Thư phòng của Kinzo
Kinzo, người đứng đầu gia tộc Ushiromiya, đang ở trong phòng làm việc của mình. Đồng hồ đã điểm giờ trưa. Nhưng ông vẫn không chịu đứng lên. Ông đeo kính lão lên mắt rồi tiếp tục vùi đầu đọc nội dung của những cuốn sách cổ xưa.
Trạng thái của ông không giống như người hoàn toàn chìm đắm vào sách. Ông trông có vẻ cực kỳ nôn nóng như thể đang ngồi trên đống lửa từng phút từng giây. Cửa sổ trong phòng đóng chặt, bụi bặm bay thỏa thích khắp nơi, mùi thuốc lờ lợ nửa đắng nửa ngọt lượn lờ trong không khí.
Việc đầu tiên mà người có khứu giác bình thường nào bước vào căn phòng ngột ngạt này chắc chắn là mở cửa sổ ra để lấy hơi.
Cánh cửa thư phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng đập cửa và tiếng gọi 'phụ thân'.
Kinzo thở dài một hơi. Ông đóng sập cuốn sách cổ và ném nó lên bàn rồi la hét với Krauss - người đang ồn ào gõ cửa bên ngoài.
"Nhao nhao cái gì! Bộ có người chết hả! Thằng ngu, mày còn định ồn ào đến bao giờ! Ai nói mày cứ gõ cửa là cửa phải mở ra! Tao sớm muộn gì sẽ đóng đinh kẻ đó lên Thập Tự giá! Mày muốn đi theo nó không!"
"Phụ thân, hôm nay là cuộc họp gia đình hàng năm. Mọi người đều đang chờ ở dưới nhà. Xin phụ thân hãy tham gia..."
Đứng trước cửa, Krauss cố gắng thuyết phục cha mình... Kinzo đã tự giam mình trong thư phòng. Thậm chí còn cấm người nhà bước vào. Cho nên hắn chỉ có thể nói vọng từ bên ngoài...
"Đừng làm phiền tao nữa! 'Mọi người' mày nói là ai? Là cái đám muốn kéo tao ra khỏi đây đúng không? Nếu vậy thì giết sạch lũ đó cho tao! Tao muốn chặt chúng thành tám khối làm củi đốt cho lò thiêu của phù thủy để nấu ngải! Nếu có ai dám giục tao ra ngoài, tao sẽ bắt chúng phải nốc nước đắng của Khải Huyền rồi đem chúng đi ngâm rượu! A, ah, Genji đâu rồi! Gọi Genji đến đây cho tao! Bảo hắn chuẩn bị cho tao thứ rượu bùa phép! Tao không nghe được tiếng thì thầm của yêu tinh xanh nữa! A, ah, Genji ở chỗ nào! Gọi hắn tới đây ngay!"
... Krauss, Nanjo và Genji đứng chờ ngoài cửa, đợi chủ nhân của gian phòng xuất hiện.
"Haiz, xem ra tôi chọc giận phụ thân rồi. Có gọi cũng vô ích."
Krauss nhún vai tỏ ra bất đắc dĩ... Ngay từ đầu hắn cũng không nghĩ mình có thể thuyết phục được cha, chỉ là muốn thể hiện trách nhiệm con cái nên mới chạy lên đây hô vài tiếng mà thôi.
"...Tiên sinh Kinzo, con cháu ngài đều tới đây thăm ngài... sao ngài không chịu ra mặt vậy..."
"Đừng lải nhải nữa! Im miệng cho ta! Nanjo, ông đang sai phái ta phải làm gì sao! Ta tìm Genji, không phải ông! Nhanh lên, gọi hắn đến đây! Thời gian chẳng còn bao nhiêu nữa, thiên sứ đã đặt kèn lệnh lên môi, mà sao đám cừu non các người vẫn không chịu hiểu ra!"
Kinzo ném cuốn sách cổ xuống bàn. Tiếng vang cho thấy ông đang cực kỳ tức giận. Rồi ông tháo kính lão xuống, bật dậy, giang tay ra như thể đang biểu diễn ca kịch và hét:
"Tại sao?! Tại sao các ngươi cứ gây trở ngại cho ta?! Ta sẵn lòng từ bỏ hết thẩy, ta sẵn sàng dâng ra mọi thứ, chỉ mong được đáp lại một yêu cầu nhỏ nhoi! A, ah, Beatrice. Chỉ cần nàng mỉm cười, ta sẵn sàng cướp đi hạnh phúc của toàn thế giới để dâng cho nàng! A a a... Hỡi những con châu chấu xâm lăng, hãy gặt lấy tất cả nụ cười trên thế giới... Khụ khụ! A a, tất thẩy mọi thứ đều trở nên ô uế. Tất cả đều trở nên thật đáng ghét! Sao ta lại bị làm phiền vào cái ngày quan trọng như thế này cơ chứ?! Khục ~ Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ! Gọi Genji đến đây! Khụ khụ khụ!"
