Sat. 4th October 1986
Thứ Bảy, ngày mùng 4 tháng 10 năm 1986
Phòng ăn
Cuộc họp mặt gia đình của gia tộc Ushiromiya thường được tổ chức vào thời điểm Thứ Bảy đầu tiên của tháng 10 mỗi năm. Đối với gia tộc bình thường, từ ‘hội nghị họp mặt gia đình’ nghe có vẻ trịnh trọng này thực chất là lúc để họ hàng tụ tập bàn chuyện nhà quanh bàn sushi.
Song gia tộc Ushiromiya thì khác.
Mỗi khi con cháu trong nhà bắt đầu xây dựng sự nghiệp, họ có thể vay một khoản tiền trong khối tài sản chung khổng lồ của dòng chính. Chỉ những người đạt tới thành công, có tư cách đảm đương một phía mới được phép tham gia buổi họp mặt, khiến từ ‘hội nghị’ xứng danh với thực.
Mỗi người đầu tư bao nhiêu tiền, phát triển sự nghiệp gì, đạt được bao nhiêu lợi nhuận.
Khi nào hoàn trả số tiền đã vay, hay là lại vay tiền để tiếp tục sự nghiệp.
Chuyện gì có thể xem là bài học, và ta có thể học được gì từ thất bại.
Theo lời ông già tôi, đó là những đề tài thảo luận chính trong buổi họp mặt, còn quá trình buổi họp thì vô cùng nước sôi lửa bỏng.
Ông già tôi từng kể, hội nghị gia tộc trước đây vô cùng nghiêm túc, việc mắng chửi lẫn nhau là điều thường thấy. Dù đều là người trưởng thành cả nhưng vẫn thích động tay động chân.
Nhưng bây giờ đã khác. Thân là những doanh nhân thành tựu đã giúp buổi hội nghị gia tộc của họ dần biến thành cuộc gặp gỡ họ hàng thông thường.
Dẫu là vậy, mỗi lần ông nội tra hỏi tình hình gần đây đều làm họ cảm thấy áp lực. Trong mắt đám trẻ chúng tôi, buổi họp mặt là thời điểm cả nhà quây quần bên nhau. Còn với người lớn, buổi họp chẳng khác nào lúc tra tấn dạ dày cả.
Bất luận vì lý do gì đi chăng nữa, nếu kẻ khiến dạ dày họ đau đớn không đến thì tôi dám chắc họ sẽ cảm thấy thèm ăn hơn hẳn. Đây chính là cảm giác không bị người lớn giám sát đi.
Được rồi. Tôi sẽ giới thiệu một chút về người mà sáu năm mình không gặp, bác Krauss — cha của chị Jessica. Hiện bác đang ngồi bên tay trái của ông già tôi. Phiên âm tên “Kurausu” của bác rất dễ đọc với người Nhật.
Những cái tên lạ lùng của mọi người trong nhà rất dễ làm người khác cảm thấy bối rối. Song tên Krauss thì không tệ. Thậm chí tôi còn nghĩ nó rất cool là đằng khác…
Tất nhiên trên quần áo của bác cũng có thêu biểu tượng chim ưng vàng một cánh của gia tộc Ushiromiya.
Với tôi, ấn tượng về bác Krauss không khác nào bác Natsuhi. Thường tôi cũng chỉ nói chuyện với bác được đôi ba câu. Trong ký ức mà tôi có, bác nói chuyện với trẻ con không khác gì lúc nói chuyện với người lớn, giống hệt như bác Natsuhi vậy.
Ông già tôi thường nói xấu bác là một kẻ âm hiểm, xảo trá và thô lỗ. Nếu đó là những lời nói thật thì người bác này của tôi rất thích ra vẻ mình là anh cả. Ngay cả bác Eva và cô Rosa cũng ghét bác. Có thể nói là người bị căm ghét nhất trong thế hệ cha chú.
Tuy nói là vậy. Nhưng xem kìa. Thế hệ bọn họ đang trò chuyện rất hòa hợp với nhau. Điều này rất dễ hiểu. Tôi thường nghe nói rằng, tình cảm giữa anh chị em hồi nhỏ có thể không tốt, chờ đến khi trưởng thành, mỗi người có một cuộc sống riêng thì quan hệ sẽ được cải thiện. Hẳn là vậy rồi. Rốt cuộc nhiều người ở đây đều có con cái trong độ tuổi tương đương, có cùng cảnh ngộ và lập trường, nên sẽ dễ tìm đề tài chung hơn.
