Lúc trời trở sáng Tuyết Hồ đã đứng dậy khoác áo ra khỏi phòng. Nhưng nàng vô cùng ngạc nhiên khi mà cánh cửa mở ra lại không hề thấy được bóng dáng của Chân. Nó chẳng phải đêm qua vẫn còn nằm ở đây hay sao?

Tuyết Hồ nhíu mày nghĩ ngợi trong chốc lát, tản bước đi tới phía phòng khách, nơi mà trước đây vẫn là chỗ ngủ lại qua đêm của Chân. Nhưng nàng lại càng ngạc nhiên hơn khi vừa tới nơi đã nhìn thấy người lạ mặt ngày hôm qua gặp trong vườn hoa, ông ta đang thản nhiên ngồi trên ghế uống trà. Nước trong chén bốc hơi tạo thành một làn khí mỏng che chắn trước khuôn mặt càng không nhìn ra biểu cảm. Trong không gian vắng lặng yên tĩnh này càng có vẻ gì đó thần bí rất khó hiểu. Chỉ có điều mới vào lúc sáng sớm thế này, khi mà bữa sáng còn chưa kịp ăn, ông ta uống trà như vậy không sợ say hay sao?

Tuyết Hồ lẳng lặng nghĩ, nhưng cũng chẳng nói ra thành tiếng. Sau một thoáng sững người nơi cửa ra vào rất nhanh phục hồi lại tinh thần, định bụng quay đi tiếp tục tìm kiếm. Thế nhưng người ngồi phía bên trong tưởng chừng như từ nãy tới giờ không hề để ý gì tới sự xuất hiện của nàng lại đột ngột lên tiếng.

- Con sư tử của cô hai đang ở trong vườn hoa ấy!

Tuyết Hồ giật mình quay đầu lại nhìn. Chén trà đã được đặt thẳng tắp trên bàn, ông ta ngồi ngay ngắn trên ghế, hai mắt nhìn thẳng nàng. Dường như trên khuôn mặt còn có một nét hứng thú giống như đã đọc thấu được suy nghĩ của người khác.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã tiếp tục lên tiếng:

- Ta đang nói với cô đấy, không sai.

Quả thực từ nãy tới giờ ông ta đều đọc được suy nghĩ của nàng. Tuyết Hồ không hiểu được vì sao, nhưng cũng chẳng thể hỏi ra thành lời một chuyện thiếu cơ sở như vậy. Nàng chỉ đáp nhẹ một tiếng cảm ơn rồi quay người rất nhanh rời khỏi. Cảm giác giống như sợ rằng, nếu còn tiếp tục đứng lâu ở đó sẽ chỉ đón nhận được những điều chẳng mấy tốt đẹp.

Tuyết Hồ bắt gặp Chân ở mảnh sân giữa vườn hoa, nơi mà nàng và nó vẫn thường nằm phơi nắng.

Hai chân trước dựng thẳng, nó ngồi im lìm nhìn ra khoảng không trống trải rộng rãi trước mặt. Ánh nắng nhẹ nhạt của ngày đông chiếu lên thân hình nó, ánh lên trên bộ lông trắng những vệt sáng lung linh xao động. Thế nhưng toàn bộ khung cảnh có Chân hiện lên trước mắt nàng nhuốm một màu sắc yên tĩnh tới ngạt thở.

Chân ngồi đó, trong hình dáng của một con vật nhưng lọt vào trong mắt người ta lại có cảm giác như một con người. Biết suy nghĩ, biết ưu tư… Tập trung như vậy, xuất thần như vậy. Ngay cả tiếng chân nện rất mạnh xuống nền đất theo thói quen của nàng nó cũng chẳng hề nhận ra.

Tuyết Hồ hơi rụt rè, đứng lặng rất lâu ở phía sau. Phải mất một đoạn thời gian mới dám nhích chân lại gần, gọi lên khe khẽ như dò hỏi:

- Chân?