"Tôi chẳng hiểu phụ thân đang la hét cái gì nữa... Hẳn ông ta đã điên rồi."
"Ngài Krauss... Nói cha mình như vậy thì thật quá đáng..."
"Cha tôi đã chết lâu rồi... Thứ có mặt ở đây chỉ là một ảo giác từng là cha tôi mà thôi. Sao cũng được. Ông ta đã không muốn ra thì chịu rồi."
"... Tiên sinh Kinzo."
Tiếng ho khan liên tục vang lên trong phòng.
"Tôi xuống nhà đây... Khẻo cơm trưa mà Goda đã kỳ công chuẩn bị lại nguội mất. Dù sao thì đây cũng là một trong lý do mà đám thân thích nhà tôi chịu tìm tới nơi này mà!"
Krauss xoay người, nhìn đồng hồ tay rồi làm bộ căm tức vì lãng phí thời gian.
"Nhờ ông chăm sóc cho cha tôi nhé, Genji."
"Vâng, tôi hiểu rồi..."
"Bác sĩ Nanjo, chúng ta đi ăn thôi... Cứ đứng đây thì đến vị giác cũng bị thứ mùi này ảnh hưởng mất."
Không đợi Nanjo đáp lại, Krauss đã sải bước tới cầu thang. Genji cũng mời Nanjo đi dùng cơm trước.
Nanjo nhìn theo bóng lưng Krauss rồi quay lại nhìn cửa thư phòng và thở dài một hơi.
"... Phiền ông rồi, Genji."
"Không sao đâu... Tôi có thể lo được mà."
"Cố gắng khuyên ngài ấy đừng uống rượu nữa... Nó rất dễ gây nghiện..."
"Genji chưa tới sao? Ai cản trở Genji vậy? Genji đâu rồi, tới đây!"
"Tôi nhớ rồi... Xin hãy an tâm."
"Ai. Thật có lỗi."
Nanjo cúi chào rồi nhanh chóng đi xuống dưới nhà. Chờ ông đi hẳn, Genji mới gõ cửa thư phòng.
"Lão gia, Genji đây ạ."
"Ngươi tới rồi sao?! Tại sao lại bắt ta phải chờ lâu như vậy?! Ngoài cửa còn ai nữa không?"
"Chỉ có mình tôi thôi ạ."
Kinzo trở lại chỗ ngồi, rồi ấn một chốt mở trông có vẻ cổ kính. Tiếp theo đó không phải là tiếng mở cửa, mà là âm thanh răng rắc của tiếng khóa. Một lát sau, chiếc khóa nặng nề trên cửa mới mở ra.
Đó là do Kinzo sợ người nhà sẽ lục tung thư phòng của mình... Hoặc đúng hơn là lo có người tự ý mở cửa sổ thông hơi khiến các tư liệu quý giá bị hỏng khiến ông bảo mật căn phòng của mình vô cùng... Ngoại trừ những người được ông cho phép bước vào, Kinzo đã luôn nhốt mình trong chiếc lồng giam này.
Genji thường hay tới đây nhất. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Nếu Kinzo không vui thì ngay cả Genji cũng bị đuổi thẳng cổ... Còn những người khác, Kinzo không gặp. Cùng lắm thì ông sẽ nói chuyện qua cửa bằng những câu ngắn gọn nhất có thể.
Đối với người ở cái nhà này, đó không phải là vấn đề gì lớn cho cam. Khi mà ông lớn trong nhà càng ngày càng khó tính, chỉ thích tự nhốt mình trong phòng để vùi đầu nghiên cứu những thứ bí ẩn thì không có ai dám liều mình chịu mắng để ngăn cản cả...
Thậm chí bọn họ còn thấy may mắn vì ông lớn trong nhà không chịu bước chân ra khỏi cửa là đằng khác. Bởi như thế thì họ có thể ném sạch trách nhiệm chăm sóc Kinzo cho người hầu.
"Genji. Ta rất bận. Ngươi hãy giúp ta pha chế một chén, loại mà ta thường uống ấy."
"Vâng..."
