4
3 ngày sau, hơn 10 giờ sáng, trong lúc tôi đang đọc một cuốn sách mới xuất bản tại tầng 1 của một hiệu sách Shosen Grande ở Jinbouchou thì Toriko - người đến muộn, cuối cùng cũng đã xuất hiện.
“Cậu đợi lâu chưa?”
“15 phút.”
“Không phải lúc này cậu nên trả lời là ‘Tôi vừa mới đến thôi’ sao?”
“Cậu nghĩ chúng ta đến đây để hẹn hò hay gì?” Tôi nói cộc lốc, không đợi lời đáp lại mà bước ra khỏi hiệu sách. Toriko vội đuổi theo. Hôm nay cũng có mưa nhưng không ai trong chúng tôi mang theo ô cả, cũng bởi vì trang phục mà hai đứa mặc hôm nay cho dù có để bị nước mưa xối ướt thì cũng chẳng hề gì. Toriko và tôi đều đang bận bộ đồ mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau đã mặc. Tôi đang mặc áo khoác lông giả cừu hiệu Uniqlo, quần dài rằn ri và giày thể thao. Còn Toriko thì đang mặc một chiếc áo khoác màu ô liu và chiếc quần jean là hàng xuất dư từ quân đội, chân mang đôi bốt đan chéo dây.
“Sorawo, cậu có mang theo súng không?” Cậu ta hỏi thẳng. May mắn là không có ai xung quanh chú ý tới, nhưng dẫu vậy tôi vẫn đáp lại bằng một giọng nhỏ lí nhí.
“... Có. Phòng lúc khẩn cấp.”
Tôi đã mua một bao súng tại một cửa hàng chuyên về trò chơi sinh tồn, và khẩu Makarov đã được tôi nhét vào trong bao súng bằng da rồi đặt trong cái túi xách rồi. Đó là một bao súng đeo bắp chân, là cái loại được đeo trên đùi. Tôi đã mua đúng theo những thứ mà nhân viên bán hàng đã đề nghị.
Chúng tôi cùng bước vào tòa nhà cao tầng đã khá quen thuộc rồi tiến vào thang máy. Tôi quan sát thứ tự tầng mà Toriko nhấn và ghi nhớ. 4, 2, 6, 2, 10, 5. Khi lên đến tầng 5, người phụ nữ không nhìn rõ mặt lại chạy đến cố dừng thang máy. Rất đáng sợ, tôi nhắm mắt lại. 1, 3, 8, 2, 7, 10... Tại một số vị trí, các con số trên màn hình thang máy đã biến đổi thành những ký tự không thể đọc được, và rồi thang máy cuối cùng cũng dừng lại khi lên tới tầng thượng. Cái hành lang tối tăm mà lần trước bọn tôi nhìn thấy đã không xuất hiện nữa.
Một làn gió ấm đã lùa vào trong ngay khi cánh cửa thang máy dạt sang hai bên, và tôi bước ra khỏi sân thượng trống rỗng cùng với Toriko.
Bầu trời trên cao u ám với đầy những rặng mây. Không có mưa. Từ tầng thượng nhìn ra xa, tôi có thể nhìn thấy bóng của những rặng mây đang lững lờ lướt trên những bình nguyên chênh vênh. Tại những ngọn núi ở rìa tầm nhìn, có một vùng mây đen góc cạnh kỳ lạ nhìn giống như một màng lưới khổng lồ. Sấm sét liên tục nổ ra từ vùng mây đen kia đồng thời làm trời mưa rõ to ở khu vực đó. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một tác động thời tiết dữ dội như này ở thế giới khác, và điều khiến tôi cảm thấy sợ hãi chính là tôi chẳng hề nghe được bất cứ tiếng sấm nào. Tất cả những gì chúng tôi nghe thấy là tiếng cỏ cây xào xạc cùng tiếng gió hú. Khi dời dần tầm mắt về phía chân núi, trong sát na, tôi có cảm giác như mình nhìn thấy một vật thể hình tam giác đang di chuyển giữa những ngọn cây. Nhưng vì khoảng cách quá xa cho nên tôi chẳng thể nhìn rõ đó là cái gì.
Sau khi đã đi xuống dưới mặt đất từ cái thang thép đặt bên ngoài khung sườn của tòa nhà sẽ vang lên tiếng ọp ẹp mỗi khi giẫm lên, bọn tôi kiểm tra lại trang thiết bị của mình. Sức nặng từ khẩu Makarov được đặt trong cái bao súng đeo ở bắp đùi đã làm tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút. Việc đạn đã hiệu quả trước Kunekune đã đóng một phần không nhỏ trong đó. Như Dutch Schaefer đã từng nói, “Nếu nó chảy máu, thì chúng ta có thể giết được nó.” … Dù Kunekune chẳng chảy tí máu nào.
Rút kinh nghiệm từ bài học trước, lần này tôi đã chuẩn bị bao tay; bao tay đi bộ leo núi từ gian hàng đồ thể thao của Ikebukuro Seibu.
Toriko cũng đeo một đôi găng tay dày với miếng đệm ở lưng. Tôi nhớ rằng hình như cái này gọi là găng tay chiến thuật.
