Sau bữa trưa, vì những người hầu bắt đầu dọn dẹp phòng ăn nên chúng tôi phải di chuyển sang phòng khách để dùng trà.

Cô Rosa nói muốn pha một thử một ít trà thảo mộc cho bác Natsuhi.

Tuy Maria rất muốn ở lại để uống trà, nhưng lão khọm nhà tôi lại dùng cớ trẻ em nên ra ngoài chơi thì tốt hơn để từ chối em ấy.

“Battler, bọn mình ra ngoài đi dạo đi?”

Anh George đề nghị.

“Mấy đứa có thể ra vườn ngắm hoa. Nhưng phải chú ý thời tiết nhé. Tuy trời có vẻ trong xanh nhưng dự báo nói sắp có mưa đấy.”

“U! Maria muốn ra biển chơi, ra biển chơi!”

“Chà. Đó là một ý tưởng tuyệt vời đấy. Không phải lúc nào ta cũng có cơ hội chơi đùa trên bờ cát đâu.”

Nghe bác Eva nói vậy, Jessica lập tức tán đồng.

“Okay. Chúng ta hãy tới bãi biển nào.”

“U! Đi thôi. Đi thôi!”

“Maria. Con phải cẩn thận đừng làm ướt quần áo và giày nhé.”

“U! Không ướt!”

“Ngoan thật đấy. Battler. Cháu hãy để mắt tới Maria nhé.”

“Vâng. Dì an tâm ạ.”

“Hả? Sao con chịu khó nghe lời dì Kyrie thế mà không chịu ngoan ngoãn vâng lời người cha ruột này nhỉ.”

“Hừ! Không có cửa đâu! Chúng ta đi nào anh em ơi!”

Đám trẻ chạy khỏi phòng khách.

Ngay sau đó, ông Genji đẩy toa ăn tiến vào, bắt đầu chuẩn bị trà thảo mộc cho những vị khách quý.

Một mùi hương dễ chịu tràn ngập căn phòng, làm ấm cổ họng mọi người ngay cả khi họ còn chưa nhấp thử ngụm trà nào…

“Chà. Xem ra gia đình Rudolf rất thân thiết với nhau nhỉ. Anh thực hâm mộ chú lắm đó.”

“Anh đừng trêu em nữa. Nhà em sao bằng nhà anh được.”

“Đúng thế. Jessica càng lớn càng đẹp ra. Chị dâu Natsuhi quả là giáo dục có cách.”

“Cảm ơn…”

Natsuhi lạnh nhạt đáp.

… Cuộc nói chuyện bị cắt ngang ở đây, khiến phòng khách lâm vào trầm mặc.

Không chịu nổi bầu không khí này, Hideyoshi bắt đầu khoa tay múa chân để khơi chuyện.

“Trẻ con lớn lên thực nhanh. Trước đây anh cứ nghĩ mình vẫn luôn là một đứa trẻ. Ấy thế mà cơ thể càng ngày càng phát triển, bất tri bất giác đã trở thành người cùng ngồi cùng ăn với những người lớn khác rồi. A. Như Battler chẳng hạn. Lớn tướng đến mức anh chẳng nhận ra được luôn.”

“Nó chỉ được cái cao to chứ tính tình chẳng có tí sự chín chắn nào. Nói chung thằng con nhà em vẫn còn trẻ con lắm.”

“…Em không biết ranh giới giữa người lớn và trẻ con nằm ở đâu nữa. Đến giờ em vẫn không biết mình đã đủ lớn khôn để gọi là một người lớn hay chưa…”

“Hừ, Rosa. Em thật là vô dụng mà. Đó không phải là lời của một bà mẹ đã có con nên nói.”

“Đúng thế. Chúng ta đâu còn là trẻ con nữa mà đều đã lớn cả rồi. Vì thế chúng ta nên ngồi lại trao đổi với nhau bằng lý trí thay vì hành xử một cách cảm tính như thế này.”

Eva cười mỉa mai, làm không khí hơi cứng đờ.

… Sự thoải mái mà mùi trà thảo mộc mang lại đã biến mất.

“Chẳng phải chúng ta đã luôn nói chuyện bằng trí tuệ đó sao… Chỉ biết châm chọc những chuyện không đâu, em chẳng thay đổi chút nào.”

“… Anh cả à. Anh thực sự cư xử như những gì mình nói sao? Ái chà chà, giá như em có thể thu âm lại toàn bộ những lời này để gửi cho người anh trai thời trẻ của mình nhỉ. Rosa thấy có đúng hay không?”

“…”

Rosa hàm hồ cười. Chỉ cần cô dám tỏ ra khẳng định hay phủ nhận thì đều sẽ làm anh Krauss và chị Eva không hài lòng. Đây là cách né tránh vấn đề mà thân là một người con gái út như cô đã học được.

“Bà chị đừng nói nữa. Chúng ta nên tranh thủ đám trẻ vắng mặt mà vào thẳng đề tài có tính trí tuệ đi.”

Rudolf đảo mắt nhìn mọi người. Người thở dài, kẻ chán nản… Đây là vấn đề mà bọn họ bắt buộc phải đối mặt.