Như bây giờ chẳng hạn. Từ lúc ngồi vào bàn ăn đến giờ, mọi người liền nhắc đến vấn đề thi đại học của tôi và chị Jessica.
Vì tránh bị lão khọm nhà tôi xả vào đề tài thi cử, Jessica đã cố tình xoay người về phía ngược lại và nói lảng sang chuyện khác.
Đối diện với đầu bàn ăn ngồi đầy thân thích của tôi, cũng chính là vị trí mà dì Kyrie đang ngồi là một ông già có vẻ béo tốt.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp ông ta. Họ ông là Nanjo. Dựa theo lời giới thiệu thì ông hiện đang làm bác sĩ chủ trị của ông nội. Tuy sở hữu một phòng khám lớn ở hòn đảo gần đó nhưng ông đã truyền nó cho con trai mình để tận hưởng cuộc sống về hưu.
Nghe nói mối quan hệ giữa hai người đã kéo dài được vài chục năm, tính từ lúc ông nội bắt đầu xây nhà trên đảo này. Tôi cứ tưởng họ quen nhau qua mấy đề tài nghiên cứu quái đản, hóa ra hai người là đối thủ cờ vua của nhau… Ra thế. Quả thực là đề tài mà ông nội sính ngoại của tôi sẽ có hứng thú.
Không tính người hầu và họ hàng thì Nanjo là người duy nhất được quyền tự do xuất nhập đảo Rokkenjima. Khi lắng nghe cuộc nói chuyện giữa ông và những người phụ nữ khác, tôi bắt đầu có ấn tượng ông là một quý ông cẩn trọng và ôn hòa.
Tôi dám chắc người có thể giao lưu với người ông gắt gỏng của mình lâu như vậy hẳn phải có khả năng nhẫn nhịn cực cao.
… Nhưng… Việc bác sĩ chính có mặt trong ngày họp mặt gia tộc Ushiromiya thế này thực không bình thường chút nào.
Điều đó cho thấy tình hình của ông nội không hề lạc quan. Chỉ sợ đây sẽ là vấn đề cần được thảo luận nhất trong ngày hôm nay đi… Ngay cả anh George vừa rồi cũng nói bác sĩ đã tuyên bố rằng ông nội sớm muộn cũng buông tay nhân thế.
Nói thế này thì thật khó nghe. Nhưng ông nội tôi thực sự giàu có đến mức người thân của ông phải ghen tị. Vì thế mà di sản ông để lại nhất định sẽ rất phong phú. Song việc phân chia tài sản thừa kế càng nhiều đồng nghĩa với phiền toái cũng nhiều theo.
Có khi hội nghị lần này sẽ bàn về việc chia tài sản như thế nào không chừng… Song đó không phải vấn đề mà thế hệ trẻ chúng tôi có thể xen mồm.
Dù ghế ngồi trống không thì tôi vẫn sẽ giới thiệu sơ qua về ông nội tôi một chút.
Ushiromiya Kinzo, cũng chính là nhân vật đáng lẽ sẽ có mặt ở vị trí thượng tọa này.
Tuy vấn đề tên gọi đã được nhai đi nhai lại nhiều lần nhưng tôi phải lặp lại nó một lần nữa. Dẫu cả nhà đều được ông đặt cho những cái tên kỳ lạ, song bản thân tên Kinzo của ông lại vô cùng bình thường. Đương nhiên nếu phiên dịch tên Kinzo là “Kim tàng” hoặc đọc là Gold Smith thì lại là chuyện khác.
Từ những gì mà mọi người nói về ông, tôi không khó để tưởng tượng ra đó là một con người cục cằn, nóng nảy đến mức nào.
Vì tôi thuộc thế hệ cháu, hơn nữa chỉ gặp ông vào năm lớp sáu một lần nên không nhớ đã bị ông đánh bao giờ hay chưa. Song bậc cha chú thì luôn bị ông dùng gậy gộc giáo dục.
Bởi biết điểm này, tôi thực sự muốn cười khi nhớ tới câu kêu ông già tôi đi mời ông nội táo bạo xuống nhà của bác Krauss.
Nếu bạn muốn biết về bức ngoặt quan trọng nhất trong đời ông nội tôi thì trước tiên phải tìm hiểu về gia tộc Ushiromiya thời Showa.
