5
Người đàn ông tự xưng là Abarato. Ông ta nói rằng mình tiến vào thế giới khác là để tìm tung tích của người vợ đã mất tích bí ẩn của mình.
“Tôi xin lỗi. Vì đã tìm vợ mình quá lâu rồi… Nên khi thấy hai đứa, tôi đã vô tình nhầm thành cô ấy. Thành thật xin lỗi.”
“Không sao...” Vì rất bối rối nên tôi chỉ trả lời cho qua loa.
Chuyện này sao có thể coi thành cái trường hợp nhận nhầm người, đúng không? Chẳng phải rất lạ khi ông chú này lại cùng lúc nhầm cả tôi và Toriko thành vợ ổng sao?
Và khi ông chú này bước tới gần, tôi đã nhận ra một chuyện. Ông chú này hôi kinh khủng.
Ban đầu tôi nghĩ nước da ngăm đen của ổng là do rám nắng, nhưng thật ra là bị một lớp đất bẩn đóng lên, tóc tai thì cũng bù loa bù lu làm tôi không thể đoán ra ông chú này đã bao nhiêu ngày chưa tắm.
“Chú đã ở đây bao lâu rồi?”
“Hôm nay là ngày thứ 38.”
Nghe câu trả lời ngay tắp lự của người đàn ông, tôi không khỏi sốc. Dường như Toriko cũng rất bất ngờ vì đáp án này và lập tức hỏi ổng. “Chú đã dành phần lớn thời gian tại đây à?
Chú không về nhà sao?”
“Thỉnh thoảng tôi vẫn về. Mỗi khi tôi cần tiếp tế. Còn lại thì tôi luôn ở đây. Rốt cuộc, chẳng có lý do nào để tôi quay lại một thế giới không có em.”
“Chú... Vợ chú từng quý giá với chú lắm nhỉ.”
Vốn dĩ tôi muốn nói điều gì đó vô hại để điều hòa bầu không khí một cháu, nhưng xem ra tôi đã thất bại đau đớn. Abarato hung hăng trừng mắt nhìn tôi và tức giận nói.
“Không, không phải là
‘Từng quý giá với chú lắm nhỉ’. Cô ấy rất quý giá với tôi. Hiện tại hay tương lai vẫn thế. Michiko vẫn còn sống. Vợ tôi đang đợi tôi đến cứu cô ấy!”
"Tôi xin lỗi..."
Thấy tôi thu mình lại, nét mặt của Abarato cũng dịu đi một chút. “Không...Xin lỗi, tôi lại mất bình tĩnh. Tức giận với cô chẳng có ích gì cả."
Tôi căng thẳng nhìn Abarato. Trong khoảng thời gian ngắn, người đàn ông này đã hai lần mất kiểm soát cảm xúc và xin lỗi. Rõ ràng là ông ta không ổn định chút nào. Cho dù bây giờ này ông ta không chĩa súng vào chúng tôi, thì cũng chẳng thể nói trước được khi nào ông ta sẽ làm vậy.
“Thực ra, chúng tôi mới chỉ mới cưới không lâu. Tuy gặp nhau qua một cuộc xem mắt, nhưng nhờ cùng có chung sở thích phim ảnh, nên chúng tôi đã rất nhanh trở nên thân thuộc và tiến tới hôn nhân như là chuyện ván đã đóng thuyền rồi... "
Dù chẳng được ai hỏi, cơ mà Abarato đã bắt đầu kể câu chuyện về cách ông ta và vợ mình, Michiko-san, đã gặp nhau.
“Chúng tôi đã cưới nhau gần được một năm rồi. Vào một đêm hè, sau khi đi làm về chúng tôi đã ngồi lại uống bia và ăn edamame rồi sau đó định xem một bộ phim cùng nhau. Tôi về phòng ngủ để chọn phim, lớn tiếng hỏi vợ tôi khi đó đang ở trong phòng khách là cô ấy muốn xem phim gì... ”
Nói đến đây, Abarato dừng lại.