“Tuy năm ngoái bác sĩ tuyên bố rằng cha chỉ còn sống được ba tháng. Nhưng tính đến nay đã là chín tháng rồi. Nói cách khác thì ông ấy có thể buông tay nhân thế bất kỳ lúc nào.”

Rudolf dứt lời, Natsuhi đã nói tiếp.

“… Lão gia vẫn còn rất khỏe mạnh. Trời còn chưa tối mà em Rudolf đã nói ẩu nói tả như này là sao. Chị nghĩ em nên tới khoa tâm thần để khám bệnh đi.”

“Chị dâu Natsuhi… Chờ đến lúc chuyện đã rồi mới nhắc đến chủ đề nan kham này thì quá muộn. Chính vì bây giờ cha vẫn còn sống tốt nên chúng ta mới có thời gian bàn bạc kỹ lưỡng ấy chứ. Ah, đó cũng có thể xem là một nghi thức tài sản đi.”

“Hẳn mấy vị ngồi đây cũng không quá quan tâm cha như những gì mình thể hiện nhỉ… Bác sĩ Nanjo. Mời ông giải thích một chút được chứ? Có vẻ bọn họ rất muốn được nghe tin tức từ chính miệng ông nói ra.”

“… Khụ.”

Nanjo, người đang đứng bên cửa sổ để thưởng thức vẻ đẹp của hoa hồng trong trang viên bỗng ý thức được bản thân mình đã bị kéo vào đề tài. Ông đành ho khan một tiếng.

“… Bác sĩ Nanjo… Tình hình cha tôi thế nào rồi?”

“Trước tiên… Tôi xin đính chính lại tuyên bố ông ấy chỉ sống được ba tháng vào năm ngoái không hoàn toàn chính xác…”

“Không cần ngài nói chúng tôi cũng biết. Ý ngài cái gọi là ‘không sống được bao lâu’ chung quy cũng chỉ là một sự ‘ước tính’ chứ không phải điều ‘bảo đảm’, đúng không?”

“Vâng. Vậy nên các vị có hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần về thời điểm ông nhà qua đời đi chăng nữa thì tôi cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác được. Sinh mệnh mỗi người được chống đỡ nhờ hai phương diện là thể xác và tinh thần. Dẫu thân thể suy yếu có thể gây nguy hiểm cho tính mạng nhưng chỉ cần có đủ tinh thần kiên cường thì sự sống vẫn có thể duy trì lâu dài.”

“Nói cách khác. Không bàn tới thân thể, chỉ cần tinh thần tràn đầy thì ông ấy vẫn luôn khỏe mạnh?”

“Kyrie. Xin lỗi. Đừng ngắt lời như vậy.”

“… Thực xin lỗi.”

“Đúng vậy. Cơ thể ngài Kinzo đã bị bệnh tật bào mòn. Chưa kể ngài ấy còn rất thích uống rượu mạnh… Thật là…”

“Uống rượu khiến bệnh tình cha trở nên nghiêm trọng hơn. Nhưng nhờ rượu mà ông lại sống được tới giờ. Xem ra sở thích uống rượu của cha cũng có cái lợi đấy nhỉ.”

“Bác sĩ. Chúng tôi muốn nhờ ngài xem có thể ước lượng được cha có thể vượt qua ngày này năm sau hay không…”

“Đó là một câu hỏi xúc phạm lão gia đấy.”

Natsuhi lộ rõ mặt không vui khi mở miệng công kích Eva.

Eva đáp lại bằng vẻ dữ tợn chẳng kém. Thấy thế, Hideyoshi lập tức nở nụ cười chua chát và lên tiếng hòa giải.

“Thôi nào. Chị dâu Natsuhi. Xin hãy thông cảm cho chúng em! Eva, em nên nói chuyện uyển chuyển hơn một chút.”

“Thực xin lỗi. Em chỉ là quá mức quan tâm tới bệnh tình của cha mà thôi. Hì hì.”

“… Phải không? Chị đã không nhận ra đấy.”

“Bác sĩ Nanjo. Xin vui lòng giải thích cho đứa em tôi một chút. Tình cảm của con gái dành cho cha mình thực đáng cảm động, không phải sao?”

Thấy Krauss châm chọc làm Eva đáp trả bằng một nụ cười tương tự.

“… Về việc liệu ông nhà có thể sống tới sang năm hay không… Đó là một câu hỏi rất khó giải đáp theo quan điểm của một bác sĩ. Tôi cho rằng trạng thái sung mãn của ngài ấy sẽ còn kéo dài rất lâu. Nhưng nếu có vấn đề đột xuất nào xảy ra thì rất khó để tiến hành cấp cứu… Xét cho cùng, đảo Rokkenjima là một hòn đảo biệt lập. Điều đó đồng nghĩa với việc không thể gọi cứu hộ ngay lập tức được. Nếu ngài ấy chịu di chuyển tới đảo chính để dưỡng bệnh thì lại là chuyện khác…”

“Cha còn đang bận rộn với nghiên cứu cao cả của mình nên sẽ không thích bị gián đoạn đâu… Năm ngoái chúng tôi đã tính tới chuyện đưa ông ấy vào bệnh viện. Nhưng hành động khéo quá biến vụng ấy đã khiến cha nghĩ chỉ cần mình bước chân ra ngoài là sẽ phải nhập viện. Thành ra ông ấy mới hành động như bây giờ.”