Chân quay đầu nhìn nàng, động tác chậm chạp dửng dưng như đều đã biết rõ mọi chuyện. Trong đôi mắt đen tròn sắc bén của một con thú ánh lên vẻ gì đó rất khác lạ, giống như hòn đá ném xuống mặt hồ tạo thành những gợn sóng tròn lan rộng ra xa, rồi trong chốc lát lại trở về hoàn toàn tĩnh lặng. Tuyết Hồ không kịp cảm nhận, cũng không kịp nắm bắt thứ vừa lóe lên trong đôi mắt đó. Phức tạp, nặng nề giống như những thứ chỉ có trong ánh mắt của một con người. Trong một thoáng Tuyết Hồ dường như nhìn ra điều gì, thế nhưng gợn suy nghĩ mỏng manh ấy còn chưa kịp thành hình đã vội vã trôi đi, không để lại bất kì dấu vết.

Tuyết Hồ vẫn bước từng bước lại gần, nhưng trong đầu nàng hiện tại đang rối ren muôn vàn suy nghĩ. Chỉ trong một thời gian vô cùng ngắn ngủi mà thôi, đã hai lần nàng mơ hồ cảm thấy Chân giống như một con người. Liệu rằng do khung cảnh tĩnh mịch của buổi sáng mùa đông hiện thời, hay bởi vì thời gian gắn bó lâu dài đã khiến nàng bất giác coi nó như một con người, có cảm nhận, có suy nghĩ, có thể chia sẻ với nàng cảm xúc?…

Tuyết Hồ không rõ. Có một bức tường nào đó đang dựng lên trong đầu nàng, ngăn cản nàng tiến tới những suy nghĩ chẳng mạch lạc cũng không có căn cứ đó. Rõ ràng rằng, nàng không hề muốn nghĩ thêm, nghĩ kĩ về vấn đề này.

Chân vẫn ngồi im không nhúc nhích lặng lẽ dõi theo từng bước chân của nàng tới gần. Tuyết Hồ ngồi xuống cạnh nó. Ở một tư thế như thế này, ngay cả đỉnh đầu của nàng cũng chỉ cao ngang tầm cổ của Chân. Cảm giác có chút nhỏ bé cũng có chút yếu đuối. Nàng vươn tay xoa lên cổ nó, kéo dọc tới sống lưng rồi lại lặp lại vài lần. Nụ cười trên môi dường như cũng gượng gạo:

- Sao em lại ở đây?

Có một cảm giác mơ hồ rằng nó không chỉ ngồi đây từ sáng sớm mà thôi. Lớp lông vẫn còn đọng hơi ướt của sương đêm phần nào khẳng định với nàng điều đó.

Chỉ là một câu hỏi mà thôi, Tuyết Hồ biết và vẫn luôn biết không bao giờ có được câu trả lời. Có những khi người ta hỏi chẳng phải để lấy được thông tin, mà đơn giản chỉ là một lời nói. Có thể là báo với thế giới sự tồn tại của cá nhân họ, cũng có thể là một lời động viên an ủi… Thế nhưng hoàn cảnh hiện thời của Tuyết Hồ thì sao? Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, chẳng qua là thói quen mà thôi. Hỏi chỉ để hỏi, trước giờ nàng đã từng nói với nó biết bao nhiêu điều, đã từng một lần quan tâm tới phản hồi hay chưa?

Tuyết Hồ thu tay trở về đặt lên hai chân đang khoanh tròn trước người. Vai hơi dựa về phía Chân giống như muốn lấy một điểm tựa. Nàng dõi theo tầm mắt của Chân, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Đáy mắt trong trẻo luôn ẩn chứa một chút buồn bị nhuộm vàng bởi tia nắng, dưới một góc chiếu sáng tinh tế mà ánh lên vẻ long lanh rạng rỡ hiếm thấy.