Genji bước tới góc khuất trong phòng. Ở đây trưng bày rất nhiều những chiếc bình kỳ lạ có sắc màu độc hại... Chúng đều chứa rượu. Nhưng khi được đặt trong căn phòng quái gở này thì người ta dễ tin nó là một thứ chất độc quỷ dị hơn.
Trong phòng chất đống những cuốn sách lạ mà Kinzo bỏ công sưu tầm. Đó đều là những cuốn sách bị cấm đoán. Thậm chí có cả những cuốn sách bị nguyền rủa, sách phong ấn, cấm thư....
Nhưng nếu ai gọi nó là sách cổ thì Kinzo chắc chắn sẽ tức giận hét: "Đây là sách ma thuật!"
Ngoài ra, phòng có rất nhiều những ngọn nến trông có vẻ kinh dị thường được sử dụng trong các nghi lễ ma thuật đen. Theo Hỗn thiên nghi, nó sẽ giúp con người chứng kiến chòm sao rõ hơn vào đêm.
Những minh họa của đống sách cổ này thường mang sắc thái thần bí của tông giáo hoặc hình thái ghê tởm của ác ma. Ngoài ra còn có những trận đồ ma pháp cực kỳ lạ lùng.
Thứ tồi tệ nhất là mùi hôi thối pha với mùi ngọt buồn nôn tràn ngập trong căn phòng này. Bất kỳ ai lần đầu tiên bước vào đây, chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng đến mức đánh mất khứu giác, thị giác và tinh thần.
Ấy vậy mà động tác chuẩn bị thứ rượu mà Kinzo yêu thích của Genji vẫn vô cùng lưu loát. Bình chứa chất lỏng màu xanh lục mà ông cầm trên tay trông vô cùng quỷ dị. Nếu không biết đây là rượu thì chắc sẽ hiếm có người dám uống nó.
... Genji rót vào chén rượu thứ chất lỏng kỳ quái này rồi khuấy cùng một khối đường nhỏ và một ít nước ấm bằng chiếc thìa có hình thù kỳ quái. Lạ thay, chất lỏng màu xanh lục bỗng trở nên trắng ởn... Cảnh tượng cho người ta cảm giác như đang chứng kiến một phản ứng hóa học giữa rượu và nước. Cuối cùng, chất lỏng biến thành một thứ mà rất khó để nhận ra nó từng là rượu. Sau đó, Genji tiếp tục cho thêm một số mùi mà Kinzo thích vào để tăng thêm hương vị.
...Đây không phải là một cách pha chế rượu có sẵn. Genji đã phải gia giảm liều lượng dựa vào sở thích của Kinzo suốt chục năm mới tạo ra được công thức bây giờ. Đặt chén rượu lên khay, ông bước tới nơi Kinzo đang đứng.
"Mời ngài."
"Cảm ơn."
Kinzo đã khôi phục sự tỉnh táo. Không ai có thể tưởng tưởng rằng ông ta vừa gào rống như một kẻ điên. Ông đứng nhìn cảnh sắc bên ngoài bên cửa sổ khi lắc chén, bóng lưng trông vô cùng uy nghi và tài giỏi.
Genji đứng không nhúc nhích đằng sau phía bên trái của Kinzo, tựa như một chiếc bàn để ông có thể đặt rượu xuống bất cứ lúc nào. Kinzo đưa chén rượu ra sau lưng, mắt ông vẫn nhìn ra bên ngoài. Bên trong chén còn khoảng một ngụm. Động tác đó không phải là để đặt chén lên khay mà là muốn tặng chén cho Genji.
"Uống đi... Bạn ta."
"Không dám."
"Quan hệ giữa chúng ta mà còn cần phải khách sáo như vậy sao... Uống đi bạn của ta."
"Vâng thưa ngài."
Genji cung kính nhận lấy chén rượu rồi đổ phần rượu còn lại vào miệng.
"Dù ta có học theo ngươi pha rượu bao nhiêu lần cũng không pha ngon được như vậy."
"... Cảm ơn ngài đã khen. Tất cả là nhờ lão gia biết cách chỉ đạo."
"Hừ."
Kinzo hừ một tiếng. Rõ ràng ông đã phân phó vị trung thần này không phải đa lễ, nhưng Genji vẫn không chịu tuân theo. Tiếng hừ của ông không phải điệu cười nhạo mà là âm thanh bất đắc dĩ như muốn nói 'ông không thay đổi chút nào'.
"... Chúng ta đều già rồi. Chẳng còn có thể không thèm bận tâm tuổi tác như trước."
"Tôi có được ngày này đều là nhờ ơn lão gia."