Nghe Krauss nói thế, Rosa liền hỏi:

“Cha vẫn cho phép bác sĩ Nanjo vào khám cho mình ư?”

“Cha rất tin tưởng vào bác sĩ Nanjo… Đừng lo. Mỗi lần ông ấy có tâm tình tốt thì việc xem bệnh diễn ra rất dễ dàng.”

“…Tôi chỉ có thể chuẩn đoán bệnh tình cho ngài ấy mà thôi. Vì những toa thuốc kê đơn hay yêu cầu nằm viện mà tôi đưa ra đều bị ông nhà bác bỏ… Cho nên tôi chỉ có thể thăm hỏi thông thường.”

Nanjo khiêm tốn nói.

“Một bệnh nhân ghét xem bác sĩ như vậy… Thật sự rất khó chiều!”

Ông thở dài. Việc thăm khám của bác sĩ là để tìm ra phương thức điều trị bệnh tình thích hợp. Song bệnh nhân chỉ tiếp thu quá trình thăm khám mà không chịu phối hợp để cứu chữa thì có xem bệnh cũng vô nghĩa…

“Em sẽ nhắc lại tình hình. Nói cách khác, cha có thể sống khỏe trong vòng ba tháng nữa và không biết trạng thái gần chết của ông ấy có thể duy trì được bao lâu.”

“Ngài Rudolf. Xin hãy cẩn thận lời nói của mình đi ạ?”

“A. Tôi xin lỗi. Tôi có thói quen nói ngắn gọn ấy mà. Thứ lỗi cho tôi.”

“Em nghĩ em hiểu điều bác sĩ Nanjo đề cập rồi… Anh Krauss thấy sao?”

“…Ồ. Thành thực mà nói thì ý kiến của anh và bác sĩ Nanjo không giống nhau. Anh không thấy cha mắc phải căn bệnh nào khiến ông chỉ còn ba tháng để sống cả. Ông ấy vẫn còn đủ sức để mắng chửi, thậm chí đe dọa đánh đập anh nữa mà… Thật không công bằng chút nào khi đẩy hết trách nhiệm chăm sóc lão cha lên người con trai cả.”

“Ha ha ha. Anh à. Kiếp sau anh nhớ phải sinh ra sau em nhé… Được rồi, quay lại chủ đề chính. Theo nhận định từ bác sĩ Nanjo đầy công chính và trung lập đây thì cha chúng ta có thể chết đi bất cứ lúc nào. Em rất tiếc phải nói điều này với anh. Nhưng căn cứ vào ý kiến chuyên gia thì đây là lúc thích hợp nhất để thảo luận việc phân chia tài sản thừa kế.”

“Tài sản cá nhân của cha phải lên đến mấy chục tỷ ấy nhỉ? Nhưng nó không chỉ có tiền mặt nên rất khó để phân chia dễ dàng như cách ta cắt bánh kem bằng dao.”

“… Ví dụ của bà chị hay đấy. Không sai. Chúng ta rất khó để phân chia mấy thứ linh tinh như dâu tây hay sô cô la trên bánh kem một cách công bằng. Vì thế mà chúng ta nên thảo luận trước vấn đề này để tìm ra vị trí hạ dao thích hợp. Không phải sao?”

“Lão gia vẫn còn sống mà các người đã lớn tiếng thảo luận đề tài này như thể ông ấy đã qua đời là sao. Tôi thật không biết mấy người nghĩ gì trong đầu nữa.”

“Ái chà, đây chẳng phải là vấn đề cần thiết phải đối mặt sao? Mọi người đều biết việc thừa kế nhất định phải được tiến hành ngay sau khi phụ thân qua đời. Chưa kể nhà Ushiromiya vốn là danh gia vọng tộc, tài sản kếch xù. Vậy nên chúng ta mới cần thảo luận kỹ lưỡng từng chi tiết từ sớm chứ? Rốt cuộc tài sản của cái nhà này vượt xa những gì nhà chị sở hữu nhiều lắm.”

“… Cô thật quá đáng! Điều này liên quan gì tới nhà tôi chứ.”

Natsuhi hạ thấp giọng mắng một câu. Bầu không khí càng trở nên nặng nề hơn…

“Eva, đừng nói nữa… Chị dâu Natsuhi. Xin đừng để bụng. Eva vốn không biết lựa lời mà thôi.”

Hideyoshi cố gắng bồi cười nhằm mục đích xoa dịu hai người. Song nó chỉ làm sự đối chọi giữa Eva và Natsuhi càng thêm gay gắt…

“… Có vẻ tôi đang cản trở cuộc nói chuyện của các vị rồi. Xin thứ lỗi.”

Nanjo đứng dậy rời khỏi phòng khách.