Một người một sư tử ngồi dựa vào nhau tĩnh lặng, phủ kín bởi nắng sáng, cuộn quanh bởi gió đông. Hai đôi mắt cùng nhìn về một phía, như tìm kiếm, như khám phá. Rất lâu, rất lâu… Giống như tin rằng nếu thật sự kiên nhẫn, giữa khoảng không trước mắt họ sẽ hiện lên một cánh cửa diệu kì mở ra một chân trời mới, đưa họ tới một nơi cất chứa hạnh phúc – thứ mà mà cả đời này không chỉ mình họ, mà mỗi con người đều đang kiếm tìm.

***

Ngày hôm nay trong nhà không hề có thêm bất cứ một nghi lễ giải hạn nào nữa. Mọi người đều không hiểu đoàn lễ kia còn ở lại để làm gì?

Nếu là thời điểm bình thường, Tuyết Hồ chắc chắn cũng sẽ nảy sinh tò mò mà hỏi thăm. Thế nhưng với tình hình hiện tại, nàng chẳng còn chút khoảng trống nào mà suy nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác. Bởi từ chiều, Chân đột nhiên lăn ra bất tỉnh.

Tuyết Hồ lo lắng lay lay người nó, cũng nhiều lần gọi to mấy tiếng nhưng chẳng hề có phản ứng. Có lẽ là cảm ốm, nhưng nàng không có một chút kiến thức nào về việc một con vật nuôi trong nhà bị cảm ốm, chứ đừng nói gì tới chuyện là một con sư tử.

Nàng nhìn Chân nằm im lìm hai mắt nhắm nghiền giữa mảnh sân nhỏ trước phòng, trong lòng nóng như lửa đốt. Bất đắc dĩ bỏ mặc một mình nó nằm đấy, nàng xoay người chạy đi tìm quản gia, người duy nhất trong phủ có khả năng có chút thông tin hữu ích. Thế nhưng chạy loanh quanh một lượt, tới tận khi phần lưng dưới lớp áo bông dày cộp đã lấm tấm mồ hôi rốt cuộc mới tìm được người. Không nghĩ tới quản gia lại đang nhàn nhã ngồi trên ghế tán chuyện cùng với vị khách lạ mặt đã có duyên hai lần gặp mặt mà chưa một lần hỏi tên.

Tuyết Hồ sốt sắng, trực tiếp bỏ qua sự hiện diện của người kia, một mạch lao tới túm lấy quản gia, giọng điệu lo lắng:

- Quản gia, ông tới xem xem Chân lại có chuyện rồi!

Quản gia dường như còn chút quyến luyến không đành, nhưng dưới sự lôi kéo của Tuyết Hồ cũng buộc phải đứng dậy đi cùng. Nhưng mới vừa bước được hai bước, người ngồi bên cạnh lại đột ngột lên tiếng:

- Có thể để ta giúp đỡ được không?

Không chỉ quản gia, Tuyết Hồ cũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn ông ta. Quản gia trên vẻ mặt có thêm một chút hào hứng vội vã hỏi:

- Thầy cũng biết cả cách chữa bệnh cho sư tử sao? Ôi, thật đáng bái phục!

Người kia chỉ cười nhạt, vẫn như cũ ung dung ngồi trên ghế. Lúc ngẩng lên nhìn vào ánh mắt nóng vội pha chút kì lạ của Tuyết Hồ thì hai mi mắt khẽ nheo lại, thản nhiên gật gật đầu:

- Quả là có biết chút ít. Thế nhưng đây là bí mật trong nghề, liệu có thể nói riêng với cô hai đây được không?

Quản gia vừa nghe thấy hai chữ bí mật thì mặt mày hớn hở, thế nhưng chờ tới nốt chữ cuối cùng được người ngồi trên ghế lưu loát nói ra thì lập tức ỉu xìu như bánh đa gặp nước, vụng trộm hừ mũi một tiếng nhưng tới lúc ngước lên đã lấy được lại bộ mặt thành kính như lúc đầu:

- Được, được! Yêu cầu của thầy làm sao tôi dám không nghe theo?