Tôi đứng dậy sau khi đã kiểm tra xong. “Vậy, nếu đi tìm Satsuki-san thì chúng ta nên đi từ đâu?”
“Tôi đã đi theo hướng Bắc và hướng Đông vài lần rồi, nhưng tôi không tìm ra bất cứ manh mối nào cả. Khi đi theo hướng Tây thì tôi đã gặp cậu. Tôi nghĩ rằng cậu biết rõ khu vực đó hơn tôi, cậu có từng nhìn thấy dấu hiệu của người khác chưa?”
“Thực sự thì tôi không có dư tinh lực để quan sát xung quanh nhưng tôi có cảm giác vùng đất ngập nước đó cứ như kéo dài vô tận ấy. Còn gì nữa không? Có nơi nào mà Satsuki-san có thể đã đi đến không?"
“Chị ấy không phải là kiểu người thích bàn về kế hoạch đã định với mọi người...”
Nghe xong câu trả lời chẳng có chút đáng tin nào này, tôi cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Vậy thì để tôi quyết định đường đi nhé? Lúc nãy khi nhìn từ trên xuống, tôi đã thấy một nơi tương tự như một tòa nhà bỏ hoang ở phía Tây Nam. Nếu cậu chưa đi qua chỗ đó bao giờ thì bây giờ chúng ta sẽ nhắm đến đích đến này. Nếu bạn của cậu bị thương và không thể di chuyển, thì hẳn là chị ấy có khả năng sẽ trú ẩn ở trong một tòa nhà có mái che đúng không? "
“Hiểu rồi.” Toriko gật đầu không phản đối.
Chúng tôi tránh xa con đường mòn nhân tạo chỉ hướng đến phía Đông và phía Tây trước tòa nhà, rồi tiến thẳng vào đồng cỏ.
Quả thật lúc nhìn từ trên cao xuống thì đích đến trông rất gần, nhưng khi chúng tôi đi thì không như vậy. Chúng tôi đã đi được một lúc, song cái tòa nhà bỏ hoang màu trắng nhỏ xíu xiu mà chúng tôi nhìn thấy trước mắt vẫn chẳng to hơn tí nào. Thỉnh thoảng tôi lại lấy la bàn ra để xác nhận phương hướng rồi tiếp tục bước đi trong im lặng. Chỉ là mũi tên hướng Bắc đôi lúc lại rung rung, hoặc bắt đầu xoay tròn giống như bị mất phương hướng, điều này khiến tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Sorawo, tâm trạng của cậu không được tốt lắm nhỉ?" Toriko đang đi sau tôi mở miệng hỏi. "Tôi không thích cảm giác mập mờ, nên nếu có chuyện gì thì cậu cứ nói đi."
“Không hẳn. Tôi chỉ nghĩ rằng cậu thiếu não hơn tôi nghĩ thôi. "
"Ý cậu là gì?"
“Cậu quyết tâm cứu bạn mình, nhưng có vẻ như cậu còn chưa nghĩ đến việc để làm gì.”
"Ngay cả khi nói như thế, ừm... dù não của tôi hiểu là mình không thể quá vội vàng, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Satsuki có thể đang gặp nguy hiểm, tôi thực sự không thể ngồi yên dược." Toriko giải thích bằng một giọng lo lắng.
“Hừ. Coi bộ cậu lo lắng cho chị ta quá nhỉ."
"Bởi vì Satsuki là người bạn duy nhất của tôi."
“À, vậy ư? Mong cậu sẽ tìm thấy chị ấy.”
Sau một lúc im lặng, Toriko nói. “... Nè, Sorawo, không được hay lắm đâu."
"Có ý gì?"
“Cái kiểu giọng điệu bực bội đó! Cậu không thể ngưng hành động như một đứa trẻ con được à?”
Tôi tức giận quay đầu lại ngay lập tức. “Câu này là tôi -” Khi tôi định nói ra suy nghĩ của mình, đột nhiên một giọng nam đã vang lên khiến tôi sững người ngay tại chỗ.
"Đứng lại!"
Một người đàn ông mà chúng tôi không hề quan biết đang đứng giữa đám cỏ cách đó không đến 10 mét. Hắn khoác một chiếc áo khoác dày đan bằng những sợi cỏ khô bên ngoài bộ đồng phục quân đội và hai tay đang cầm một khẩu súng lớn mà trước giờ tôi chỉ thấy trong phim. Một khẩu AK hoặc là khẩu gì đó thuộc dòng này. Hắn không nhắm súng về phía chúng tôi — nòng súng đang hướng xuống đất. Gương mặt hơi rám nắng của hắn được bao trọn bởi bộ râu xồm xoàng, đang mở to đôi mắt lườm chúng tôi.
"Không được di chuyển!" Toriko hét lớn, giọng rõ sắc lẹm.
Tôi nhìn sang thì thấy Toriko đã rút súng ra và đang nhắm thẳng vào người đàn ông. Người đàn ông ngay lập tức dừng lại, bỏ tay phải ra khỏi khẩu AK và hướng lòng bàn tay về phía Toriko như thể ra hiệu cho cậu ấy dừng lại.