…Thân là người ngoài cuộc, hiểu được lúc nào cần lảng tránh là lễ nghi cơ bản. Tuy nhiên những ánh mắt dán vào bóng lưng kia lại mang theo sự hâm mộ khi thấy ông có thể thoát khỏi tình cảnh này.

Chờ đến khi tiếng bước chân của Nanjo bé dần, Krauss đã đổi chân gác và nói.

“Ý mấy đứa là… Cha không còn sống được bao lâu nên muốn hiệp thương về vấn đề phân chia tài sản càng sớm càng tốt…? Mấy đứa vội vàng như vậy để làm gì? Chẳng phải mấy đứa cũng hiểu rõ việc phân chia tài sản gia tộc Ushiromiya không hề dễ dàng và cần thời gian để ước tính một cách kỹ lưỡng sao? Trông mấy đứa có vẻ gấp đến độ muốn lập tức phân chia khối bánh này ngay trong tối nay vậy. Điều gì đã khiến mấy đứa vội vội vàng vàng như thế?”

“… Em không gấp. Nhưng anh chị em chúng ta càng sớm trao đổi về chuyện này bao nhiêu, không phải càng tốt hơn bấy nhiêu sao… Tuy nói là lúc nào cũng được, nhưng tình hình của cha càng lúc càng kém. Ngày ông lìa đời không hề xa. Chi bằng nói rõ mọi chuyện từ bây giờ cho xong… Em nghĩ nó không hề nóng vội chút nào…”

Dứt lời, Rosa liếc nhìn Eva và Rudolf.

… Thân là con gái út trong nhà, đối mặt với sự chất vấn của người anh cả lớn tuổi khiến cô cảm thấy rất gian nan.

“… Ồ, Rosa, em thực sự nghĩ vậy sao? Anh không thể nào ngờ được một người thuần khiết và tốt bụng nhất trong bốn anh chị em chúng ta như em lại có thể nói ra mấy lời như vậy. Phải chăng em đã bị hai người kia tẩy não rồi ư?”

“……”

“Đừng nói nữa. Anh à. Rosa là em gái chúng ta, nó cũng có quyền hưởng một phần di sản từ cha nên tất nhiên phải tỏ ra quan tâm rồi… Cha kiểu gì chẳng chết. Không phải hôm nay sẽ là ngày mai. Cái kiểu nhàn nhã của anh mới làm em nghĩ anh đang cố tình né tránh việc phân chia gia tài đấy?”

“… Chú có ý gì? Chú đang nói anh nhà tôi có thẹn trong lòng sao?”

“Chị dâu Natsuhi, cứ nghe Rudolf nói hết đã.”

“Anh à. Anh có vẻ rất cường thế nhỉ? Cũng đúng. Kinh tế trong hai năm vừa qua đã có những dấu hiệu khởi sắc chưa từng có. Đồng Yên chỉ tăng chứ không giảm. Em tin ngày tỷ giá một trăm yên đổi một đô la sẽ đến. Hơn nữa đảng cầm quyền đã tiết lộ rằng họ dự định thiết lập luật bảo trì khu bảo tồn đa chức năng vào năm tới khiến nhiều công ty phát triển sản phẩm nghỉ dưỡng và giải trí trên khắp Nhật Bản chạy đôn chạy đáo để tìm kiếm đầu tư…”

“…… Eva hiểu rõ tình hình đấy nhỉ. Nhật Bản chắc chắn sẽ nghênh đón một cuộc phát triển nhảy vọt trong tương lai. Thời điểm ấy không khác gì lúc diễn ra “nhu cầu đặc biệt ở Triều Tiên” đã giúp cha vực dậy gia tộc Ushiromiya cả.

Hiện nay nhân dân Nhật Bản đang nỗ lực công tác để đạt tới mức tăng trưởng kinh tế cao. Khi chúng ta trở thành công dân của một trong những nước giàu nhất thế giới thì cũng là lúc hưởng thụ cuộc sống. Sức tiêu dùng của người dân ngày một mở rộng, và người có thể nắm bắt kịp thời nhu cầu đó chẳng khác nào đào được một mỏ vàng trong thời đại ngày nay. Bây giờ sức mua không chỉ giới hạn trong ba thiết bị gia dụng chính (TV trắng đen, máy giặt, tủ lạnh) mà còn chuyển hướng sang các khoản nghỉ dưỡng tại khu trượt tuyết, sân golf, bể bơi đa năng, khách sạn và công viên giải trí.

Mấy đứa đã đi qua công viên Disneyland vừa được khai trương vào mấy năm trước chưa? Công viên đó thật tuyệt vời! Ở đó người lớn có thể tìm về tuổi thơ của mình. Cả gia đình có thể chơi vui vẻ cùng nhau. Cái thời cúc cung tận tụy dâng hiến hết mình cho công việc mà bỏ qua gia đình đã qua rồi. Là công dân của một trong những đất nước giàu nhất thế giới, chúng ta đã bắt đầu hiểu được cách hưởng thụ sự giàu có.”