Dứt lời liền rời khỏi, trước lúc chân thứ hai bước ra khỏi bậc cửa vẫn còn có chút lưu luyến ngoái đầu nhìn lại.

Tuyết Hồ vốn dĩ không ngờ người này lại đột nhiên nói như vậy. Kì lạ, cùng là thầy đấy, nhưng thầy cúng lại cũng có thêm nghề của thầy lang?

Nàng chưa có phản ứng gì, vẫn yên lặng đứng nguyên tại chỗ, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng. Người ngồi trên ghế kia quả thực thái độ rất dễ khiến người ta cảm thấy khó chịu. Có chuyện gì thì nói thẳng hết ra đi, dù rằng vẫn biết nửa hở nửa kín mới là hấp dẫn, thế nhưng đó là thứ khiến người ta tò mò mà không thấu, dửng dưng mà không xong, rất hại não, rất bực bội. Bản thân đã là một thầy cúng, khoác trên mình thêm vẻ thần bí như nắm được thiên cơ thế kia khiến cho người ngoài nhìn vào ông ta giống như càng tăng thêm phần khao khát được nắm bắt thông tin. Chỉ có điều, đã là thiên cơ thì làm sao biết được dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ cần phải trả một cái giá gì hay sao?

Tuyết Hồ thở ra một hơi, quay đầu ra phía khác nói đều đều:

- Nếu quả thực ông có thể chữa trị cho Chân, nhà tôi chẳng tiếc gì trả thêm cho ông tiền.

Ông ta cười khẩy, thân mình thoáng rung nhẹ, giọng pha một chút khiêu khích:

- Cô hai vội như vậy làm gì? Mà quên chưa nói, cô có thể gọi ta là thầy Dương, khách khí xa lạ như vậy không hay chút nào.

Tuyết Hồ nhíu mày, thầm cảm thấy khó chịu trong lòng. Nàng bản tính nóng nảy, chịu đứng ở đây đấu trí đấu mắt cùng ông ta nãy giờ đã hơi quá giới hạn. Bây giờ còn bày đặt làm quen này nọ, rốt cuộc là có ý gì đây?

- Thầy Dương, ông muốn nói gì thì nói nhanh lên một chút. Chân đang ốm, tôi chẳng có nhiều thì giờ để chơi trốn tìm đâu!

Lúc nàng nói lời này đã ngẩng đầu lên nhìn thẳng, đối diện với ánh mắt không kiêng dè của người kia. Hai con mắt vẫn trắng xóa không có tiêu cự, nhưng rất chuẩn xác chiếu thẳng tới phía nàng. Một lần nữa Tuyết Hồ càng khẳng định, ông ta hoàn toàn không phải là một người mù! Cảm giác giống như ánh mắt ấy đang xuyên thấu đầu óc nàng, bất cứ suy nghĩ gì cũng không thể che giấu. Sau lưng nàng lớp mồ hôi vừa mới dần khô đã lại vã ra, một cảm giác gai người khó tả.

Ông ta không còn cười, chân mày hơi nhíu lại, chỉ nhìn nàng bằng vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Tuyết Hồ bực bội, không nói không rằng quay người dợm bước chân rời khỏi. Nhưng dù sao cũng chưa đi tới bậc cửa đã lại một lần nữa bị gọi lại:

- Nóng vội luôn luôn làm hỏng chuyện!

Tuyết Hồ dường như chẳng có phản ứng gì. Rốt cuộc phải đợi tới câu nói thứ hai đôi chân mới chịu dừng lại:

- Con sư tử của cô hai vốn dĩ chẳng bị bệnh gì cả, chẳng qua hắn chỉ đang sắp sửa phải đối mặt với cái chết mà thôi!