Kinzo khẽ cười, phảng phất ông đang nhấn mạnh Genji không cần nói mấy lời khách sáo như vậy.
"Tới nay, chỉ còn ngươi một mực trung thành với ta... Con cháu ta đều nói ta là kẻ điên. Người hầu đều sợ ta đến mức từ chức... Song ngươi vẫn tiếp tục phục vụ cho ta."
"Ngài quá lời rồi."
"Ta sắp chết rồi... Còn con cháu ta chỉ là một đám kền kền ngu xuẩn chờ hưởng di sản của ta mà thôi."
"..."
"Thằng ngu Krauss thì tiêu tiền như nước. Hắn ném hai đồng đi để kiếm lại một đồng mà còn dám ba hoa là tự mình kiếm được tiền! Eva thì yêu tiền như mạng. Nó chăn ta như chăn gà chăn vịt để chờ ngày đem ta vào nồi. E rằng cả xương cốt của ta cũng sẽ bị nó nghiền thành canh loãng đi! Thằng ngốc Rudolf thì chỉ biết chơi gái! Rosa không nên thân đến mức đi lang chạ khắp nơi rồi sinh ra một đứa con hoang.
Jessica đã vô năng còn không chịu học hành tiến tới! George thì không có tầm nhìn, không dám mạo hiểm! Battler sẵn sàng ném danh dự của gia tộc Ushiromiya đi! Mà ta càng nhìn Maria lại càng cảm thấy buồn nôn! Vì cái gì! Vì cái gì mà những người có huyết thống Ushiromiya đều vô năng như vậy! Tại sao không có ai kế thừa khả năng của ta! Phải rồi, ta biết rồi, ta liền biết, nhất định là do Beatrice đã nguyền rủa ta!... Hừ, phù thủy vàng đáng chết, nàng đang muốn báo thù ta đúng không?
Hận đi! Chạy đi! Ta sẽ không bỏ qua cho nàng đâu! Không bao giờ! Nàng là của ta! Nàng vĩnh viễn sẽ nằm trong vòng tay ta! Nàng sẽ trở thành nguồn sống của ta! Nàng sẽ là con chim trong lồng, chỉ có thể ca hát cho mình ta nghe! Beatrice... Vì sao... Vì sao nàng không chịu mỉm cười với ta... Vì sao cơ chứ! Beatrice!..."
Kinzo gào thét rồi nghẹn ngào. Genji buông xuống khay rượu rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cho ông ta. Biểu lộ của Genji vẫn bình tĩnh như nước, bởi đây không phải lần đầu tiên ông nghe những lời này.
"Khụ... Cảm ơn, bạn của ta."
"..."
Dường như đã phát tiết đủ, Kinzo lại lấy lại vẻ điềm tĩnh của mình. Bộ dáng đó giống như thể ông đang có hai nhân cách vậy.
"Vậy nên... Ta mới quyết tâm đến thế... Ta không thể ngẩn người chờ chết. Cho dù ta chỉ còn một xu thì ta vẫn sẽ tiếp tục đặt cược lên bàn quay ác ma này... Sức mạnh ma pháp lớn hay nhỏ, ngắn hay dài đều dựa vào ý chí quyết tâm mạo hiểm của người cược. Nó chính là căn cứ cho chú thuật nguyền rủa bằng cách đóng đinh vào người rơm lúc giờ Sửu ngày xưa ở Nhật. Phải thực hiện nghi thức trong bảy ngày, phải mạo hiểm và không thể cho ai trông thấy thì ta mới có được ma lực. Càng chịu nguy hiểm bao nhiêu, càng đau khổ bao nhiêu thì ma lực sinh ra càng mạnh bấy nhiêu. Những kỳ tích xuất hiện trong thần thoại đều phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn. Vì lẽ đó mà ma lực mới kết tinh, kỳ tích mới được kích hoạt! Trong truyền thuyết Moses tách Biển Đỏ làm đôi, vì bọn hắn bị quân đội dồn đến đường cùng nên mới có thể tạo ra được loại kỳ tích như thế! Nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra một lần mà thôi.
Bởi Moses đã may mắn thảy đúng vào ô kỳ tích trên bàn cờ vô hạn. Chỉ có cực kỳ may mắn, chỉ có ma lực khủng bố mới có thể thực hiện được điều đó! Muốn có ma lực mạnh mẽ thì phải đưa thân vào tình huống cửu tử nhất sinh! Kẻ không có ma lực sẽ nói nó không phải là đánh bạc mà là tự sa ngã! Nhưng kẻ thực sự có ma lực sẽ biết đó cách duy nhất để tạo ra kỳ tích, lập nên thần thoại! Nếu ta có được lượng ma lực đó! Ta chắc chắn có thể thực hiện được nguyện vọng đời ta!"