“Dự đoán của anh vợ Krauss thật tuyệt vời… Hẳn em sẽ khịt mũi coi thường nếu nghe được điều này vào mấy năm trước… Nhưng sau khi biết về hiệp nghị G5 thì em đã phải nhìn nhận lại vấn đề này. Với việc đồng Yên ngày càng mạnh lên, tương lai mà Nhật Bản trở thành trung tâm tài chính toàn cầu đã không còn xa nữa… Anh quả là một người biết nhìn xa trông rộng đấy.”

“Em cũng có chung cảm nhận với anh rể Hideyoshi… Chắc hẳn anh cả đã được thừa hưởng khả năng nhìn thấy xu thế thời đại trong mười năm nữa từ cha. Đó quả là một điều tuyệt vời… Nhưng anh không giống phụ thân chút nào. Kiểu chỉ biết dự đoán được xu hướng nhưng lại không bao giờ nắm bắt tới cơ hội ấy?”

“Anh cả tin vào việc kinh tế Nhật Bản nhất định sẽ nghênh đón sự khởi sắc và bắt đầu khai phá thắng cảnh nghỉ phép ở khắp nơi… Song hầu hết dự án ấy đều kết thúc trong thất bại. Thời đại anh nhìn thấy đang đến dần, nhưng anh lại chọn sai thời điểm.

… Anh cả quá mức nóng lòng, háo hức phát triển với hy vọng để được đền bù, kết quả khiến lỗ càng thêm lỗ… Khứu giác nhạy bén này khiến anh sa vào vũng lầy rồi nhỉ. Nếu anh thực sự nhìn thấy sự khởi sắc thì tại sao lại phải vội vã xin đền bù thế. Điều này đã cho thấy anh kỳ thực không tin vào khả năng của bản thân đúng không?”

“… Quá thất lễ! Cô đang định vũ nhục anh nhà tôi sao?”

Nghe xong Eva nói, Natsuhi nhíu mày đứng lên từ ghế sô pha. Eva lại không hề để ý, vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười đầy kiêu ngạo của Krauss.

…Krauss vẫn duy trì thái độ bình tĩnh khi bảo Natsuhi ngồi xuống.

“Natsuhi. Em không nên kích động như thế. Eva vốn là cái đứa chỉ biết nói mạnh miệng mà… Bình tĩnh đi. Đừng để cơn đau đầu lại phát tác.”

“Kỳ thật, bọn em đều có bằng chứng cho thấy sự bất tài của anh… Trước đây anh từng nói muốn cải tạo hòn đảo thành một khu nghỉ dưỡng nhỉ? Không chỉ định xây dựng một khách sạn xa hoa mà định còn sửa sang lại hoa viên nữa. Em là một người ngoài không rõ giá thị trường, có điều việc duy trì một vườn hồng như thế này hẳn sẽ rất tốn kém đúng không?”

“Vậy thì sao! Cô đâu có quyền kiểm soát sự nghiệp của anh nhà tôi chứ?!”

“Không. Chị dâu Natsuhi, chị nói sai rồi. Đảo Rokkenjima thuộc sở hữu của cha chứ không phải tài sản cá nhân của anh cả. Đừng hiểu nhầm. Tất nhiên chúng tôi biết nhà khách thuộc về anh cả rồi. Nếu cần thì chị có thể yêu cầu chúng tôi trả tiền thuê phòng cho đêm nay. Rosa, chị nói đúng không?”

“… À vâng, đúng vậy. Miễn là em có đủ tiền để trả.”

“Nếu hòn đảo biến thành một khu nghỉ dưỡng thì giá trị tài sản của nó sẽ tăng lên. Đúng là tôi đã chi tiêu quá nhiều. Nhưng nó thực sự có thể mang tới lợi nhuận lớn trong tương lai. Đấy chẳng phải là một kết quả tốt cho tất cả mọi người sao?”

“Em biết chứ. Khoản thừa kế bọn em được hưởng sẽ tăng lên khi giá trị hòn đảo được dâng cao. Bọn em cũng không định yêu cầu cắt đảo và dinh thự ra làm bốn phần để chia. Chỉ cần tính ra giá trị và đổi nó thành tiền mặt là được.”

“Nếu thế thì tại sao mấy đứa còn có vẻ không hài lòng?”

“Bọn em không có gì bất mãn cả. Chỉ là không yên tâm. Anh à. Bao giờ thì khách sạn lớn của anh mới được khai trương vậy? Nếu anh cứ tiếp tục thế này thì dinh thự chỉ có mỗi khách hàng là bọn em mất.”

“Đúng thế. Anh cũng nói đây là công cụ quan trọng để kiếm tiền mà? Tất cả chúng ta đều biết rằng trước khi khai trương thì vẫn cần thông gió cho kiến trúc để đảm bảo nó không bị ẩm mốc. Nếu xây ra cả một tòa nhà khách chỉ để mấy đứa bọn em ở vài ngày trong một năm thì thực lãng phí. Phải không Rosa?”

“Đúng thế. Nhà khách thực sự rất đẹp. Hẳn nó sẽ được hoan nghênh nếu được đưa ra thị trường.”

“Ai nha… Hóa ra khách sạn anh cả nói đến chính là nhà khách sao?”