Một chữ “chết” nói ra thật nhẹ nhàng kia đã chạm vào một vết đen kín đáo nào đó vẫn giấu kĩ trong lòng Tuyết Hồ. Nàng ngây ngẩn cả người, hai bàn tay khẽ run lên. Phải rất lâu sau mới lấy đủ dũng khí để quay người lại, một lần nữa đối diện với thầy Dương.

Bản thân lí trí của Tuyết Hồ không muốn nàng tin tưởng. Nhưng có lẽ bởi sự thần bí kì lạ của một người đang khoác trên mình tấm áo choàng của thầy cúng, hay có lẽ bởi vì dáng vẻ nhìn thấu hết mọi sự trên đời bằng đôi mắt trắng dã không tiêu cự nhưng luôn nhìn về phía trước một cách chuẩn xác, cũng có lẽ chỉ bởi vì giọng điệu nắm chắc hết thảy của ông ta, tận sâu trong lòng của Tuyết Hồ giống như đã tin tưởng đó là sự thật. Phải, rất đáng sợ nhưng lại khiến con người ta tin tưởng.

Nàng nghe thấy giọng mình ấp úng run rẩy:

- Ông nói… sẽ chết sao?

- Đúng vậy!

Còn chưa kịp đợi Tuyết Hồ dừng hẳn câu nói, thầy Dương đã quả quyết khẳng định lại. Nàng không muốn tin một chút nào, nhưng cũng chẳng thể tìm được bất cứ lí do hay câu hỏi nào để chất vấn lại ông ta về tính đúng đắn của điều đó.

Vẫn biết một con vật nuôi trong nhà thông thường sẽ chẳng thể ở bên cạnh mình cả đời được. Thế nhưng nó là Chân kia mà, là một con sư tử núi khôn ngoan tinh lẹ kia mà, có lẽ nào lại dễ dàng rời bỏ nàng như thế?

Thầy Dương bày ra bộ mặt nghiêm túc khó thấy, trong ánh mắt dường như còn có một tia mong chờ rất nhạt.

- Muốn biết lí do vì sao phải không? Đó cũng là chuyện mà hôm nay ta muốn nói với cô. Nhưng trước hết, cô hai, ta mạn phép được hỏi cô một câu này đã. Liệu… cô có tiếc tính mạng của bản thân mình hay không?

Tuyết Hồ nhíu chặt mày, có cảm giác thiếu chân thực. Tính mạng của nàng hay sao? Đó là thứ mà đã lâu rồi nàng còn chưa từng nghĩ tới.

Nàng thở mạnh một hơi, rốt cuộc quay người lặng lẽ tiến tới bàn nước thẳng đối diện ghế ngồi của thầy Dương, hai mắt không một chút kiêng dè nhìn thẳng, trong giọng nói pha theo ít nhiều lạnh nhạt nhưng vẫn không cách nào che đi một tầng lo sợ bất an.

- Tính mạng của tôi thì sao, mà đối với Chân thì có ý nghĩa thế nào?

Thầy Dương hơi nheo hai mắt lại, thong thả nói từng chuyện. Mỗi lời, mỗi ý trong đó đều là những thứ Tuyết Hồ chưa một lần được nghe qua trong đời, càng đừng nói gì tới chuyện từng một lần biết rằng đó lại là chuyện có thật.

- Cô có tin rằng trên đời này thật sự có thần tiên chăng?… Những thứ khác trong vận mệnh, bản thân chẳng dám nhiều lời, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng phải khẳng định rằng cô là một người có số kiếp rất đặc biệt.