Vào thời Meiji và Taisho, gia tộc Ushiromiya là một danh gia vọng tộc sở hữu những xưởng dệt lớn. Họ chỉ cần ngồi nhà là có tiền chảy vào túi mỗi ngày.
Thân là người của phân gia, ông nội vốn không có quyền thừa kế hay mối liên hệ nào với dòng chính nhà Ushiromiya giàu có. Thế nhưng sau trận động đất lớn ở Kanto vào năm Taisho thứ 12, dinh thự nhà Ushiromiya đã bị san bằng, còn xưởng dệt nằm trên phố Tokyo cũ thì bị lửa thiêu rụi. Chỉ trong một đêm, nhà Ushiromiya đã mất đi cả người lẫn của, biến ông tôi thành người duy nhất có thể thừa kế dòng chính.
Ông thường nói đó là khởi đầu cho số phận may mắn của mình. Cuộc sống của một đứa trẻ bình thường đã xoay chuyển 180 độ kể từ khi nó tiếp nhận nhiệm vụ phục hưng nhà Ushiromiya đã cùng đường mạt lộ. Có điều, không phải ai cũng có thể gánh vác trọng trách nặng nề ấy. Đặc biệt là khi những người xung quanh mình lại toàn kẻ vô dụng.
Song với ông tôi, đó là sân khấu để ông thi triển tài năng phi phàm cùng vận may không gì sánh bằng của mình.
Ông đã vay mượn được một số tiền khổng lồ bằng cách thế chấp toàn bộ gia sản còn lại của nhà Ushiromiya cùng cơ thể mình và khởi nghiệp từ đó.
Tình huống ấy chẳng khác nào việc đi xiếc qua vực trên dây, hơn nữa nửa đường còn phải lắc lư vài lần.
Đây không phải chuyện có thể dùng ba chữ ‘chơi tạp kỹ’ để hình dung. Rốt cuộc không ai tin rằng ông có tài kinh doanh cả.
Song vô số cơ hội, những điều mà người ta có thể gọi là kỳ tích và ngẫu nhiên đã đến với ông. Thậm chí ông còn vô tình thiết lập mối quan hệ mật thiết với quân đội Mỹ trú quân tại Nhật Bản.
Vào thời điểm Nhật được MacArthur và GHQ (Tổng bộ chỉ huy Quân đội Đồng Minh) xem là những vị thần, ông nội đã trở thành một doanh nhân mới nổi được quân đội Mỹ bảo trợ.
Từ vận may cũng không thể giải thích được điều này. Tôi tin đó là nhờ khả năng linh thông tin tức và mối quan hệ không bình thường giữa ông với quân đội.
Vì thế mà ông mới biết được những nhu cầu đặc biệt ở Triều Tiên (Quân Mỹ đóng tại Hàn và Nhật trong thời kỳ này yêu cầu một lượng vật tư rất lớn để phục vụ cho cuộc chiến Nam Bắc Triều Tiên). Không chỉ nghe được tin đó, ông còn chắc chắn về nhu cầu ấy đến mức nhanh tay đầu tư vào các ngành nghề tương quan.
Sách giáo khoa lịch sử thường ghi lại rằng Nhật Bản đã phát triển mạnh mẽ nhờ lợi nhuận kiếm được từ cuộc chiến Triều Tiên. Nhưng thực tế không phải vậy. Chỉ có một nhóm nhỏ những người giàu có không làm mà hưởng đã chiến thắng trong trò chơi tiền bạc này. Đại đa số mọi người vẫn cứ sống trong cảnh nghèo khó.
…Nói cách khác, ông là một trong những người may mắn thắng cuộc.
Tôi nhớ vụ “nhu cầu đặc biệt của Triều Tiên” phát sinh vào năm Showa thứ 25, tức là năm 1950? Còn trận động đất lớn ở Kanto xảy ra vào năm 1923, hay còn gọi là năm Taisho thứ 12. Điều đó có nghĩa là… ông nội chỉ mất hai mươi năm ngắn ngủi để vực dậy gia tộc Ushiromiya đang kề bên bờ vực phá sản và đưa nó phát triển lên tầm cao mới.
Mọi người đã nghĩ ông sẽ xây dựng gia tộc mới ở Odawara, nơi khởi nguồn của dòng chính. Song cuối cùng ông lại đưa ra một quyết định bất ngờ, mua lại một tòa đảo thuộc quần đảo Izu.
Thời nay rất khó để mua cả một hòn đảo. Nhưng thủ đoạn của ông nội rất cao minh.