“Rất đẹp đúng không? Rosa nói không sai. Chỉ cần mở cửa thì nó sẽ trở thành một địa điểm được nhiều người ưa thích.”

Thực tế, nhà khách mà ông Goda mời họ tới thăm không phải nơi chuyên dùng để tiếp khách… Nó vốn là một khu nhà nghỉ dưỡng. Dẫu đã được hoàn công vào hai năm trước thì thời điểm khai trương thực tế vẫn còn rất xa…

“Điều này chẳng khác nào những công việc kinh doanh của anh cả. Cứ tạo ra bánh vẽ rồi bỏ dở giữa chừng, khiến một xu cũng không thể lấy về.”

“Anh có thể nhận ra sự lãng phí khi chỉ có bọn em sử dụng hòn đảo này là một điều rất ghê gớm đấy. Nếu anh cải tạo nơi này thành một khu nghỉ mát, thu hút đầu tư để xây dựng các hạng mục hoạt động thể thao dưới nước, câu cá và nghỉ dưỡng trăng mật thì thật tuyệt. Địa điểm và không khí nơi đây thực sự rất thích hợp làm khu nghỉ phép. Nếu em là con trai cả, hẳn em cũng vắt óc tìm cách tận dụng tốt nhất hòn đảo này cho xem.”

“Kể từ khi khách sạn xây xong đến nay đã được hai năm rồi nhỉ? Tại sao em vẫn chưa thấy nó được khai trương vậy? Công ty quản lý khách sạn mà anh đã thuê hiện đang ở chỗ nào thế?”

“…Vớ vẩn! Đấy không phải do lỗi của anh nhà tôi. Tất cả là do nhà thầu xây dựng đã cố tình gây sự. Chúng tôi cũng là nạn nhân trong việc này.”

“Ôi, nhưng… nghe nói công ty mà anh vợ Krauss đã thuê… cũng không phải hạng tốt đẹp gì cho cam?”

“Anh nên nói rõ cho chị ấy biết chứ… Gian lận séc, biển thủ, tranh chấp trên công trình, vô số lý do khiến toàn bộ kế hoạch sụp đổ. Anh nghĩ có thể ngăn cho những tin tức này không tới được tai chúng em sao? Chúng em đã xác minh xong những tin tức đó rồi.”

“…Anh không biết mấy đứa xác minh bằng cách nào, nhưng đó toàn là những tin đồn vô căn cứ. Muốn bước chân vào ngành du lịch thì nhất định phải làm rõ nhiều yếu tố để xác minh xem đối phương có đáng tin cậy hay không. Bọn anh chỉ đang gặp phải vướng mắc ở giai đoạn này mà thôi.

Anh thừa nhận việc xây dựng trước khách sạn là một việc làm liều lĩnh. Nhưng phí bảo trì nhà cửa đâu có tốn kém. Nước cờ này chẳng mấy chốc sẽ mang lại hiệu quả lớn lao.”

“Anh cả, anh đừng cố lừa mình dối người nữa, chẳng qua anh đang muốn xin đền bù vì không bán được khách sạn mà thôi. Một khách sạn sang trọng được xây dựng trên một hòn đảo biệt lập không nằm trong bất kỳ lộ tuyến du lịch nào… Ai muốn mua một thứ như vậy? Chưa kể số tiền góp vốn triển khai dự án này sẽ được tính thế nào?”

“Dẫu chi phí bảo trì không nhiều, nhưng lãi suất khoản vay chưa trả sẽ tăng lên từng ngày… Thứ lỗi cho em, anh vợ Krauss. Em đã mời người điều tra kế hoạch phát triển hòn đảo này… Thành thực mà nói, em không nghe được tin tức tốt lành nào về anh cả.”

“Em rể Hideyoshi. Nếu em chỉ nhìn vào tình hình tài chính hiện tại thì tất nhiên nó sẽ không được khả quan giống như em đã nói. Nhưng đó là một khoản đầu tư trước. Anh thừa nhận phán đoán sai lầm của mình đã khiến khoản nợ tăng lên. Nhưng rốt cuộc thì thời đại đã đuổi kịp bước chân của anh. Sớm muộn gì lỗ sẽ được chuyển thành lãi. Không, không chỉ là khoản đầu tư này, mà tất cả các khoản đầu tư trước kia đều sẽ mang về lợi ích cho anh. Nếu em muốn nghe một ví dụ, hãy coi việc này giống như việc rải bột nuôi cá hồi, chờ chúng béo tốt để bắt lên.”

“Em thừa nhận rằng ngành du lịch sẽ cực kỳ phát triển trong tương lai… Nhưng em không biết điều đó có đủ để bù đắp những khoản lỗ trong quá khứ hay không… Anh vợ Krauss, mọi đầu tư từ trước đến nay của anh đều rơi vào cảnh thua lỗ. Vậy anh đã lấy tiền ở đâu ra? Số vốn đầu tư lần này không hề nhỏ, nhiều đến mức có thể bù đắp tất cả tổn thất trước kia.”

“… Em rể Hideyoshi, ý chú là gì?”