Dừng một lát, ông ta nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm rồi mới tiếp lời:

- Thần tiên cũng vậy, mà kẻ tu sắp thành tiên cũng vậy. Vốn dĩ gặp được đã là một điều rất may mắn, nhưng đổi lại ở cô, mọi chuyện lại không chỉ đơn giản dừng lại ở một chữ “gặp” ấy. Nói thật, bản thân tôi cũng không rõ đó là phúc hay là hạn. Tốt hay xấu, có lẽ không chỉ phụ thuộc vào một mình cô mà còn phụ thuộc vào rất nhiều điều khác nữa…

***

Tuyết Hồ trở về phòng trong vô thức, ngay cả ý định đi tìm Chân lúc đầu cũng đã đều quên hết. Thầy Dương nói với nàng rất nhiều điều. Phải, trong một thời gian ngắn ngủi như thế đối với bản thân nàng dường như đã là quá tải. Nàng thậm chí không hiểu hết, nhớ hết được những lời trong đó. Thế nhưng vẫn có những câu chữ tới tận lúc này, khi mà nàng đã chẳng còn một chút sức lực để ngồi dậy, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng, chúng vẫn quanh quẩn vang vang bên tai không cách nào rũ bỏ:

- Hắn vốn dĩ đang tu tiên, thế nhưng bị đưa về nơi này, thiếu đi linh khí trời đất đối với hắn mà nói không chỉ dừng lại ở việc suy giảm tiên lực, mà còn khiến cho tính mạng gặp nguy hiểm. Thứ duy nhất cứu được hắn lúc này là sinh khí trong sinh mạng của một người sống. Có lẽ ngoài cô ra, sẽ chẳng còn ai chịu giúp hắn… À không, không chắc cô cũng có thể sẽ là người giúp hắn.

Cơ thể nàng bởi vì đường đột, cũng có thể bởi vì giật mình sợ hãi mà mất dần đi sức lực, hai chân cũng như muốn nhũn ra. Nàng khó khăn bám chặt vào thành ghế, đầu hơi cúi xuống nhìn chăm chăm vào nền đá phẳng phiu. Con người kì lạ trước mặt nàng kia, mỗi lời ông ta nói ra đều giống như một tia chớp sáng rực lóe lên giáng thẳng xuống đầu nàng.

Quá trực tiếp, quá thẳng thắn.

Là thật sao? Hay chỉ là giả dối?

Từng lời, từng lời đều có sức mạnh rút đi sinh lực của nàng, kéo căng từng giác quan, khiến cho mọi thứ đều trở nên xa lạ đáng sợ, khiến cho bản thân càng trở nên sợ hãi không cách nào hóa giải.

Không gian vắng lặng, ngay cả một tiếng chim hót buổi sáng cũng không có.

Tuyết Hồ im lặng rất lâu, nhưng người phía trong kia cũng vẫn có đủ kiên nhẫn để đợi chờ, chờ một câu trả lời mà chính bản thân nàng luôn sợ hãi phải nghĩ tới.

Một câu nói ngắn ngủi khi ấy cũng rút cạn chút sức lực cuối cùng, nàng hỏi ra điều mà câu trả lời đều đã nắm rõ trong lòng.

- Nói như vậy, muốn cứu được Chân, tôi bắt buộc phải chết?

Chẳng qua chỉ là một sự khẳng định lại mà thôi, cái gật đầu ấy trong mắt nàng vẫn trở nên đáng sợ. Không rõ bằng sức mạnh nào giúp nàng rời khỏi. Thế nhưng người đó còn chưa hề có ý định buông tha. Ông ta dai dẳng kiên trì, đuổi cùng giết tận không chừa lại cho nàng một chút mỏng manh hi vọng.

- Đáng lẽ thiên cơ không được tiết lộ, nhưng đã như vậy rồi vẫn nên cho cô biết thêm một điều, tránh cho có quyết định nào phải tiếc nuối. Dương thọ của cô còn đúng năm mươi năm nữa. Xem ra cũng khá lớn phải không?

Nàng ngẩn người một lúc rồi mới vội vã bước tiếp.

Cho tới tận lúc này, khi đã dần dần bình tĩnh lại, trong lòng vẫn ngổn ngang trăm loại cảm xúc lạ lẫm rất mạnh mẽ đang hòa trộn lại, đè ép vỡ vụn từng mạch máu trong cơ thể.