Ông đã xin giấy phép xây dựng một cơ sở khai thác thủy sản ở đây thông qua GHQ khiến hòn đảo biến thành đất kinh doanh. Sau đó ông đã chuyển đổi nó thành đất sở hữu tư nhân.
Vào thời điểm ấy, chính phủ còn bận ứng phó với tình trạng thiếu lương thực sau chiến tranh. Chưa kể sự hỗ trợ mà ông nhận được GHQ khiến không một ai có thể phản đối việc chuyển đổi.
Tôi nghe nói chính phủ Tokyo thậm chí còn bán đất cho ông với giá gần như miễn phí. Tuy sau này họ có yêu cầu trả lại, song mỗi lần như vậy, GHQ lại cử người đứng ra và thanh tra viên sẽ được tắc tiền đầy túi. Kết quả là chính quyền chỉ có thể nuốt trôi cú lỗ này. Bằng mưu kế cao tay và vận may cường đại của mình, ông nội tôi đã vượt qua sóng gió thời cuộc, bắt được tài sản kếch xù cùng tòa đảo của riêng mình.
Tất nhiên ông không chỉ dựa vào may mắn. Bởi sở thích sính ngoại mà ông cực kỳ giỏi tiếng Anh. Đó là vũ khí giúp ông thành công thắt chặt mối liên hệ với GHQ.
Sau khi mua lại hòn đảo, ông đã cho xây dựng một tòa biệt thự trên đó. Cũng chính là dinh thự chúng tôi đang ở hiện nay.
Bởi sự ngưỡng mộ những người nước ngoài của ông mà nhiều người tin rằng hòn đảo Rokkenjima không người ở này thực chất là một tấm vải vẽ tranh trống rỗng để ông thực hiện những nét bút đầy mộng tưởng của bản thân.
Từ căn dinh thự sang trọng mang phong cách châu Âu, đến khu vườn xinh đẹp trồng đủ loại hoa hồng và bãi biển riêng tư không có dấu chân người ngoài… Tôi tin đây là thành quả mà bất kỳ người đàn ông nào cũng từng mơ tới. Bằng khối tài sản ngày càng phình to của mình, ông trở thành cổ đông quen thuộc của giới công nghiệp sắt thép. Chỉ dựa vào lợi nhuận cổ phần cũng đủ làm ông sống dư dả đến hết đời rồi. Tóm lại ông là một nhân vật lợi hại như vậy đấy.
Một nhân vật như vậy thường được nhiều người ca ngợi, như đó là một người có tầm nhìn bao quát thời đại chẳng hạn. Song ông thường phủ nhận mấy lời khen đó và khẳng định rằng mình chỉ là một kẻ may mắn…
Tất nhiên khi một nhà lãnh đạo xuất sắc đã thực hiện mọi ước mơ tự nhốt mình trong một hòn đảo biệt lập thì tính cách họ có thể trở nên bất thường là điều đương nhiên…
Dẫu ông luôn sùng bái phương Tây, nhưng không ai biết ông bắt đầu có hứng thú với ma thuật đen từ khi nào. Ngay cả bậc cha chú chúng tôi cũng không rõ lắm.
Có lẽ việc khám phá ma thuật đen là một biểu hiện cho sự ám ảnh với phương Tây của ông. Hoặc có lẽ vận may thần kỳ giúp ông phát triển gia tộc trong chiến tranh đã khiến ông tin tưởng vào những điều huyền bí.
Song ở một thời điểm nào đó, ông bắt đầu coi việc nghiên cứu ma thuật đen là sứ mệnh cả đời của mình. Kể từ lúc ông điên cuồng hấp thu những tri thức từ sách vở, nghiên cứu dược phẩm, dược thảo và lấp đầy thư phòng mình bằng những vật phẩm ma thuật, con người ông tôi dần trở nên kỳ quái. Nhưng một người thành đạt trong cuộc sống như ông muốn vượt qua những năm tháng cuối đời như thế nào không phải là chuyện mà người khác có thể kiểm soát. Cho nên mọi người xung quanh mới mặc kệ, tùy ý cho ông làm bậy…
Mấy lời đó thật dối trá. Nhất định là do họ cảm thấy ghê tởm, không muốn dính líu đến ông thì có.
Tựu chung thì… Thời đại hỗn loạn là một ván bài tràn ngập cơ hội và nguy hiểm.