“Cô sẽ chết nếu đi xa hơn đấy. Có lỗi ở đây. "
"Lỗi? Đấy là cái gì? Sao cũng được, dù sao thì anh thả súng xuống trước đi. ”
"Tôi từ chối. Tôi vừa cứu mạng hai cô đấy. Nhìn này."
Người đàn ông từ từ hạ tay phải xuống, cho các ngón tay vào một chiếc túi nhỏ treo trên thắt lưng, và rút ra một chiếc ốc vít.
“Nhìn kỹ này,” Hắn nhắc lại một lần nữa trước khi tung cái ốc vít về một chỗ cách tôi khoảng 1 mét.
Đùng!
Một âm thanh mà trước giờ tôi chưa từng nghe thấy cùng với một tia sáng đã xuất hiện. Tôi nhắm mắt lại theo phản xạ, và sau đó một làn khí nóng đã phả vào mặt tôi.
Sau vài giây, tôi run rẩy mở mắt ra lần nữa và không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Con ốc vít vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung. Qua sức nóng đủ để làm biến dạng khung cảnh trước mắt, có thể thấy con ốc vít đang nóng chảy đỏ rực.
"Cái quái gì thế này...?" Toriko đứng sau tôi thì thầm.
Tiếp tục quan sát, tôi đã nhìn thấy một phần của con ốc vít chuyển sang màu đen và co nhỏ lại. Đó không phải là hiện tượng xảy ra sau khi kim loại bị đốt cháy. Tôi thấy nó giống như là cặn của một que diêm sau khi bị đốt. Ngay sau đó, toàn bộ con ốc vít trong nháy mắt đã biến thành than cốc và rơi xuống đất. Giữa bãi cỏ có đường kính khoảng 60 cm là một khu vực chẳng có gì mọc lên, xung quanh là tro bụi cùng một mẩu than cốc hình ốc vít siêu nhỏ.
Tôi loạng choạng lùi lại phía sau. Mặt tôi tái ngắt đi không còn một giọt máu vì sợ. Nếu tôi bước thêm một bước nữa, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra cơ chứ? Khi tôi sắp ngã ngửa xuống đất, có người đã nhẹ nhàng đỡ lấy tôi từ phía sau. Chính là Toriko đã đỡ tôi.
Người đàn ông đeo khẩu AK vào lưng và từng bước từng bước tiến tới.
“Đây là ‘lò nướng’. Nếu cô sơ ý giẫm vào, thì nó sẽ nướng chín cô đến tận xương tủy. Và bởi vì nó sẽ biến mọi thứ trở thành tro ngay lập tức, nên nếu cô muốn nấu ăn bằng nó thì mau bỏ ý nghĩ ấy đi là vừa. Trong ‘Đặc Khu’ toàn mất cái Lỗi nguy hiểm như thế này."
"L... lỗi là gì?"
“Đó là những điểm không gian dị thường vô cùng nguy hiểm. Bẫy siêu nhiên. Bước vào trong một khu vực nhiều điểm mù như này mà chẳng kiểm tra phía trước là gì chẳng khác nào … tự sát... ”
Đang nói chuyện, người đàn ông đột nhiên im lặng. Đôi mắt của y đột nhiên mất tiêu cự và chẳng biết được y đang nhìn vào đâu.
"Mi ... Michiko?"
"Hả?"
Tôi quay đầu lại vì nghĩ rằng có thể còn ai khác quanh đây, nhưng sau khi dạo quanh một lượt thì tôi chẳng thấy có ai khác trên vùng bình nguyên này. Toriko cũng đang cảnh giác nhìn người đàn ông đó.
“Michiko, là em đúng không? Em đã trở lại?! Tại sao lại có hai người…?!”
Người đàn ông vội tiến đến, khuôn mặt nhăn lại vì xúc động. Tôi hoảng sợ cố gắng đứng dậy. Toriko chĩa súng về phía y và la lên.
“Ông chú, bình tĩnh đi! Tôi sẽ bắn đấy!”
Thấy mình bị chĩa súng vào người, người đàn ông dừng lại. Với vẻ mặt còn rõ vẻ hoang mang, y thì thào.
"Michiko ..."
“Tôi không phải Michiko! Nhìn kỹ lại đi, ông chú này! ”
Thần thái trong mắt y dần quay trở lại. "Ây... Xin lỗi, hai người các cô không phải là Michiko." Người đàn ông lắc đầu và nhẹ nhàng thở ra. "Tôi bị mất kiểm soát. Bây giờ thì ổn rồi. ”
"Thật không?"
"Thật đấy, nên cô vui lòng hạ súng xuống đi. Tôi thực sự ổn rồi. ”
Trái với những lời của y, gương mặt của người đàn ông mang vẻ thất vọng nặng nề. Tôi nghĩ rằng y sắp khóc đến nơi rồi. Chúng tôi căng thẳng nhìn y lấy hai tay che mặt rồi thở dài thườn thượt.
Toriko đợi tôi đứng vững rồi mới từ từ hạ súng xuống.