“A, chị dâu Natsuhi, chị đừng tức giận! Em đã điều tra chuyện này… để biết một người nợ nần chồng chất như anh vợ Krauss có thể mạnh tay chi trả cho một dự án như thế là nhờ vào nguồn vốn của ai.”

Rudolf tiếp lời Hideyoshi.

“Kết quả là không có ai. Không một ai chống lưng cho anh cả hết. Chuẩn tắc của trò cò quay tài chính là không đặt chíp chung với kẻ thất bại. Mà anh cả lại là người thua cuộc nổi tiếng trong giới này. Tuy nền kinh tế đang dần khởi sắc theo chiều hướng tốt, nhưng xét đến quá khứ thất bại của anh thì đương nhiên sẽ không có ai muốn góp vốn với anh rồi.”

“Vậy thì… tiền ấy đến từ đâu?”

“…Ha? Nghe hay đấy. Rồi sao nữa?”

“Anh, anh định để cho đám người này nói nhăng nói cuội đến bao giờ!”

“Chị dâu Natsuhi hãy ngồi xuống đi… Thôi thì em sẽ nói thẳng vậy, anh cả chắc chắn đang lấy tiền của cha để đầu tư sự nghiệp của mình. Điều đó không có gì để bàn cãi cả. Nếu đây là hiểu lầm của chúng em thì mong anh cả hãy giải thích cho rõ vào.”

“Rudolf. Em nói đơn giản thế. Hành vi biển thủ công quỹ đáng bị truy cứu trách nhiệm hình sự đó.”

“Thật vô lễ! Anh nhà tôi chính là Ushiromiya Krauss, là người thừa kế của dòng chính. Thật không ngờ lại có người dám nói thẳng ra mặt những lời nhảm nhí như vậy!”

“Đó đâu phải nhảm nhí, mà hoàn toàn là sự thật mới đúng? Anh cả thèm khát thành công để bù đắp những tổn thất trong quá khứ, nhưng càng bù càng lỗ! Vay chỗ này, mượn chỗ kia để trả lại nợ cũ. Khó trách anh sẽ thò tay vào số tiền nằm trong tầm tay mình. Em nói thẳng, những gì anh đang làm chính là tham ô tài sản chung, là phản bội lại cha. Một người như vậy đâu có tư cách xưng là người thừa kế dòng chính của gia tộc Ushiromiya chứ?”

“Cô đang lảm nhảm cái gì thế… Vậy mà, vậy mà dám nói anh nhà tôi phản bội lão gia. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa! Một người như cô không có tư cách được bước vào cửa nhà Ushiromiya! Mời cô hãy ra ngoài ngay lập tức! Đi! Nhanh lên!”

Cơn giận của Natsuhi đã đạt tới đỉnh điểm. Cô phẫn nộ gầm lên với Eva.

Natsuhi vừa nói vừa chỉ tay vào Eva và hành lang, ý bảo Eva rời đi.

Eva vỗ quạt vào lòng bàn tay vài lần. Đôi mắt chứa đầy sự ác ý nhìn lại Natsuhi, tựa như ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời nói ấy, song khóe miệng cô hơi nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt có hình trăng lưỡi liềm.

… Sự im lặng đến rợn người khiến Rosa nuốt nước bọt.

“Này chị Natsuhi. Chị đang nói câu đó với ai vậy?”

“Tôi nói cho cô em chồng không biết trái phải là gì! Là người quản lý chuyện nhà của dòng chính, tôi không thể nào chấp nhận được những gì cô nói!”

“Quản lý chuyện nhà? Ha ha hả, ha ha ha ha, a ha ha ha ha! Hãy ngậm cái mồm cô vào, con hầu kia!”

Eva gấp mạnh chiếc quạt trong tay rồi bật dậy.

“Thật nực cười. Kẻ cần cút đi là cô mới đúng! Cô dám đuổi Ushiromiya Eva này, người đứng thứ ba trong cái nhà này ra khỏi cửa sao? Cái đồ không biết thân biết phận! Hãy tìm gương mà nhìn kỹ bộ dáng nghèo kiết xác của mình trong đó đi! Trên quần áo cô làm gì có cánh? Bộ lão gia đã cho phép cô thêu biểu tượng chim ưng vàng một cánh trên người à? Gia tộc Ushiromiya chỉ mượn cái bụng cô để sinh hạ người thừa kế đời tiếp theo mà thôi! Một con hầu nên biết rõ phận mình đi!”

Eva lộ ra vẻ dữ tợn và dùng những lời nói sắc bén như móng vuốt đâm sâu vào trái tim Natsuhi.

“…!”

… Natsuhi có vô số lời muốn phản bác lại.

Nhưng yết hầu đã bị tức giận và buồn bã bóp nghẹt của cô không thể nói nổi lên câu.

… Sự tức giận không có chỗ để trút xuống hóa thành giọt nước mắt nóng bỏng lăn dài trên má…

“Sao nào? Muốn nói gì thì cứ việc. Nói đi!”

Eva khiêu khích nhìn Natsuhi.

… Nhưng Natsuhi chỉ có thể siết chặt nắm tay phát run…

Krauss bình tĩnh phá tan bầu không khí sặc mùi thuốc súng này.