Nếu ông tôi sống ở thời hiện đại. Tôi dám chắc ông sẽ không có bất kỳ cơ hội nào, chỉ có thể tuân theo một quá trình học tập bắt buộc với đại học là con đường ra duy nhất và trở thành một nhân viên văn phòng tầm thường.
Trong trường hợp đó, ông nhất định sẽ là một trong số chúng tôi, những kẻ ngồi chơi xơi nước và nói xấu sếp ở nơi làm việc. Không. Có khi ông còn không thể bước chân vào một phòng ăn trong căn biệt thự sang trọng như thế này mà chỉ có thể ngồi quanh chiếc bàn lùn ở quán rượu ven đường. Nếu như thế thì cuộc họp mặt gia đình sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Được rồi. Câu chuyện về ông già mà chưa chết đến đây là chấm dứt. Hãy quay lại bữa cơm trưa đầy mỹ vị nào!
“Dù chỉ mới ăn một miếng sashimi khai vị thôi nhưng em có thể chắc chắn ông Goda là một đầu bếp tuyệt vời! Hơn nữa cá này mới được bắt từ biển đúng không? Nó ngon hơn hẳn sashimi bán trong siêu thị!”
“Này Battler. Đừng nói lung tung. Không thì bối cảnh sống của con sẽ lộ tẩy đấy.”
Lời ông già làm mọi người cười to. Hừ, người thường thích đi nhậu ở quán vỉa hè cũng chính là ông chứ ai.
“Haha. Nhờ công việc nên anh thường được tới ăn ở các nhà hàng sang trọng. So với mấy chỗ đó thì món ăn của ông Goda không hề kém cạnh chút nào. Anh nghĩ tay nghề của ông Goda thực sự rất tốt.”
Anh George vừa dứt lời, Jessica đã nói tiếp.
“Tuy không rõ lắm, nhưng em nghe nói ông ấy từng gặp phải vấn đề ở nơi làm việc cũ nên phải từ chức. Đúng lúc đó thì mẹ em lại đang đăng tuyển người hầu.”
Trong lúc đó, Goda đang thu thập đĩa trống trên bàn ăn. Nghe vậy, nụ cười trên mặt ông vẫn không chút thay đổi khi nhắc lại quá khứ sóng gió của bản thân.
“Cuộc sống bây giờ rất khó khăn. Nhưng nhờ điều đó mà tôi mới may mắn trở thành đầu bếp gia tộc Ushiromiya và có cơ hội phát huy kỹ năng đầu bếp của mình. Tôi rất vui khi có thể giành được sự hài lòng của số đông. Nhưng việc thỏa mãn khẩu vị từng người ở đây cũng là một niềm vui không kém. Tất cả là nhờ ơn phu nhân đã cho tôi cơ hội này.”
Ông Goda cúi người hành lễ với bác Natsuhi.
“Đó là do ông Goda có tài năng nhất trong số những người nộp đơn xin việc. Tôi đã đánh giá ông dựa theo điều kiện khách quan chứ không phải xuất phát từ tình cảm cá nhân. Vì thế ông không cần cảm ơn tôi.”
… Thật là, tại sao bác Natsuhi luôn phải nói chuyện lạnh lùng như thế? Nói sao nhỉ. Nếu bác tỏ ra thân thiện một chút thì hẳn mọi người sẽ có thiện cảm hơn với bác. Lúc này, Shannon và bà Kumasawa đẩy xe mang đồ ăn từ hành lang vào phòng.
“Xin phép.”
“Bây giờ tôi xin được trình bày món tráng miệng ngày hôm nay.”
Ông Goda bày biện món tráng miệng cực kỳ ngon mắt lên bàn.
Có người nói món tráng miệng nằm ở một dạ dày khác. Câu này xác nhận không sai…
Tôi vốn nghĩ mình đủ no sau khi ăn vô số món ngon như vậy rồi. Ai biết khi nhìn thấy món tráng miệng thì lại vẫn cảm thấy thèm ăn chứ.
Dẫu không nghiên cứu về món tráng miệng, song tôi nghĩ nó hẳn là rất ngon.
Đó là một món giống như pudding màu trắng với hai loại sốt màu đỏ thẫm được tô điểm bằng những cánh hoa hồng. Trong một bữa tiệc cao cấp, người đầu bếp sẽ bày biện món ăn ra trước mặt thực khách và thuyết minh cách nấu nướng. Trước khi đầu bếp kết thúc bài phát biểu thì ta chỉ có thể nhìn mà không được ăn. Tuy nhiên Maria không có duyên với lễ nghi phiền toái như thế. Khi tráng miệng được đặt trước mặt, sự hào hứng với món ăn ngon mắt ấy đã làm em hứng khởi đến mức lập tức cắm nĩa và cắn nó một miếng.