“... Nhưng chẳng có lời đáp lại nào. Khi tôi trở lại phòng khách thì vợ tôi đã không còn nữa. Căn hộ của chúng tôi không lớn nên chẳng có chỗ nào mà cô ấy có thể trốn cả. Cũng không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy cô ấy đã đi ra ngoài. Thời gian mà tôi rời khỏi phòng khách chỉ chừng đâu 10 giây thôi. Nhưng trong lúc đó, vợ tôi đã đột nhiên biến mất mà không để lại một dấu vết nào. Chỉ còn lại chiếc đệm mà cô ấy ngồi lên vẫn còn trũng xuống và mang hơi ấm, cùng ly bia thứ hai mà cô ấy vừa rót đầy. "
Nhớ lại những ký ức này hẳn phải rất đau khổ, bởi tôi có thể nghe ra giọng của ông ta đang run rẩy.
“Phải mất một thời gian khá lâu tôi mới tiếp nhận được tình hình. Sau khi đã chấp nhận được sự thật vợ tôi đã biến mất, tôi đã bắt đầu tìm kiếm tung tích của cô ấy như một kẻ điên, nhưng tôi lại không có đầu mối nào, và không biết phải bắt đầu từ đâu. Nắm chặt bất cứ cơ hội nào có thể tìm được, tôi đã đến nói chuyện với những nhà ngoại cảm và pháp sư. Rồi một trong số họ đã nói với tôi rằng... Michiko đã bị ‘kamikakushi’. "
“Kamikakushi...”Toriko nhẩm miệng từ này, rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Một người đột nhiên biến mất mà không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào. Đây không phải là chuyện hiếm gặp trong dân gian. Từ thời xa xưa, hiện tượng này đã được người Nhật gọi là ‘kamikakushi’, nghĩa đen là bị các vị thần mang đi. Mọi người sẽ bị kéo đến thế giới khác, hoặc lạc vào thế giới khác do nhầm lẫn, và không bao giờ có thể quay trở lại. Dù Samuto-no-Baba trong Toono Monogatari đã từng quay trở lại, nhưng rồi cuối cùng thì cô ta vẫn biến mất. Tôi nghe nói rằng trong những năm 70 và 80 của thế kỷ trước, những câu chuyện về việc nạn nhân bị hút vào “chiều không gian thứ tư” khá là phổ biến.
Khi tôi đang nghiên cứu về vấn đề này, vì nó cũng nằm trong khoản hứng thú với những câu chuyện kỳ lạ có thật, một trong những điểm khiến tôi chú ý nhất chính sự gia tăng về số lượng các truyền thuyết đô thị cùng những câu chuyện truyền miệng về việc bước vào một thế giới khác. Một người đặt chân đến một nơi rất tương tự như thế giới thật nhưng đã có sự biến dạng theo những cách kỳ lạ, và rốt cuộc là kinh hoảng bỏ chạy ngay khi cảm nhận được có điều gì đó không ổn — những câu chuyện kiểu này đã tăng lên đáng kể trong khoảng mười năm trở lại đây. Dù đã có lúc tôi coi chúng không hơn gì “mấy câu chuyện hư cấu”, nhưng bây giờ tôi buộc phải thừa nhận rằng có một phần sự thật trong này.
Cơ mà phải nói rằng, nếu chưa tận mắt nhìn thấy thế giới khác thì làm sao mà tôi có thể tin vào sự tồn tại của nó chứ...
"Và chú đã tin chuyện này?" Tôi ngập ngừng hỏi, Abarato gật đầu.
“Cho dù đó là bắt cóc, vợ tôi bỏ nhà đi hay một cơn điên loạn đột ngột, tôi cũng đã cẩn thận xem xét hết toàn bộ các khả năng. Nhưng không khả năng nào trong số chúng có thể khiến tôi chấp nhận được. Nên vì thế, tôi đã phải coi chuyện đó thành một hiện tượng siêu nhiên. Một tồn tại không thể xác định đã đưa vợ tôi rời khỏi thế giới mà tôi biết. Tôi đã điều tra. Trong quá trình điều tra manh mối về nơi nạn nhân sẽ bị đưa đến sau khi gặp kamikakushi, tôi đã tìm đọc và nghiên cứu những câu chuyện xưa, văn học dân gian cùng truyền thuyết. Để tìm cách liên lạc với các thế giới khác, tôi thậm chí còn học nghề với một gã pháp sư lừa bịp. Tôi nhịn ăn, ngồi dưới thác nước, làm bất cứ điều gì. Và rồi cuối cùng thì tôi đã tìm thấy Đặc Khu.”
