hay biết. Thế nhưng ánh mắt lại không theo sự chỉ đạo của lí trí, từ đầu tới giờ, không lúc nào rời được, một mực gắn trên người thanh niên mặc áo quần đỏ rực ngoài kia. Ngay cả mỗi bước chân cũng đều không rời mắt.

Tuyết Hồ nhắm mắt ngả đầu vào ghế tựa thở dài. Một người thế nào trước lúc chết mới vẫn có thể vướng bận nhiều chuyện trên đời đến thế.

Lần nữa mở mắt nhìn xung quanh, cảm giác thật giống như mình là một người rất thừa thãi. Vì vậy len lén đứng dậy trở về phòng. Nàng bây giờ thời gian là thiếu thốn nhất, tốt nhất chẳng nên lãng phí ở ngoài này làm gì. Mua dây buộc mình, lãng phí thời gian còn khiến bản thân đau lòng. Chi bằng chợp mắt một lát, cố giữ sức cho kế hoạch quan trọng đã tỉ mỉ chuẩn bị từ lâu…

***

Tiếng pháo giòn giã bên ngoài khiến Tuyết Hồ giật mình tỉnh giấc. Mở choàng hai mắt ngồi dậy, trước mắt một mảnh tối đen. Chỉ thấy thấp thoáng phía xa có ánh đèn đỏ rực, cũng nghe được tiếng người cười đùa nói chuyện râm ran. Ở một nơi xa là cảnh nhộn nhịp vui vẻ như vậy, nhưng ở đây chỉ có đen tối lạnh lẽo. Bất giác cuộn mình thu gối im lặng ngồi phía đầu giường, lúc mà chỉ còn cách cái chết có ít thời gian nữa thôi đột nhiên muốn yên tĩnh ngẫm nghĩ lại mọi chuyện.

Chuyện gia đình, chuyện bản thân, những chuyện đã xảy ra…

Cỗ xe kiên trì bền bỉ chạy suốt hơn mười bảy năm trời, cho dù so với người ta vẫn còn ngắn ngủi, thế nhưng bánh xe đã mòn, người ngồi cũng thấm mệt. Dù đã từng buồn bã đến bao nhiêu, dù đã từng khổ sở tới bao nhiêu, hay dẫu đã từng trải qua những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ngắn ngủi, rốt cuộc cho tới bây giờ nhìn lại cũng chỉ là những mảnh ghép nhỏ bé trôi dọc đường đi, cho dù lần lượt nhớ lại cũng chỉ là những hình ảnh vụn vãi, ngay cả xúc cảm khi ấy cũng không còn quá rõ ràng, giơ tay nắm lại càng là những bong bóng phù du chẳng cách nào níu giữ.

Sống gửi thác về, mỗi người đều vậy, mà nàng càng đúng như vậy. Có lẽ cuộc sống phồn hoa này không thuộc về nàng, ngay từ khi bắt đầu đã không nên, bây giờ kết thúc sớm một chút chi bằng càng là điều tốt đẹp.

Mu bàn tay bất giác cảm nhận được hơi ẩm ấm nóng.

Nước mắt, không biết đã rơi từ khi nào.

Dẫu biết cái chết là khó tránh, dẫu biết trước mắt là ngã rẽ đúng đắn nhất trong cuộc đời thế nhưng vẫn không nén được sợ hãi.

Con người ấy mà, ham sống sợ chết đã là bản năng, mà bản năng thì làm gì có ai tránh được? Chẳng qua trong lòng Tuyết Hồ lúc này ngoại trừ sợ hãi còn có nhiều thứ khác nữa. Vô vàn cảm xúc đan xen nhau lấp kín tâm hồn nàng, lấp kín trái tim đã trống rỗng suốt bấy lâu. Có băn khoăn, có lo lắng cũng có đau lòng… Tuyết Hồ càng cảm nhận rõ một tia hạnh phúc mong manh le lói trong cơ thể. Ít nhất trong cuộc đời của mình, nàng cũng làm được một điều tốt, cho dù điều tốt ấy là kết quả của một sai trái mà chính nàng gây ra.

Phải, thầy Dương đã nói cho nàng rõ, Chân ra nông nỗi này cũng một phần là vì nàng, bởi nàng đem nó đi khỏi miền đất tiếp cho nó linh khí. Thế nhưng chút hi sinh ấy vẫn khiến cho nàng đủ vui vẻ, đủ cảm thấy sinh mệnh của mình còn có ít nhiều ý nghĩa!

Tuyết Hồ ngồi lặng lẽ trong phòng rất lâu.