Điều đó làm dì Rosa trách móc em không biết cư xử, song anh George ở bên cạnh đã khuyên dì cứ để mặc em ấy và nói điều đó không quan trọng.
“Ô? Bên này chua quá! Bên này chua thật đấy! Battler, bên này sai rồi! U!”
Maria kêu lên khi nếm thử hai loại sốt.
“Em đang nói gì vậy? Cái gì sai? Được rồi. Để anh thử xem nào. Ôi?!”
Có vẻ như một bên sốt có vị chua, trong khi bên còn lại là vị ngọt.
Tuy không có quy củ, song tôi cũng dùng ngón tay út chấm ít sốt để nếm thử. Chậc. Một bên sốt chua đến mức có thể làm mặt bạn nhăn nhúm. Nếu nó có màu vàng thì tôi sẽ nghĩ nó được làm từ chanh. Nhưng màu đỏ khiến tôi không biết thứ gì có thể đem tới vị chua như vậy. Vì thế tôi quyết định hỏi Shannon, người đang sửa sang xe đẩy đồ ăn phía sau.
“Chị Shannon, nước sốt này được làm từ gì mà chua thế?”
“… Uh… Cái này… Ano…”
Shannon ấp úng. Có vẻ như cô chỉ phụ trách việc trình bày đồ ăn chứ không rành lắm về nguyên liệu nấu nướng. Nhưng nếu vậy thì tại sao cô ấy không nói hẳn ra… Phải chăng đó là một câu mà tôi không nên hỏi?
Hoặc nguyên liệu làm sốt không thể tiết lộ sao? Khi bác Natsuhi lộ ra vẻ đau đầu thì bà Kumasawa bỗng bật cười.
“Thiếu gia không đoán được ra thứ được dùng để làm sốt sao? Haha, già đây dám chắc ngài sẽ nhảy dựng lên khi biết về nó cho mà coi.”
“Cái này… Tôi thực sự không đoán được. Bà Kumasawa cười như vậy làm tôi bắt đầu sợ rồi đấy. Vậy thì, nó được làm từ thứ gì vậy?”
“… Xin đừng kể lại cho ai nhé. Mời ngài cúi người lại gần đây một chút.”
Bà Kumasawa hơi cúi người như thể muốn nói thầm với tôi. Vì thế tôi liền làm theo lời bà.
Jessica và anh George cũng tỏ ra hứng thú. Ngay cả Maria cũng không ngoại lệ. Cả đám hướng về phía bà Kumasawa.
“U? Đó là cái gì? Đó là cái gì? Mau nói! Mau nói!”
“Thứ làm nước sốt chua như vậy chính là… nước thịt cá thu. Haha!”
“Eh? Là, cá thu???”
Kiến thức ấy thực sự gây shock. Chỉ có Maria tỏ ra hiểu rõ và gật đầu.
“U? Cá thu thực sự chua sao? Nếu cá thu bị vắt thì nó sẽ có vị chua!”
“…Phốc, oa ha ha ha ha ha…!”
Lời hét cá thu thực chua của Maria làm mấy người lớn không thể không cười.
Chỉ có dì Rosa là tỏ ra xấu hổ và nhỏ giọng nói với Maria rằng cá thu phải ướp giấm mới trở nên chua.
A, tôi nhớ ra rồi. Bà Kumasawa chính là một người như vậy. Hồi nhỏ tôi từng bị bà lừa rất nhiều lần!
Tôi vẫn nhớ cú lừa trí mạng nhất là lần mình ăn phải một thứ mềm mềm màu đen trong món Trung Quốc. Thực ra đó là mộc nhĩ, nhưng bà lại lừa tôi nói đó là thịt cánh cụt khiến tôi đem chuyện ấy khoe khoang khắp trường!
“Bà Kumasawa vẫn không thay đổi chút nào… Nếu Maria tin vào điều đó thì không tốt lắm đâu.”
“Ha ha, già chỉ đùa một chút có sao đâu. Ông Goda sẽ giải thích kỹ về nước sốt này cho mọi người ngay bây giờ mà.”