Kinzo nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rồi hét lên như một nhân vật muốn bày tỏ tiếng lòng của mình với trời cao.
"Giá như... giá như ta có thể đạt được phép màu đó!... A a a... Beatrice, Beatrice... Hãy để cho ta được nhìn thấy nụ cười dịu dàng của nàng một lần nữa. Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, ta vẫn chưa bao giờ quên gương mặt nàng... Ta muốn thấy nàng mỉm cười... Đó là tâm nguyện duy nhất của ta! Ta sẵn sàng dâng trả mọi thứ nàng đã ban cho ta! Ta sẵn sàng trả lại mọi tài phú mà ta từng đạt được từ ngày đó đến nay cho nàng! Tiền bạc, danh dự, vàng, ta không cần! Những thứ nàng đã ban! Ta sẽ trả lại! Ta chỉ muốn thấy nàng mỉm cười mà thôi! Xin nàng đấy, Beatrice... A a a..."
... Tiếng rống điên loạn chuyển thành tiếng thút thít đau khổ lúc nào không hay... Kinzo nằm rạp xuống, hai tay đấm mạnh vào mặt đất.
Genji không nói gì, trơ mắt nhìn chủ nhân khóc lóc trong đau khổ.
Phòng Ăn
Bác Krauss và bác sĩ Nanjo tới phòng ăn rồi thông báo cho mọi người.
"Chào mọi người... Ông lớn nhà chúng ta đang cảm thấy không thoải mái. Hiếm khi mọi người mới tới đây mà lại không thể dùng cơm cùng mọi người khiến ông vô cùng tiếc nuối... Goda, gọi người mang thức ăn lên đi."
"Vâng. Tôi xin phép mang bữa trưa tới đây."
"Bác sĩ Nanjo, sức khỏe của phụ thân kém đến vậy sao? Ít nhất ông ấy cũng có thể xuất hiện chứ?"
"Tiểu thư Eva. Ngài ấy kém về tâm tình chứ không phải sức khỏe... Cái này thì không có đơn thuốc nào trị liệu được cả."
"Tâm tình không tốt? Lại nữa? Sao đúng dịp vậy. Mùa thu bận rộn đến thế mà chúng tôi vẫn dành thời gian đến đây để thăm hỏi ông ấy, vậy mà..."
"Tình huống này có gì không tốt chứ? Rudolf. Đằng nào em cũng có kiếm được tiền đâu... Hay là em muốn thay anh tới thuyết phục người cha khó tính của chúng ta đến đây?
"Em chịu thôi..." Rudolf nhún vai.
Cứ việc hắn thường mỉa mai tính cô lập của cha mình, nhưng không phải nhìn thấy phụ thân vẫn làm hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Krauss. Liệu tâm tình phụ thân có khá hơn vào tối nay không?"
"Rosa. Chuyện này anh biết thế nào được? Em hỏi trực tiếp phụ thân cho rồi... Anh thấy chỉ cần mình không nói chuyện với phụ thân thì ông ấy sẽ vui lên ngay."
"Chỉ có ông Genji mới trấn an được ông nội thôi. Cha kém thật đấy. Phải nhờ người hầu lo cho cha mình."
Hẳn Jessica đã nghĩ chỉ có đám tiểu bối chúng tôi nghe thấy. Nhưng bác Krauss không hề bỏ lỡ.
"Jessica, đừng ăn nói lung tung."
Bị mắng, Jessica giận dỗi xoay sang một bên.
"Tâm tình kém gì chứ. Em thấy bệnh tình của ông nội cũng không đến mức nào mà? Thậm chí tinh thần ông có vẻ rất phấn chấn là đằng khác."
Thấy tôi nói vậy, George liền đáp:
"Ông ngoại cẩn thận lắm... Chỉ không biết thân thể ông thế nào. Từ năm ngoái đến giờ bác sĩ đã nói ông chỉ có thể sống được ba tháng. Song ông vẫn sống tới giờ đấy thôi... Có điều chúng ta nên thông cảm cho ông mới phải."
Dẫu vị trí đầu còn trống không, song mọi người đã bắt đầu dùng cơm... Người nên ngồi tại đó, người đã đưa gia tộc Ushiromiya trở nên huy hoàng nay đã già, đã dần bị quên lãng.
Cho nên không ai cảm thấy dùng cơm khi người đứng đầu vắng mặt là có gì không ổn...