Cuộc vui ngoài kia có lẽ không ai phát hiện ra sự thiếu vắng ấy.

Tuyết Hồ lần ngồi trở dậy thắp lên ngọn đèn dầu, ngồi lại trước gương. Lần đầu tiên trong đời cẩn thận, tỉ mỉ chỉnh trang lại từng nét trên khuôn mặt mình. Mái tóc đen dài không được chăm chút, vốn đã xơ cứng càng không có vẻ mượt mà dịu dàng của một thiếu nữ đôi mươi. Có lẽ bởi đã cả ngày chẳng ăn gì, bàn tay cầm lược gỗ cũng run rẩy hơn khi thường.

Nàng chậm rãi đưa từng nhát lược, từng chút từng chút chải cho thẳng mượt, lại cẩn thận cầm lên cái xước nhỏ cài cố định một mảng tóc trên đỉnh đầu. Đuôi tóc phía sau dùng dây lụa hồng nhạt buộc lại chắc chắn.

Tuyết Hồ xoay xoay đầu ngắm mình trong gương, khẽ nhoẻn miệng cười. Xem xem, chịu khó chải chuốt một chút cũng chẳng đến nỗi nào đâu!

Nàng giặt khăn, lau lại mặt cẩn thận. Sau mở tủ, suy nghĩ hồi lâu lựa ra một bộ váy áo tơ tằm màu trắng đục thay lên người. Bộ váy áo này may đã lâu, may mà hai năm nay chẳng lớn lên nhiều lắm, mặc vào vẫn vừa vặn như in. Con đường trước mắt còn dài như vậy, nếu có chuẩn bị kĩ càng chẳng phải vẫn tốt hơn sao?

Tinh tươm đâu đấy, Tuyết Hồ lại ngắm kĩ lại trước gương một vòng, vừa ý rồi mới đi tới bên cửa sổ, mở hé một cánh nhìn ra khoảng không trống trải trước mắt. Tán cây dưới ánh trăng đổ thành một bóng dài loang lổ, khe khẽ lay động theo từng cơn gió thổi qua.

Ngày hôm nay đẹp lắm, không chỉ tâm tình mà còn cả khí trời. Một việc lớn như vậy làm vào ngày hôm nay chắc chắn cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.

***

Chờ đợi cũng có đến nửa canh giờ, khách khứa đã vãn hẳn. Tiếng râm ran ngoài xa cũng từ từ lụi tắt. Tuyết Hồ thở dài, chậm chạp đứng dậy đẩy cửa lặng bước về phía gian nhà gỗ chứa củi phía sau.

Chân nằm gọn trong một góc phòng yên tĩnh ngủ. Cái đầu tròn gối lên hai chân trước đang duỗi thẳng, đôi mắt nhắm nghiền, dường như phần da giữa hai mắt cũng nheo lại. Dáng vẻ có chút mệt mỏi, cũng có chút đau đớn. Bộ lông trắng của nó trong gian phòng tối tăm, giữa đống củi lớn chất đầy giống như đang tỏa ra tia sáng, đâm vào mắt Tuyết Hồ khiến nàng bất giác muốn khóc. Sống mũi cay nồng, nước mắt cũng đã trực trào ra.

Nàng không thể biết được nỗi đau đớn khổ sở mà nó đang phải trải qua, chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh cảm nhận từng ngày, từng khắc. Nàng khi trước vô tâm ích kỉ, theo ý mình bắt nó rời khỏi Tuyết Sơn – nơi cho nó sự sống và linh khí. Đến tận bây giờ, khi đã được chỉ cho hiểu rõ mọi chuyện lại một lần nữa cố tình ích kỉ, bắt nó phải chờ thêm, bắt nó phải chờ đợi tới một thời khắc vốn chẳng liên quan tới nó.

Nhưng khó trách được, nhân bất do kỉ. Nàng cũng chẳng muốn kéo dài thêm ngày nào. Nhìn nó đau đớn, lòng nàng cũng đau, càng nhiều hơn là dằn vặt tự trách. Nhưng nếu trong nhà đột ngột có tang, lễ cưới của chị nàng phải lùi tới bao giờ?

Thế nhưng trong lòng nàng cũng càng hiểu rõ, không phải còn có một lí do chủ yếu khác nữa hay sao?

Nói là vậy, Tuyết Hồ rốt cuộc vẫn quyến luyến với sự sống, vẫn quyến luyến với sự tồn tại của chính bản thân mình. Phải, vô nghĩa nhưng vẫn khiến con người ta quyến luyến.