Tuy có vẻ bất mãn khi món ăn đầy tự hào của bản thân bị mang ra làm trò đùa, song ông Goda nhanh chóng lấy lại tinh thần và bắt đầu giới thiệu về món tráng miệng.
“Vậy tôi xin phép được giới thiệu cho các vị ở đây về món tráng miệng này. Bởi các vị đều rất thích vườn hồng nên tôi đã dùng nó làm đề tài trang trí. Những cánh hoa được bày biện trên đĩa đều là hoa mới được hái từ khu vườn ngoài sân.
Hai loại nước sốt được làm từ dâu tây và cánh hoa hồng. Xin hãy thưởng thức vị ngọt của dâu và vị chua từ hoa hồng. Bên cạnh đó, những cánh hoa hoàn toàn được dùng cho mục đích trang trí nên xin hãy nhặt chúng ra trước khi dùng món. Thỉnh các vị chậm rãi hưởng dụng.”
… A… Nói sao nhỉ. Dù chưa ăn cũng muốn vỗ tay cổ vũ chăng?
Điều này tương tự như lúc ta uống thuốc. So với việc cứ thế mà nốc dược thì đọc kỹ bản hướng dẫn rồi mới dùng sẽ làm người ta cảm nhận rõ ràng tác dụng của thuốc hơn.
Nhờ sự giải thích từ ông Goda mà món tráng miệng càng lúc càng ngon hơn.
Hẳn món tráng miệng đã được lên kế hoạch từ lâu. Nhưng với lý do lấy cảm hứng từ việc chúng tôi dừng chân để chiêm ngưỡng những bông hồng cùng sự kết hợp của các cánh hoa đã làm tâm trạng người nghe cảm thấy rất được thỏa mãn. Thật không biết nên nói đây là một thiết kế chu đáo hay là thủ đoạn cao siêu nữa.
Sự kết hợp giữa hai vị chua ngọt cũng rất tuyệt vời.
Nếu chỉ có vị ngọt thì rất dễ khiến khoang miệng dễ nị sau khi ăn vài miếng. Nhưng chỉ cần thêm một ít sốt vị chua vào là đầu lưỡi sẽ nhận được cảm giác kích thích mới mẻ. Bởi nước bọt bị biến chua nên ta sẽ muốn ăn ngọt hơn.
Tôi tin mọi người đều có cảm tưởng giống mình. Mỗi khi ông Goda đi ngang qua, mọi người sẽ nói những lời có cánh về độ ngon và sự khéo léo của món tráng miệng này.
“Thưa bà. Không biết bà có vừa lòng không?”
“Nó rất hoàn hảo, đủ tầm để tiếp đãi các vị khách quý.”
“Không dám nhận… Tôi nghe nói nụ hoa hồng rất có hiệu quả trong việc trị liệu chứng đau đầu. Không biết phu nhân đã từng nghe qua điều này chưa? Lòng tôi nghĩ phu nhân sẽ rất hài lòng nên đã nhờ người chuẩn bị riêng nụ hoa sấy khô cho bà.”
“… Vậy sao? Cảm ơn ông.”
“Chị dâu Natsuhi. Em nghe nói nụ hoa hồng rất tốt cho bệnh đau đầu thì phải?”
Nghe chị Kyrie nói vậy, bác Natsuhi đáp.
“Có vẻ là thế…… Chỉ mong nó thật sự hữu hiệu.”
“Ha ha! Ông Goda. Tôi thực sự rất thích ông đấy! Không biết ông có thể kể cho tôi về điều kiện đãi ngộ của ông ở chỗ này được không nhỉ? Nếu không tiện, chỉ cần giơ ngón tay cho tôi biết một năm ông nhận được bao nhiêu tiền là được. Việc để trù nghệ của ông lãng phí tại hòn đảo hoang vắng này thực sự là một điều báng bổ văn hóa ẩm thực nhân loại! Tôi hy vọng ông có thể suy xét tới việc sử dụng kỹ năng nấu ăn của mình ở công ty của tôi. Điều đó sẽ làm rất nhiều người hạnh phúc!”
“Ha ha ha, Hideyoshi, em định đào góc tường nhà anh đấy hả? Điều này thật phiền phức. Nếu anh không tính tới chuyện nâng cao đãi ngộ cho Goda thì ông ấy chắc chắn sẽ bị em lôi kéo đi mất.”
Bác Krauss cười khổ nói. Dì Eva tiếp lời.