Sợ sao? Nàng đương nhiên sợ chứ! Trên đời này không một ai không sợ hãi khi đối diện với cái chết. Nhưng nỗi sợ hãi tưởng chừng như quá đơn giản và đương nhiên ấy lại dằn vặt trái tim nàng, khiến nàng đau khổ nhận ra, bản thân thì ra quá ích kỉ như vậy. Hi sinh tính mạng để bảo vệ một sinh mạng thân thiết lại là điều đáng sợ như vậy sao?…

Tuyết Hồ đặt tay lên ngực giữ lại trái tim đang không ngừng co rút rộn rã đập mạnh từng tiếng. Nàng sống chẳng hề vui vẻ gì, đó là điều hơn mười bảy năm nay chưa từng đổi khác. Thế nhưng nàng vẫn luôn muốn sống, vẫn luôn cố chấp níu kéo sự sống. Liệu có đáng không? Hi sinh đi một cuộc sống nhạt nhòa không ý nghĩa ấy có đáng không? Câu hỏi ấy là điều càng khiến trong lòng nàng sợ hãi.

Ngay từ khi thầy Dương bắt đầu nói chuyện với nàng, cho tới ngay lúc ông ta nói tới dương thọ của nàng, Tuyết Hồ vẫn luôn hiểu rõ, sự hi sinh ấy là xứng đáng, vô cùng xứng đáng.

Biết rồi lại càng sợ, sợ hãi lại khiến bản thân đau lòng hổ thẹn. Vì sao chẳng có ai muốn thân thiết với nàng, vì sao mọi người lại ghét bỏ coi thường nàng? Không chỉ bởi vì tội ác ngày nhỏ, còn là bởi vì sự hèn nhát ích kỉ trong con người nàng…

Hai dòng nước mắt nóng hổi theo khóe mắt chảy xuống, chạy dài hai bên thái dương rồi rơi xuống, thấm vào ruột bông chỉ để lại vẻn vẹn hai chấm nhỏ như nét tô điểm.

Một sinh mạng mà thôi, cho dù không còn nữa cũng chẳng là điều gì đáng kể…

Mê man dằn vặt cũng mất trọn một ngày. Không đếm được đã mấy lần có kẻ vào người ra, chỉ loáng thoáng có tiếng động còn cũng chẳng rõ là gì. Thế nhưng dường như có một bóng dáng lại chẳng hề xuất hiện.

Chờ tới lúc mấy tia nắng đầu tiên của ngày mới từ từ xuất hiện, Tuyết Hồ đã tỉnh táo lại nhiều lắm. Cảm giác giống như cuộc đời suốt mười bảy năm của nàng chưa từng tỉnh táo như vậy, càng chưa từng chắc chắn mãnh liệt đến vậy.

Đẩy nhẹ cửa, nhíu mày đón cái lạnh của buổi sáng mùa đông, bất chợt trong tầm mắt lại bắt gặp một thứ.

Nghẹn ngào, rung động…

Giống như đã cả vạn năm rồi xa cách, giống như cũng đã từng trải qua âm dương ly biệt…

Cục bông trắng giữa ánh sáng nhợt nhạt lạnh lẽo dường như có đem theo hơi ấm, tan ra thành từng bong bóng nhỏ đột ngột vây lấy nàng. Chút lạnh lẽo ít ỏi của buổi sớm cũng đều vì thế mà tan biến. Có thứ gì đó trong mắt nàng vỡ ra, thậm chí nghe được tiếng leng keng như thủy tinh. Trước mắt cũng nhòa đi, chỉ lờ mờ cảm nhận được Chân đang tiến về phía nàng, cái đầu tròn đang áp vào người nàng khẽ dụi nhẹ.

Vì sao phải mất nhiều thời gian suy nghĩ như vậy?

Tại sao phải băn khoăn trằn trọc tới vậy?

Chân của nàng, Chân vô giá của nàng…

Trên đời này chẳng có cái giá nào là không xứng đáng cả!…