Nàng vẫn tham lam muốn sống thêm một chút, chút ít thôi đủ để nàng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, được nhìn thấy đêm trăng, cũng có thể nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp của cuộc đời. Cũng có thể được nhìn thấy người trong lòng nàng thêm chút nữa. Tuy rằng mỗi lần nhìn là mỗi một lần đau, nhưng ít nhiều gì cũng nguôi đi được nỗi nhớ nhung trong lòng. Không dám đối diện nhưng lại tham lam được gặp gỡ, chưa từng nghĩ tới Tuyết Hồ nàng cũng có lúc trải qua những cảm xúc như vậy.

Tuyết Hồ đứng ở cửa rất lâu, cố gắng bình ổn lại tâm trạng. Chân đang ngủ nơi góc phòng vẫn không hề phát hiện, đó là điều chỉ xảy ra kể từ khi nó đổ bệnh tới nay. Xét cho cùng cũng là nguyên nhân tại nàng.

Tuyết Hồ nhón từng bước lại gần, cười nhẹ vươn tay vuốt lên đầu nó, nhỏ giọng nói:

- Chân dạo này rất hư nhé! Chị tới gần mà chẳng thèm tỉnh dậy!

Chân tỉnh giấc, hai tai tròn rung khẽ. Đôi mắt to tròn đen láy chậm chạp mở ra, ngay ánh mắt đầu tiên đã hoàn toàn tập trung về phía nàng. Nó ngẩng đầu liếm khẽ lên lòng bàn tay nàng, dáng vẻ dịu dàng chẳng khác nào một chú mèo con, ngay cả nửa điểm uy nghi hùng dũng của dã thú cũng chẳng thấy bóng dáng.

Tuyết Hồ bật cười khanh khách, nhổm người dậy vỗ vỗ đầu nó bảo ban:

- Cả ngày rồi đã đói chưa? Chị em mình đến phòng bếp tìm chút đồ ăn đi!

Nói lời quay người cất bước, Chân rất nhanh đứng dậy lặng lẽ bước sát phía sau.

***

Tiệc trong phủ đã tan hẳn. Người làm cả ngày mệt mỏi cũng đều đã trở về đi ngủ cả. Bởi vậy suốt dọc đường đi chỉ có hai người bọn họ sóng bước. Hai cái bóng một người một sư tử lặng lẽ di chuyển, gắn sát với nhau trên hành lang dài dường như vô tận.

Tuyết Hồ nhảy nhanh một nhịp qua bậc cửa, quen thuộc chạy về phía chạn để đồ trong góc trái, nhanh nhẹn lôi ra một khay bánh được phủ bằng vải thưa. Vừa bê lại vừa cười nói với Chân, giọng vui vẻ đắc ý như trẻ con khoe kẹo:

- Em xem này, bánh giầy đỗ chị dặn đều đã làm đủ cả. Ồ, tận hai mươi cái cơ à… Thế này liệu chị em mình đêm nay có ăn hết không nhỉ?

Nàng nói chuyện, lúc đi ngang qua Chân còn giơ thấp xuống lướt qua tầm mắt nó một lần. Sau mới đặt lại lên bàn, gỡ hẳn lớp khăn che phía trên.

Bánh giầy đỗ tròn trịa trắng tinh, phía trên được phủ một lớp bột mịn như bột phấn. Hai mươi cái chia thành hai hàng đặt thẳng tắp, vô cùng ngon miệng.

Tuyết Hồ vươn tay ấn nhẹ lên một chiếc bánh, cảm nhận sự mềm mại đàn hồi của vỏ bột, khóe miệng cười lên thật tươi, không quay đầu lại mà nói:

- Từ bé tới giờ chị thích ăn nhất là bánh giầy đỗ. Rất ngon, lại mang tới niềm vui. Chẳng phải người ta toàn ăn bánh giầy đỗ trong bữa cưới hay sao?

Nàng cầm lên cắn một miếng, lớp bột dày mịn bám lại lấm tấm trên môi nàng, cả khóe miệng đang vểnh lên cũng dính lại ít nhiều.

Chân từ đầu tới giờ vẫn chăm chú nhìn nàng. Hắn cảm nhận được sự khác lạ của nàng. Rất rõ ràng nhưng lại dường như mơ hồ. Rõ ràng kia hoàn toàn chỉ nằm trong cảm giác, còn những gì hắn nhìn thấy, những gì đang diễn ra dường như lại chẳng có gì lạ lẫm.