“Hì hì. Cứ như thế này thì tốt hơn. Nếu ông Goda thực sự nghỉ việc, mọi người sẽ phải ăn cơm cá thu ba bữa một ngày do bà Kumasawa nấu mất.”
“Haha. Tiểu thư nói chuyện thật đúng là không buông tha ai. Già đây nhớ kỹ lời ngài nói rồi đấy nhé.”
“Oa ha ha ha ha ha!”
Mọi người cười ồ lên. Theo cách nói của Jessica thì đề tài ‘cá thu’ của bà Kumasawa đã trở thành một trò đùa truyền thống trong gia đình mà thân thích ai ai cũng biết.
Bà Kumasawa còn tiếp tục quảng cáo về độ dinh dưỡng quý giá giúp chống lão hóa và tốt cho trí nhớ của cá thu.
… Xem ra tuy nó không có tác dụng chống lão hóa cho bề ngoài nhưng khả năng tốt cho trí não là có thực.
Đến tuổi này rồi mà bà vẫn có thể hài hước đến thế mà.
“Ha ha… Tôi xin lỗi vì không thể tiếp tục câu chuyện được. Rốt cuộc tối nay tôi phải đi chuẩn bị một bàn đầy các món làm từ cá thu mà. Hy vọng là mọi người sẽ thích.”
“Ha ha ha, tôi sẽ mong lắm đấy. Hôm nay chúng ta hãy thử thưởng thức món cá thu được ướp bằng lòng ghen tị đi nào.”
“Ý tưởng hay đấy. Chúng ta có thể ăn kèm nó với rượu sake không nhỉ?”
Ông già và dì Rosa mở lời nói đùa. Bà Kumasawa tiếp chuyện như thể sớm có chuẩn bị.
“Có chứ! Đương nhiên là có! Đảo Rokkenjima có một loại rượu tên là shochu cá thu mà…”
“Oa ha ha ha ha ha!”
Bà Kumasawa và Shannon khom người chào mọi người rồi đẩy toa ăn rời khỏi phòng ăn. Vai trò dẫn dắt của ông Goda đã bị cướp đi. Song ông vẫn ra vẻ trịnh trọng tuyên bố rằng món chính tối nay là bò bít tết. Điều đó thực hài hước.
✽
Hành lang.
"...Ano... Bà Kumasawa. Cảm ơn bà đã giúp cháu.”
Shannon dừng động tác đẩy xe khi quay người cúi đầu cảm ơn bà Kumasawa.
"Hì hì, già đây đã làm gì để được cô biết ơn đâu.”
Bà Kumasawa giả vờ tỏ ra ngớ ngẩn để phủ nhận sự giúp đỡ của mình khi thấy sự do dự của Shannon trước câu hỏi về món tráng miệng của Battler.
Tuy có rất nhiều cách để lảng tránh câu chuyện, nhưng chỉ những người thực sự khéo léo mới biết phải làm thế nào. Còn Shannon thường có vẻ ngần ngại trước mỗi câu hỏi mà cô không biết câu trả lời. Đó chỉ là một khuyết điểm nhỏ. Song điều đó đã làm cô gặp rắc rối hết lần này đến lần khác.
Nếu Goda mắc lỗi, ông có thể lấp liếm nó một cách thông minh. Giá như Shannon học được một chút sự tinh ranh từ ông ta thì cuộc sống của cô sẽ dễ dàng hơn hẳn.
Vì Shannon là một người hết mình công việc, khuyết điểm này đã khiến cô rất buồn.
Song trong mắt những người hiểu biết thì tính cách thẳng thắn không bao giờ che giấu lỗi lầm của Shannon thực sự rất đáng quý. Vì vậy mà bà Kumasawa thường giúp đỡ Shannon mỗi khi cô gặp khó khăn.
“Genji vừa nói với tôi là người phục vụ buổi chiều sẽ được thay đổi. Vì vậy Shannon hãy nghỉ ngơi thực tốt cho đến bữa tối nhé. Haha. Tôi rất hâm mộ cô đấy.”
“A… Thứ lỗi cho tôi. Tôi đã không kiểm tra lại lịch trình.”
“Ừ. Tôi cũng muốn dùng lò để nướng cá thu nhân dịp này. Nếu cô có thể giúp tôi một tay thì tốt quá.”
"Vâng, được ạ! Cháu rất sẵn lòng.”
Với Shannon, bà Kumasawa chẳng khác nào một người mẹ hiền từ cả.