Abarato giơ tay lên, ra ý rằng đây chính là cái thế giới khác đấy.
“Lối vào nằm trong một ngôi đền bỏ hoang ở núi Chichibu. Từng có lời đồn một nhóm thanh niên đã đến nơi này chơi trò thử thách lòng can đảm và đã có người biến mất. Tôi đã kiểm tra lại những ghi chép để kiểm chứng tính xác thực của lời đồn, và rồi tôi đã tìm đến một trong những cậu nhóc từng tham gia trò thử thách lòng can đảm năm ấy để nghe lời kể của cậu ta. Sau đó trong khi đang điều tra, vào một lần khi tôi đi qua cổng torii, chỉ trong khoảnh khắc tôi đã nhìn thấy cánh đồng cỏ vàng đẹp như mơ đang phấp phới trong gió. Qua nhiều lần thử nghiệm và thất bại, tôi đã nhận ra rằng nếu bước qua cánh cổng vào một thời điểm và góc độ nhất định, tôi có thể vào không gian đó. ”
Càng nghe câu chuyện của ông ta, tôi càng trở nên sợ hãi vô cớ. Dù Abarato đã giải thích ngắn gọn quá trình điều tra bằng một giọng rành mạch như vậy, song tôi không thể tưởng tượng được ông ấy phải bỏ ra bao nhiêu thời gian và công sức cho chuyện đó nữa.
Vào lúc này, Abarato chớp mắt như thể đã định thần lại, rồi nhìn chúng tôi với vẻ khó hiểu.
“Mà này... Các cô là ai vậy? Tại sao lại đến đây? ”
"Cũng cùng một lý do với ông chú. Một người bạn quan trọng của tôi đã mất tích ở đây.”
Nghe câu trả lời của Toriko, Abarato gật đầu liên tục tỏ vẻ mình có thể hiểu được. Đôi mắt của ông ta bắt đầu ẩm ướt. "Tôi hiểu rồi... Phải khó khăn lắm nhỉ."
Abarato sải bước tiến đến và chột lấy tay Toriko. Mắt tôi như lồi ra. Nếu ông ta có ý định xấu thì Toriko đã bị thương rồi, bởi cậu ấy thậm chí còn chẳng kịp phản ứng khi ông chú này đến gần. Sau một cái bắt tay nồng nhiệt, Abarato quay sang tôi.
"Các cô đến đây cùng nhau để tìm bạn của mình sao?"
"Hửm?! Ờm ... ”
Trong khi tôi còn đang ngập ngừng chưa trả lời, Abarato đã tự đưa ra kết luận của mình, một lần nữa gật đầu.
“Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rất rõ. Cô không thể ngồi yên một chỗ được. Tôi cũng vậy. Cô đã đánh mất một người vô cùng quý giá đối với mình, và không ai có thể thấu hiểu được nỗi đau đó. Tôi biết rõ chuyện này đau đớn lắm. ”
"Ừm, ừ, đúng vậy." Tôi lúng túng không biết phải đáp lại ra sao, quay sang cố nhìn mắt của Toriko đang bị vai Abarato che mất và không khỏi bị sốc. Đôi mắt của Toriko cũng đã mờ mờ sương nước như ông chú kia.
Khoan đã... Cậu đang đồng cảm với ông ta á?!
Trong đầu tôi không khỏi nảy ra suy nghĩ tiến lại gần rồi hét vào mặt cậu ta, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại thì có lẽ đây cũng là chuyện thường tình. Dù sao thì ông chú này và Toriko cũng đang ở trong cùng một hoàn cảnh.
Mình khác biệt.
Trong khi tôi đứng đó không biết phải làm gì, Abarato đã đưa ra một đề nghị cho Toriko.
“Có vẻ như hai cô vẫn chưa quen với Đặc Khu nhỉ. Nếu không phiền thì tôi có thể chỉ cho hai cô một tuyến đường an toàn... ”
"Có được không?" Toriko hỏi.
“Được. Suy cho cùng thì tôi không nỡ thấy hai cô rơi vào ‘Lỗi’ ngay trước mặt được. "
“Cậu nghe không! Tốt quá rồi phải không Sorawo?” Toriko quay sang nhìn tôi với một nụ cười rạng rỡ và nói.
Tôi chỉ có thể gật đầu.