Nàng vẫn cười với hắn ngọt ngào như vậy. Khóe môi nàng, dường như so với mọi ngày còn tươi tắn hơn. Thế nhưng cái vẻ rạng rỡ nơi khóe mắt khiến hắn vẫn thường ngẩn ngơ lại mất tăm mất dạng. Hắn thấy rõ vẻ đượm buồn trong mắt nàng, cho dù bị cố gắng che đi nhưng vẫn không cách nào lừa dối.

Vẫn biết hôm nay là ngày cưới của chị gái và người trong lòng, hắn biết nàng rất đau lòng. Chỉ hận chẳng cách nào giúp nàng nguôi ngoai, chỉ có thể lặng lẽ ở một bên làm bạn với nàng.

Nhìn cách nàng cắn bánh giầy đỗ, nhìn lớp bột mịn dính đầy trên môi nàng.

Ngẩn người…

Bây giờ mới biết nàng thích thú với nó như vậy.

Ánh sáng đèn dầu heo hắt đều tụ lại một điểm, trong mắt hắn dường như chỉ có một mình nàng, chỉ có duy nhất một bóng dáng đang cố che đi nỗi buồn bằng nét cười thỏa mãn.

Nàng quay lại nhìn hắn, đáy mắt lóng lánh. Không phải ánh sáng của niềm vui, mà là ánh sáng của nước mắt. Thấm buồn mà chan chứa, khiến cho trái tim hắn cũng co lại đau đớn.

Nước mắt của nàng lấp lánh như ánh sao, vỡ ra thành từng mảnh ngọc trong suốt theo giọng nói run rẩy:

- Chân, sau này mỗi lần tới ngày nếu như đến thăm chị, nhớ đem cho chị bánh này nhé! Chẳng cần ăn được, chỉ cần được nhìn, được hít ngửi hương thơm chị cũng thỏa mãn lắm rồi!

Giọng nàng có bao nhiêu chua xót, thân mình hắn cũng đều bị cứa nát.

Hắn đau lòng nhìn nàng vội vã quay người tìm cách che giấu, hai bàn tay nắm chặt miếng bánh giầy cắn dở giấu ra phía trước, run run như đang phải cố sức kìm nén.

Chờ tới khi nàng một lần nữa quay lại nhìn hắn, khóe miệng đã cố gắng hiện hữu nụ cười.

Nàng ngồi xổm xuống, một tay đặt lên đầu hắn vuốt nhẹ. Đó là hành động âu yếm nàng thường hay làm nhất, cũng khiến hắn yêu thích nhất. Một tay kia đưa miếng bánh giầy còn dở tới bên miệng hắn. Chân nghe thấy nàng nhẹ giọng dỗ dành:

- Cùng ăn với chị một miếng nhé!

Tim hắn nặng trịch, khớp hàm nghe lời hé ra, cắn lấy miếng bánh trên tay nàng.

Lớp lông mỏng trên mặt hắn cảm nhận được ấm nóng.

Nước mắt nàng đang rơi. Một giọt, hai giọt… Tất cả đều thấm lại trên da hắn, giống như một loại thuốc lạ làm bỏng da thịt hắn. Mỗi nơi có nước mắt nàng hắn đều cảm thấy nóng rát, da lông đều đang cháy rụi.

Nếu được, hắn thật sự muốn ôm lấy nàng thật chặt. Thật muốn bao bọc nàng tránh xa mọi đau thương. Thật muốn đưa nàng đi tới một nơi thật xa, quên đi hết một kiếp khổ sở…

Nhưng bất lực quá, vô vọng quá…

Tay chân hắn đều chẳng thể cử động, đầu óc trống rỗng, toàn thân đều cực kì mỏi mệt.

Có chút đau, cũng có chút mơ hồ…

Bóng dáng nàng, khuôn mặt nhòa nước của nàng đều trở nên nhạt nhòa không rõ. Ánh sáng vốn lay lắt cũng mờ dần, cho tới khi tất cả chỉ còn lại một khoảng đen rộng lớn…

Tuyết Hồ khóc nấc lên thành tiếng. Bàn tay vốn cầm bánh giờ đang trống rỗng giơ giữa không trung.

Chân ngất đi rồi…

Nàng nhìn nó ngã xuống, hai mắt nhắm nghiền, đầu gục lên chân. Cảm giác trong lòng vừa nặng nề vừa nhẹ nhõm, giống như có một tảng đá đè nặng trong lòng vừa rơi xuống nhưng ngay tức thì lại có một tảng đá khác còn nặng nề hơn gấp bội treo lên.