“Natsuhi. Em nên lui ra cho đầu óc tỉnh táo lại đi.”

“Anh!”

Ngay cả chồng mình cũng không duy trì mình. Điều đó làm Natsuhi tức giận chỉ tay vào chồng.

“Anh… Anh không nghe họ nói gì về anh sao? Những người này dám nói anh phản bội cha! Để giữ gìn truyền thống vẻ vang của gia tộc Ushiromiya được cha truyền lại, chúng ta luôn cố gắng duy trì phẩm hạnh thanh cao, chính trực. Ấy thế mà mấy người này lại giẫm đạp lên những nỗ lực ấy! Tại sao anh lại làm bộ không nghe thấy những lời vớ vẩn kia được chứ! Tại sao anh không phản bác lại họ! Chính vì anh không phản bác, em mới phải thay anh ra mặt. Cái gì anh cũng đẩy cho em…! Vậy mà anh còn buộc em phải bình tĩnh lại? Mỗi lần đều là em! Em không lúc nào không nghĩ cho cái nhà này, nhưng anh…! Ô ô ô ô ô ô, ô ô ô ô ô ô ô ô ô!”

Natsuhi không thể che giấu được nước mắt nữa. Cô dứt lời rồi xông ra khỏi cửa.

Bầu không khí đau thương vương lại trong phòng khách…

Chờ tiếng bước chân đã đi xa, sự im lặng trở về căn phòng, Krauss hơi nhún vai và nói.

“… Vợ anh thất lễ rồi. Cô ấy từ trước tới nay đã không biết cách khống chế cảm xúc. Anh cũng cảm thấy nhức đầu với chuyện này.”

“Để loại người đó lo liệu chuyện nhà, hẳn anh cả đã phải hao tâm tổn trí rất nhiều nhỉ? Hì hì…!”

“Ô ô ô ô ô, ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô!”

Natsuhi khóc thút thít trong góc hành lang. Bà Kumasawa rụt rè lên tiếng gọi.

“… Phu… Phu nhân…”

“Tôi không sao… Đi xuống đi…!”

Natsuhi chạy vào phòng mình, úp mặt xuống giường rồi khóc lớn.

Tiếng khóc xé lòng truyền tới tai bà Kumasawa đứng trên hành lang…

… Phu nhân thật đáng thương…

Phu nhân và tiểu thư Eva không bao giờ ưa nhau, tựa như nước với lửa…

Để làm rõ mối quan hệ giữa hai người họ, già phải kể đến sự đối xử tàn nhẫn với phụ nữ của gia tộc này.

Nhà Ushiromiya vô cùng coi trọng huyết thống. Người gả ra ngoài sẽ bị gia tộc loại khỏi gia phả.

… Đáng lẽ tiểu thư Eva sẽ bị xóa tên khi kết hôn với ngài Hideyoshi.

Song, điều này không thể trách bất cứ kẻ nào, càng không thể trách phu nhân, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người.

… Vấn đề đã nảy sinh khi ngài Krauss và phu nhân Natsuhi chậm chạp không có con.

Nhà Ushiromiya theo phép nam tôn nữ ti, coi vợ như công cụ sinh con đẻ cái… Nếu người vợ không thể làm tốt được điều đó thì sẽ bị cả nhà coi khinh.

Mỗi lần nhớ lại cảnh lão gia chỉ trích phu nhân, già đây luôn cảm thấy không đành lòng…

Đúng lúc đó, tiểu thư Eva thông báo rằng mình sẽ kết hôn với ngài Hideyoshi.

… Tiểu thư Eva vô cùng tinh ranh… Cô ta chọn đúng lúc phu nhân mãi không có tin mừng để giành lấy sự sủng ái của lão gia.

Tiểu thư nói ngài Hideyoshi sẽ ở rể và để con đầu lòng của mình làm người thừa kế dòng chính, khiến lão gia chấp thuận cho cô lưu lại nhà Ushiromiya.

Phu nhân gả vào nhà Ushiromiya bị xem như người ngoài. Tiểu thư Eva nhờ vào việc kén rể được lưu lại gia tộc. Địa vị của hai người trong nhà Ushiromiya cách biệt nhau một trời một vực.

Chưa kể tiểu thư Eva còn sinh hạ con trai…

Già nói đến đây, hẳn mọi người cũng không khó lý giải tại sao phu nhân có vẻ yếu thế hơn khi đối mặt với tiểu thư Eva…

Hẳn phu nhân cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu cô có thể mang thai sớm hơn thì lão gia sẽ không đồng ý để tiểu thư Eva kén rể, không cho cô ta có cơ hội kiêu ngạo như bây giờ…

Nhưng điều này… đâu thể trách phu nhân… chỉ có thể trách ông trời trêu người và con cò đưa con đã mang tiểu thư Jessica tới quá muộn…

Dẫu biết rõ điều đó, phu nhân vẫn tiếp tục tự hành hạ mình…

… Cô luôn khóc thầm vì không thể làm tròn trách nhiệm của người vợ…

Thật đáng thương, thật đáng thương…

Bà già bất lực này chỉ có thể trốn trong một góc mà nhìn theo…