Vốn không nghĩ ép buộc nó ăn thuốc mê lại dễ dàng như vậy. Vừa rồi chẳng qua chỉ là một trò che mắt quá trẻ con mà thôi, bản thân nàng vốn dĩ đã vụng về, lúc này tâm trạng cảm xúc đều chẳng ổn định, mỗi hành động đều lóng ngóng lộ liễu như vậy, một con sư tử tinh như Chân tại sao lại không nhận ra kia chứ? Nó yếu sức quá rồi, không còn tinh lẹ như xưa nữa? Hay chẳng qua chỉ vì nó quá tin tưởng nàng mà thôi?… Tuyết Hồ đã chẳng còn thời gian hay sức lực để suy nghĩ nhiều như vậy.

Tuyết Hồ khoanh chân ngồi bệt xuống mặt đất, nửa người trên cúi thấp hẳn xuống vòng tay ôm Chân kín vào lòng. Nàng áp má trên đầu nó, cảm nhận lớp lông mềm mại quen thuộc cọ xát trên da thịt. Trong không gian vắng lặng không một tiếng động, thanh âm thổn thức nhỏ bé của nàng càng trở nên rõ ràng chấn động. Lời nói lẫn với tiếng nấc, chan hòa bởi nước mắt. Giọng điệu của một thiếu nữ mười bảy trong trẻo, thuần khiết như vậy, thế nhưng lại nhuốm một màu bi thương.

Phải rồi, bây giờ mới có đủ can đảm để nói ra những lời cuối cùng. Chẳng biết liệu có nghe được hay không, chỉ muốn được thổ lộ cho yên lòng…

- Chân, sau này thành tiên rồi nếu còn nhớ ra chị thì hãy thắp cho chị ít đồ ăn, đốt cho chị ít quần áo. Nhớ ra cái gì thì đốt cái đó. Nghe nói còn trẻ, chưa lập gia đình sau khi chết đi sẽ thành cô hồn dã quỷ. Cô hồn dã quỷ sẽ đói, sẽ lạnh. Chị rất sợ… Chân, chị rất sợ… Chị lại sống không tích đức như vậy, người ta còn nói chị là yêu quái như vậy…

***

Đúng như lời hẹn, thầy Dương tới giờ xuất hiện đón người.

Gian phòng bếp chỉ còn lại một mảnh trống trải hoang vắng.

Ngọn đèn dầu bị người ta lãng quên, lẳng lặng cháy sáng trên một góc bàn, chiếu rõ khay bánh còn dang dở. Khay bánh giầy đỗ trắng muốt phủ bột mịn mười chín chiếc.

Mãi sau này, trấn Đông Hồ vẫn còn lưu truyền một sự tích rất kì lạ.

Rằng ngày trước nhà họ Đặng bán gạo nổi tiếng trong trấn có một cô con gái là yêu quái đầu thai. Ngày cô sinh ra, trấn gặp phải trận bão lụt nặng nề suốt mười ngày, mùa màng mất trắng, lúa gạo trôi sạch, người dân chết vô số.

Cô chỉ sống được chưa đầy mười tám năm. Suốt mười tám năm ấy, không ai nhìn rõ mặt, cũng chẳng có nhiều người tiếp xúc được. Cô chỉ giống như một cô hồn lay lắt trong nhà, gặp người lạ không nói, gặp người quen chẳng cười. Cô còn có một thú vui khiến người ta phải hoảng sợ: nuôi dã thú.

Truyền rằng con dã thú cô nuôi là một con sư tử lông trắng không rõ đực cái, vô cùng hung dữ nhưng lại bị cô thuần dưỡng, luôn luôn ngoan ngoãn dưới bàn tay cô.

Ngày cô chết chẳng ai biết rõ. Chỉ biết trong ngày cưới của chị gái, chẳng ai nhìn thấy mặt. Phải chờ tới ngày hôm sau, cả nhà mới bàng hoàng phát hiện cô đã biến mất rồi, biến mất cùng với cả con dã thú mà cô nuôi nấng. Nhà họ Đặng giàu có như vậy huy động rất nhiều tiền lực để truy tìm tung tích con gái, song suốt mấy năm ròng mà vẫn chẳng thấy được bất kì dấu vết.

Rốt cuộc cho tới năm năm sau, bọn họ mới chấp nhận buông tay từ bỏ. Năm ấy, người chị gái là con cả nhà họ Đặng sinh hạ đứa con thứ hai, cũng là cô con gái đầu lòng. Đứa bé ấy được đặt tên là Tuyết Hồ, Phạm Tuyết Hồ.